Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 183: Tiếp điện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 183: Tiếp điện


Diệc Thần chỉ liếc qua một lượt, trong lòng không khỏi thầm thở dài. Hắn đã lờ mờ đoán trước được rằng hôm nay sẽ là một ngày dài đằng đẵng.

“Anh lúc nào cũng là công chuyện… Em chỉ muốn ở bên anh thêm một chút thôi mà.”

Hải Lam hơi khựng lại, ánh mắt chạm vào đôi mắt còn mơ màng của hắn. Cô không ngờ hắn lại tỉnh dậy đúng lúc này. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đã lấy lại vẻ bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Chị Tâm Nhi đừng chọc ca ca nữa. Xem giúp em những người trong danh sách này đi.”

Nữ quỷ bên cạnh cũng nhanh chóng cúi đầu theo, có vẻ hơi e dè.

Nam quỷ liếc nhìn nữ quỷ bên cạnh một cái, rồi bước lên trước, chắp tay nói:

“Ca ca… em muốn tiếp tục chuyện tối qua…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhật Hạ cắn môi, nhỏ giọng nói:

Nhật Hạ – hơi mở to mắt, có vẻ không ngờ Diệc Thần lại gọi thẳng tên họ ra. Cô nhanh chóng cúi đầu, giọng có chút dè dặt:

Hải Lam nhíu mày, rõ ràng không cam lòng. Cô cắn nhẹ môi, ánh mắt thoáng vẻ nuối tiếc, nhưng cuối cùng vẫn thở dài, miễn cưỡng nhượng bộ:

Thanh Tuyền tiến lại gần Diệc Thần, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói vừa đủ để hai người còn lại nghe thấy:

Hạ Du cười khẽ, đưa tay cầm lấy một xấp giấy rồi quay sang Tâm Nhi:

“Ừm. Vậy hai người lui đi.”

Hai người vừa bước vào đã cung kính hành lễ. Nam quỷ chắp tay, giọng điềm đạm:

“Dạ không, thưa ca ca. Những người đến đây hôm nay… không có ai thực sự đủ tư cách cả.”

Nhật Hạ đứng bên cạnh cũng gật đầu theo, ánh mắt thấp thỏm quan sát phản ứng của Diệc Thần.

Tâm Nhi nhíu mày, cô thực sự cũng không hiểu được cách nghĩ của Diệc Thần ca ca.

“Thưa đại nhân, thứ lỗi cho huynh muội bọn tôi vì lần trước đã thất lễ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhật Khánh gật đầu, rồi đưa hộp gỗ về phía trước một chút, kiên trì nói:

“Nếu đại nhân không muốn nhận lễ vật, xin hãy xem như chút thành ý của chúng tôi.”

“Đây là chút lễ vật thay cho lời tạ lỗi, mong đại nhân nhận cho.”

“Đại nhân… ngài vẫn còn nhớ bọn tôi?”

“Anh đúng là chỉ biết ngủ thôi…”

Diệc Thần nhất thời đơ ra, ánh mắt hắn hơi nheo lại nhìn Thanh Tuyền.

“Tẩy Huyết Đan, hai người là quỷ nhân của Tộc Quỷ Hấp Huyết sao ?”

Thấy Diệc Thần xuất hiện, cả ba lập tức im bặt. Ánh mắt họ thoáng vẻ bối rối, nhưng rất nhanh liền giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Diệc Thần khẽ nhướng mày, ngón tay dừng lại trên viên ngọc. Hắn liếc nhìn Nhật Khánh, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Diệc Thần mở mắt, thấy Hạ Du đang đặt một chén trà nóng xuống trước mặt mình.

“Cảm ơn em.”

“Cũng không ngoài dự đoán. Phần lớn chỉ là những kẻ ham danh lợi, chẳng có thực lực lẫn khí chất để gánh vác vị trí này.”

Diệc Thần thoáng khựng lại, ánh mắt hắn lập tức nhìn thẳng vào Thanh Tuyền. Hắn lờ mờ đoán được ẩn ý trong lời nói của cô, nhưng trước khi kịp lên tiếng, Thanh Tuyền đã thêm vào, giọng điệu vẫn mang theo vẻ vô tư nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý:

Nhật Khánh, Nhật Hạ cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại:

Tâm Nhi chống cằm, điệu bộ thong thả, khóe môi cong lên đầy ý cười:

Tâm Nhi bĩu môi, rõ ràng là không hài lòng với thái độ lảng tránh của hắn.

