Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75: Quán trà sữa
Thứ hắn không thoát được, là lòng căm hận.
Một lát sau,
Cô chỉ xoay người, nhẹ nhàng nhìn sang Diệc Thần.
Thiên An hí hửng giơ menu lên:
“Nam nhân trái đất…” — cô ta thầm nghĩ —
Ông ta nghĩ rằng mình vẫn còn ba con tin.
“Anh ơi anh, trà sữa trân châu hoàng kim hay dâu kem cheese ngon hơn ta?”
Nhưng từ khoảnh khắc cô ta xuất hiện, không khí trong quán như chậm lại nửa nhịp.
Quán nằm gọn trong một con phố nhỏ, ánh đèn vàng ấm dịu hắt qua lớp kính mờ, làm nổi bật những làn khói mỏng từ ly trà sữa nóng trên kệ.
Chỉ có tiếng bát đũa chạm nhẹ vào nhau, đều đều như tiếng kim đồng hồ đếm ngược.
Bọn họ đã áp chế hắn, khống chế được tình huống…
Mị Ảnh Ma Nữ.
“Người đâu?” cô hỏi, lạnh tanh.
…
Nhưng…
Diệc Thần và Thiên An đứng trước quầy phục vụ.
Nói một chút về thân phận của cô.
Hắn không muốn dính vào rắc rối, nếu có thể thì tốt nhất nên tránh.
Vy Vy hờn thật rồi.
Thế mà… hắn lại không bị lay động chút nào.
Người phụ nữ bên cạnh gọi nước xong, chuẩn bị thanh toán… thì khựng lại.
Cô ta là Mị Ma.
Cùng lúc đó, tại nhà Diệc Thần…
Chỉ im lặng rút điện thoại ra mà xem, như thể sự hiện diện của Mị Ma kia chẳng có chút liên quan nào đến thế giới hắn đang sống.
“Ca ca, tám giờ là giờ giới nghiêm đó.”
Hắn rất nhanh đã nhận ra sự bất thường.
Một mùi hương rất đặc biệt lan ra theo từng bước chân cô.
Ít nhất… ca ca cũng còn biết điều.
Nhưng Tam Lang biết rõ.
Thiên An đứng phía sau, bấy giờ mới kịp hiểu tình huống.
Một người phụ nữ bước vào.
Một tên không chịu nổi, quỳ rạp xuống, giọng run rẩy:
Những mái nhà phủ bụi và những đứa trẻ chơi đùa bên xe hàng cũ kỹ.
Thật ra ban đầu cô không định đi.
Hắn gật nhẹ:
Người phụ nữ khẽ nghiêng đầu, môi nhếch lên một nụ cười tự mãn.
Cô không tin.
Đúng như cô đã nghĩ.
Không có ai liều mạng vì một ai khác.
Một khi hắn quay lại…
Thiên An và Kiều Trang lúc này đang mải chọn món cho các chị gái khác, không để ý đến ai khác trong quán.
Kiều Trang liếc menu, rồi đáp khẽ:
Vẫn còn một tiếng.
Những thị trấn nhỏ không ai biết tên.
Xa khỏi những kẻ từng muốn bắt hắn.
“Là hắn vô cảm. Hay là mị lực của cô… vô dụng.
Không ai dám nhìn thẳng.
“Làm sao có thể…”
Bữa tối đã dọn lên bàn.
Cô không biết gì cả, vẫn hồn nhiên gắp thịt, nói chuyện đôi câu mà chẳng hề nhận ra những ánh mắt tránh né, sự im lặng bất thường hay bầu không khí lạnh lẽo đang trôi lơ lửng quanh bàn ăn.
Cô ta quay sang, gật đầu nhẹ, lại cười.
Có lẽ người tên Tam Lang kia… đã rời khỏi thành phố này.”
Không còn nơi nào gọi là “nhà”.
…
“Không sao. Đi bây giờ thì ổn.”
Không khác gì một sự “c·hiến t·ranh lạnh” lặng lẽ dọn lên bàn.
Cái kế hoạch ngu xuẩn đó.
Tam Lang đi xuyên qua tất cả.
Kiều Trang thì không nói gì.
Hơn nữa còn là cấp bậc… vượt trên Thượng Huyền Cảnh.
Giọng nói không vang lên thành tiếng, nhưng từng chữ như khắc vào xương.
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ mất chưa tới mười lăm phút để cả ba người đứng trước cửa tiệm trà sữa Sweet Sip.
Chờ đợi một kẻ như Tam Lang tự quay về vì nữ nhân?
Mùi sữa ngọt tan trong gió nhưng không xoa dịu được vẻ mặt khó chịu của cô.
Muốn nói gì đó… nhưng cuối cùng chỉ im lặng, gật đầu nhẹ.
“Địa Ma Lão Lão hiện đang ở đâu?”
Kiều Trang lập tức đứng dậy, không nói không rằng mà đi theo.
Không ai trả lời.
Tên thật của cô là Thẩm Thiên Tình.
Thứ đang toả ra là khí tức của Ma Tộc.
“Bận cái gì?” Thiên Tình lạnh giọng, từng từ rít nhẹ qua kẽ răng.
“Một ly trà sữa caramel đá xay, ít ngọt.”
Không một lộ trình, không một kế hoạch.
Diệc Thần hơi khựng lại, định từ chối…
Và không phải loại thông thường.
Nhưng cô ta không phải Mị Quỷ.
Vì quy định giới nghiêm, người ra đường ít dần — quán cũng vắng hơn thường lệ, chỉ còn lác đác vài khách ngồi ở góc xa hoặc đang gọi mang về.
Cô lén liếc nhìn anh trai, rồi chép miệng nhỏ:
Không có khí tức Quỷ Tộc.
Cô gái ấy không hề bối rối.
Thẩm Thiên Tình ngồi đó, ly trà sữa trước mặt đã tan hoàn toàn thành nước ngọt nhạt.
Vì trong thế giới của Thẩm Thiên Tình, mọi thứ đều là trao đổi và lừa gạt.
“Anh à, tối nay em muốn uống trà sữa ở Sweet Sip, được không ạ?”
“Hôm nay rau xào ngon ghê! Ai làm đó ạ!?”
“Khởi bẩm Thẩm tiểu thư… chúng tôi đã lục tìm ngoại ô thành phố Thiên Dương.”
“Tại sao ta lại thất bại…?”
Hắn thầm nhủ, mắt nhìn thẳng về phía hoàng hôn xa xăm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…cũng chẳng khác gì mấy sinh vật bậc thấp khác. Tất cả đều không thể chống lại mị lực của ta.”
Tại căm biệt phủ của Từ Gia.
Cô cười khẽ, thì thầm mà chế giễu:
Cuối cùng, chỉ Thiên An là người duy nhất vô tư trong ngôi nhà này.
“Chúng sẽ phải ân hận…”
Còn Tam Lang… vẫn biệt tăm.
Giọng nói sắc như lưỡi dao chém gió đông:
Nếu đi bây giờ, thì vẫn kịp về trước lệnh cấm.
“Ừm. Cũng được.”
Lưng tựa nhẹ vào phần khắc hoa phía sau, đôi chân bắt chéo, một tay đặt lên tay vịn, tay còn lại vẫn cầm ly trà sữa đã tan đá.
Cùng lúc đó, cánh cửa quán trà sữa khẽ mở ra.
Thật nực cười.
Trong khoảnh khắc ngắn, đôi mắt ánh tím kia hiện rõ vẻ bối rối.
Không dừng lại, không ngoái đầu.
Cô bắt đầu hoài nghi.
Cô chỉ cúi đầu ăn, động tác nhanh và lạnh, thậm chí không buồn hỏi hắn có muốn gì không.
…
“Ủa? Không phải anh chuyên gạ gái sao? Sao nay đàng hoàng dữ vậy ?”
Mà là hoài nghi về thứ gọi là cảm xúc.
Nhưng hôm nay thì không.
Vân Nghi và Lạc Tiên thì im lặng, mỗi người theo cách riêng.
Cường độ này… đủ sánh ngang với Kiều Trang.
Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ phản chiếu ánh đèn dầu lay động.
Diệc Thần không quay sang, cũng không nhìn cô lấy một lần.
Cô quay sang Diệc Thần, ánh mắt lấp lánh như mèo con đòi quà: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dường như đã nghĩ ra cách
Diệc Thần nhìn lên đồng hồ treo tường…
Thiên An chẳng để ý.
Ngọt dịu, quyến rũ, phảng phất mùi hoa dại lẫn một chút gỗ trầm.
Phải nhắc lại chuyện mấy ngày trước…
Một trong năm vị chủ quản tối cao của Ma Tộc.
Hắn đổ đốn tới mức đó rồi sao?!”
Mỗi bước chân, như là một nhát cắt rời khỏi quá khứ.