Một lát sau, Hạ Du quay lại, phía sau còn có hai tiểu quỷ theo cùng.

Hắn cất tiếng, giọng nói lãnh đạm vang lên như thể chuyển sang một chủ đề hoàn toàn khác:


Diệc Thần nhìn hộp gỗ trước mặt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, rồi chậm rãi nói:

“Cuối cùng cũng nói xong rồi… Muội còn tưởng ngài ấy sẽ không thèm để ý đến chúng ta.”

Nhật Hạ thoáng quay sang nhìn Nhật Khánh, ánh mắt mang theo một tia hoài nghi. Cô vừa định mở lời, nhưng bàn tay của Nhật Khánh đã nhẹ nhàng giơ lên, ngăn lại.

Cả hai không nói thêm gì nữa, nhanh chóng quay người rời khỏi điện.

Nhật Hạ nghe vậy thì thở phào, xoa nhẹ ngực, giọng còn chút căng thẳng:

“Ca ca vất vả rồi.”

“Ca ca, anh làm em giật mình đấy.” Cô nũng nịu trách móc, nhưng vẫn không chịu buông tay. “Em chỉ muốn yêu anh thêm một chút thôi mà…”

Bên ngoài, vô số quỷ nhân chen chúc nhau, ánh mắt đầy mong chờ. Trong tay mỗi kẻ đều nâng niu những bảo vật quý giá, rõ ràng là muốn dâng lên để cầu kiến hắn. Không khí trong đại sảnh gần như ngột ngạt bởi sự háo hức xen lẫn lo lắng của đám đông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em còn lo hôm nay đại nhân không thể lên đại điện vì kiệt sức nữa chứ.”

Không khí trong lòng Nhật Khánh vẫn nặng trĩu, như thể có điều gì đó chưa được giải quyết, nhưng cô không dám dừng lại.

“Ta và Tộc Quỷ Hấp Huyết xưa nay có không ít giao tình, lão quỷ Trưởng Tộc của các người vẫn còn khoẻ chứ ?”

Hải Lam chậm rãi cúi xuống, ánh mắt thoáng vẻ ranh mãnh xen lẫn khao khát. Giọng cô mềm mại, nhưng mang theo chút ích kỷ chiếm hữu:

“Tỷ cũng không rõ, nhưng ngài ấy trông không giống như lời đồn.”

Nhật Khánh im lặng một lát, ánh mắt thu lại, rồi trầm giọng nói:

Hắn khẽ nhướng mày, giọng thấp, chỉ đủ để mình hắn nghe thấy:

Diệc Thần bước vào đại sảnh của Vệ Hồn Điện, cảnh tượng trước mắt khiến hắn khẽ nhíu mày.

Tâm Nhi khoanh tay, hơi nghiêng đầu suy nghĩ:

“Em đâu có!”

Hạ Du quan sát sắc mặt hắn, cẩn thận hỏi:

Diệc Thần liếc nhìn chiếc hộp gỗ trong tay Nhật Khánh, nhưng không vội nhận lấy.

“Ca ca, bên ngoài hình như vẫn còn có người.”

“Không có gì cả, chỉ là bất ngờ thôi. Bọn em vẫn luôn nghĩ ca ca chẳng dễ dàng bị ai mê hoặc, vậy mà…”

Ánh nắng len qua rèm cửa, hắt vào căn phòng một cách lặng lẽ. Hải Lam chậm rãi mở mắt, cảm nhận hơi ấm bên cạnh.

Cô cúi sát hơn, đôi môi chỉ còn cách hắn một khoảng ngắn. Nhưng đúng lúc này, Diệc Thần khẽ cử động, đôi mắt hắn mở ra, bàn tay theo phản xạ ngăn cô lại.

Nhật Hạ không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đi theo Nhật Khánh. Hai người rời khỏi khu vực Vệ Hồn Điện, âm thầm tiếp tục những việc mình cần làm.

Diệc Thần nhướng mày, liếc nhìn Tâm Nhi một cái.

Nhật Khánh cảm giác được ánh mắt của Diệc Thần như xuyên thấu vào mình, cả người cô căng thẳng, tay nắm chặt. Một cảm giác bất an lan tỏa khắp tâm trí cô.

“Dù sao ngài ấy cũng là đại nhân vật, chúng ta không nên tuỳ tiện đoán bừa.”

“Lần này… tha cho anh đấy.”

Là hai cái người cho hắn đi nhờ xe đến quỷ đô mấy hôm trước.

Hắn vui vẻ bước ra ngoài, để lại Hải Lam ngồi đó, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng hắn khuất dần. Cô chậm rãi thu lại ánh nhìn, lòng tràn đầy tiếc nuối xen lẫn chút mơ màng về những khoảnh khắc vừa qua.

“Hạ Du, em đừng có suy nghĩ linh tinh..”

Cửa khẽ khép lại, trong điện giờ chỉ còn Diệc Thần và hai tiểu quỷ kia.

“Ai thế ? Sao không vào cầu kiến?”

Tâm Nhi và Hạ Du liếc nhìn nhau, nhưng không hỏi gì thêm. Cả hai đều hiểu rõ Diệc Thần làm gì cũng có lý do của hắn.

Diệc Thần không để tâm quá nhiều đến đám quỷ nhân bên ngoài. Hắn bước thẳng vào phòng tiếp khách, ánh mắt vô tình lướt qua ba người Thanh Tuyền, Hạ Du và Tâm Nhi đang ngồi túm tụm ở góc phòng.

Hương trà thoang thoảng tỏa ra, mang theo chút thanh mát dễ chịu.

Diệc Thần bất lực thở dài, ánh mắt lướt qua từng cử chỉ nhỏ nhặt của Tâm Nhi và Hạ Du.

Đi trước là một nam quỷ trẻ tuổi, dáng vẻ nhã nhặn, đôi mắt thoáng nét cảnh giác nhưng vẫn giữ lễ độ. Đi bên cạnh hắn là một nữ quỷ có phần nhỏ tuổi hơn, dung mạo thanh tú, thần sắc trông hơi căng thẳng.

“Ừm. Em ra ngoài gọi hai tiểu quỷ đó vào đây đi.”

Diệc Thần nhìn kỹ lại, cố gắng nhớ xem đã từng gặp họ ở đâu. Mất một lúc hắn cũng nhớ ra họ…

Hải Lam khựng lại, nhận ra mình vô thức để lộ sự yếu mềm. Cô vội điều chỉnh lại thái độ, cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng đôi má vẫn ửng hồng.

“Ca ca, giả sử như trong kỳ thi tuyển lần này, không có ai đủ tư cách làm Quỷ Vương thì sao ạ ?”

“Lời đồn gì ạ ?”

“Tiêu Thanh Tuyền, em lại nhiều chuyện nữa rồi!!!”

Chương 183: Tiếp điện

“Không có gì đâu.”

“Em cứ tưởng ca ca là người lạnh lùng, hóa ra cũng dễ xiêu lòng như vậy.”

Hạ Du nghe vậy thì giật mình, vội vàng phủ nhận:

Khẽ thở dài, cô lẩm bẩm, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang theo chút miễn cưỡng:

Diệc Thần không phản ứng, vẫn ngủ say như cũ. Hải Lam khẽ bật cười, ngồi dậy, kéo chăn đắp lại cho hắn. Nhưng khi ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt hắn, ký ức về đêm qua bất giác ùa về, khiến gò má cô nóng lên.

Nhật Khánh cúi đầu, không tiếp lời. Nhật Hạ đứng bên cạnh cũng im lặng, không khí trong điện chợt trầm xuống.

“Không cần khách sáo vậy đâu. Lần trước ta cũng không để bụng chuyện đó.”

Hạ Du hơi cúi đầu, gò má thoáng ửng đỏ. Không khó để nhận ra, trong đầu cô lúc này hẳn đang tưởng tượng những gì đã xảy ra tối qua trong phòng của Hải Lam.

Diệc Thần nhìn cô, khóe môi cong lên. Dù chỉ trong thoáng chốc, hắn biết mình đã thắng được cô.