Cô quay đầu nhìn một tên thuộc hạ khác, ánh mắt sắc bén như xé toạc vỏ ngoài của kẻ đó.
Cô ta không mang theo tiền.
Diệc Thần liếc sang.
Quả nhiên.
Không ai dám nói.
Cô định thao túng hắn.
Người phụ nữ đó bước đến quầy kế bên hắn, như thể chỉ vô tình chọn chỗ.
Nhưng khi nghe Lạc Tiên ném một câu “Nếu em không đi thì để chị đi vậy” thì…
Tất cả những kẻ đó… đều sẽ phải quỳ rạp dưới chân hắn.
Thân phận cô ta ở Ma Giới rất lớn.
Cặp mắt dài mảnh khẽ nheo lại, ánh nhìn lạnh băng dán chặt lên kẻ vừa báo tin.
Giận thì vẫn giận.
“…Hình như là… đang… chơi đùa với… nữ nhân loài người.”
Nhưng Tam Lang đã trốn thoát.
Đám thuộc hạ ấp úng.
Cô bước qua cổng đá chạm khắc tỉ mỉ, xuyên qua một dãy hành lang dài đầy hoa quế đã rụng gần hết, cuối cùng dừng lại ở gian phòng chính
Chương 75: Quán trà sữa
Trời đổi gió ba lần. Ánh trăng tròn rồi lại khuyết.
Váy dài đơn giản, mái tóc xõa nhẹ, dáng đi bình thản.
Tay cầm lấy trà sữa của mình và Thiên An, bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà… thương thì vẫn thương.
Nhưng toàn bộ thiên hà này… lại e dè khi nghe đến một danh hiệu khác:
…
Vừa gắp một miếng trứng, vừa cười tươi:
Những nơi xung quanh đó đã sớm không còn chút ma khí nào…
Không phải ai xa lạ.
Đúng hơn là cô không biết thứ gọi là tiền kia.
Thiên Tình lập tức nhíu mày.
Diệc Thần không nhìn cô ta nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không còn ai bên cạnh.
Đúng lúc đó, một thuộc hạ vội vã bước vào gian chính, cúi đầu truyền tin:
Không có gì quá nổi bật.
Hắn thì đã quay đi từ lúc nào.
…
Chỉ một ánh nhìn… là đủ để đàn ông bình thường rút ví ra trong vô thức.
“Nam nhân… có kẻ ngu ngốc đến mức đó sao?”
Một tồn tại cổ xưa và đáng sợ đến mức chỉ cần nhắc tên cũng đủ khiến các Ma Vương trẻ tuổi phải giữ im lặng.
Không phải hoài nghi kế hoạch —
Tam Lang.
Chiếc ly nhựa trong tay Thiên Tình bị bóp móp méo hoàn toàn, nắp bật ra, phần trà sữa bên trong văng ra nền đá lạnh.
…
Diệc Thần ngồi ở đầu bàn, lặng lẽ quan sát.
Đến cả Ma Vương còn không thể kháng cự được.
Nhưng… không có phản ứng.
Chỉ là những con đường đất vắng lặng.
Vì sao cô lại ở đây?
Nhưng đã mấy ngày trôi qua.
Lúc đầu, mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch.
Đi thật xa.
“Cái ông già đó… thật sự là quân sư của Ma Vương sao?”
Cô gái đang ngồi trên ghế chủ vị kia, không ai khác chính là cô gái áo đen từng theo chân lão già mù t·ấn c·ông biệt thự Từ Gia.
Ánh mắt cô trầm xuống đáy ly.
“Uống dâu đi. Cho hợp với… tâm trạng em.”
Đôi khi, im lặng… là cách duy nhất để không khiến mọi thứ rối thêm.
Hiếu kỳ, tò mò, có cả chút cười khẽ.
Chỉ cần một bước chân nhẹ về phía họ, khí tức trong phòng lập tức trầm xuống như có đá tảng ép lên lồng ngực.
Nhưng hôm nay… cô không nấu lấy một món nào hắn thích.
Chỉ cúi đầu thanh toán hóa đơn của mình bằng mã điện tử.
Vân Nghi giữ sự điềm tĩnh quen thuộc, thi thoảng gắp cho Thiên An vài miếng rau.
Chỉ cần một ánh nhìn là đủ để hắn biết mấy con bé nhà hắn đang có gì đó không ổn.
Vài ánh mắt đã bắt đầu đổ dồn về phía cô.
Từ Gia, Ma Tộc, bây giờ chỉ là những ký ức mà hắn muốn ném vào vực sâu quên lãng.
Vân Nghi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhắc:
“Ngài ấy… đang bận… vẫn chưa quay về phủ…”
Hắn chính là Địa Ma Lão Lão cải trang thành.
Hắn không biết mình đang ở đâu.
Vy Vy thì ngồi đối diện, chẳng thèm nhìn hắn.
Thành Phố Thiên Dương.
“Vì nữ nhân mà dám quay lại chỗ c·hết ư?”
Cả hai được cử xuống nhân giới với một nhiệm vụ duy nhất — đưa Tam Lang trở về.
Còn Kiều Trang thì đứng phía sau, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ quan sát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rõ ràng là mị lực của cô đã đạt đến ngưỡng hoàn hảo.
Cô ta thoáng sững người.
Chỉ có kẻ dùng mạng của người khác để đổi lấy lợi ích cho mình.
Diệc Thần nhíu nhẹ mày.
“Chị Trang thích uống loại nào?”
Mị lực.
Nữ mị ma trở về, tay vẫn cầm ly trà sữa chưa uống hết.
Địa Ma Lão Lão - kẻ xưa nay luôn nổi tiếng với sự kiên nhẫn và toan tính như đá núi, đã không vội đuổi theo.
Còn lão già mù đi cùng cô hôm đó…
“Yeah! Em đi thay đồ liền!”
Một cái tên mà ít người biết đến.
Giọng cô ta dịu nhẹ vang lên:
Bình thường cô luôn là người gắp thức ăn cho Diệc Thần đầu tiên, luôn quan tâm đến hắn
Chưa từng tin.
Cô quay sang, mắt long lanh nhìn Kiều Trang:
Muốn lấy gì thì lấy, ai có gan dám cản ?
“Để tôi trả giúp cho!”
Chỉ có Diệc Thần… là không bị ảnh hưởng
Chỉ khẽ liếc hắn một cái, rồi quay đầu vè hướng khác.
Nói xong, cô đặt đũa xuống rồi chạy vụt lên lầu, chẳng hề hay biết phía sau, mấy chị gái vẫn đang lặng lẽ nhìn nhau và nhìn về hướng Diệc Thần.
Ánh mắt dịu đi một chút.
Nhìn về phía cô gái vừa xuất hiện kia, mắt hắn khép hờ, trong lòng đã dấy lên cảnh giác.
Kiều Trang ngồi một bên, khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ nguyên vẻ bình thản thường ngày.
Mùi thức ăn nóng hổi vẫn không đủ để xua đi cái không khí lành lạnh đang lặng lẽ lan ra giữa các nữ quỷ.
Nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của cô bé, cuối cùng vẫn gật đầu:
Trời đã về tối.
Hắn đã rời khỏi Thiên Dương từ ba ngày trước.
Còn Lạc Tiên, dù không bày tỏ ra mặt, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhẹ sang phía hắn, như thể… chưa quên chuyện hồi chiều.
Nhưng… tránh sao được ánh mắt của Mị Ảnh Ma Nữ.
Nhưng dù đi xa đến đâu…
Thiên An vui vẻ reo lên:
Không nói một lời nào, chỉ thả người ngồi chiếc ghế chủ vị.
“Cái ông già rác rưởi…
Cũng giống như cô, ông ta là một trong năm chủ quản tối cao của Ma Tộc.
Rắc!
Không nồng, không gắt, nhưng lại khiến toàn bộ đàn ông trong quán ngẩn ngơ nhìn theo, ánh mắt đờ đẫn, như bị hút vào thứ gì đó không thể cưỡng lại.
Ngay khi đang ngẩn người, thì một gã đàn ông gần đó đã vội vàng bước tới, ánh mắt lấp lánh:
Mị lực bùng lên nhẹ nhàng như một làn khói mỏng, len vào từng hơi thở.
Nhưng nụ cười không còn tự mãn như trước — trong đáy mắt vẫn còn đang âm thầm quan sát Diệc Thần.
“…vì những gì đã gây ra cho ta.”
Chỉ đơn giản là… phải đi.
Và Tam Lang nhất định sẽ quay lại cứu họ.
Thay vào đó là toàn những món nhẹ vị, lạnh bụng.
Tại sao lại có Mị Ma lộ diện trên Trái Đất này ?
Bảy giờ đúng.
Cô đứng bật dậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.