Nhật Khánh liếc nhìn muội muội, lắc đầu:

Cô quay sang, thấy Diệc Thần vẫn còn say ngủ, nét mặt bình thản, hơi thở đều đặn, tựa như chưa có gì xảy ra đêm qua.

Nhật Khánh cũng không giấu được sự bất ngờ, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Hắn chắp tay, cung kính nói:

“Bẩm đại nhân, Trưởng Tộc chúng tôi… đã q·ua đ·ời ba mươi năm trước rồi ạ.”

Con bé này tính làm gì ?

Diệc Thần thu ánh mắt lại, khẽ nhíu mày:

“Bẩm đại nhân, chúng tôi đến đây chỉ để tạ lỗi ngài, không có thỉnh cầu nào khác. Nếu Diệc Thần đại nhân không còn điều gì căn dặn, xin cho phép chúng tôi được cáo lui.”

“Nhật Khánh, Nhật Hạ hai người không có gì muốn nói sao ?”

Nhật Khánh khẽ cúi đầu, giấu đi ánh mắt dao động. Cô biết Diệc Thần đại nhân đã nhận ra điều gì đó, dù không nói ra, nhưng ánh mắt kia, giọng điệu kia, rõ ràng là đã biết.

Ánh mắt Diệc Thần lướt qua họ một lần nữa, rồi nghiêm giọng nói:

Buổi tiếp khách hôm đó diễn ra đúng như Diệc Thần dự đoán, dài đằng đẵng và phiền phức.

Diệc Thần bật cười, thấy rõ sự mâu thuẫn trong lời nói và hành động của cô. Hắn nhẹ nhàng vuốt má cô, ánh mắt đầy ý cười:

Cánh cửa khẽ khép lại, để lại trong phòng chỉ còn Diệc Thần, Hạ Du và Tâm Nhi.

“Vậy à? Lão quỷ đó cũng sống đủ lâu rồi.”

“Tâm Nhi, Hạ Du lui xuống đi. Anh có chút chuyện riêng cần nói với hai tiểu quỷ này.”

“Thì chờ thêm.”

Diệc Thần thoáng trầm ngâm, ánh mắt dừng lại trên hình ảnh phản chiếu. Hai người này… sao trông quen quen?

Bước chân hắn trầm ổn mà dứt khoát. Đám quỷ nhân phía trước lập tức dạt sang hai bên, một vài kẻ tinh ý vội vàng giữ trật tự, khiến những tiếng xì xào cũng dần nhỏ đi.

Dưới ánh mắt lạnh nhạt của Diệc Thần, không ai dám tùy tiện tiến lên, chỉ có những bàn tay siết chặt bảo vật trong lòng, chờ đợi cơ hội được dâng lên.

Nhật Hạ nghe vậy thì trầm ngâm một lúc, rồi khẽ nhỏ giọng hỏi:

Diệc Thần cầm viên ngọc lên, lật qua lật lại trong tay, rồi nhàn nhạt hỏi:

“Các người đã cất công đến đây rồi, vậy có muốn thỉnh cầu ta điều gì không ?”

Cảm giác đó… thật sự khiến cô muốn nhiều hơn.

Nhật Khánh nghe vậy thì im lặng một thoáng, rồi chậm rãi đáp:

Diệc Thần lắc đầu một cái.

“Em sao thế? Đã nhìn trúng ai rồi à ?”

Hai tiểu quỷ đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Diệc Thần không bất ngờ trước câu trả lời của cô. Hắn cũng đã nhìn ra điều đó từ sớm.

Nhưng trước khi hắn kịp suy nghĩ sâu hơn, Thanh Tuyền đã xoay người rời đi, dáng vẻ thản nhiên như không có chuyện gì.

“Hai người không cần phải hành lễ nữa, đứng dậy đi!”

Chỉ đến khi ra đến cửa, Nhật Hạ mới khẽ cất lời:

Diệc Thần hoàn toàn tỉnh táo, lập tức ngồi dậy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Hắn hít sâu, tránh đi ánh mắt đầy mê hoặc của cô, giọng trầm nhưng kiên quyết:

“Xin đa tạ, Diệc Thần đại nhân.”

Tâm Nhi khẽ bật cười, nhẹ giọng trêu ghẹo:

“Vâng thưa đại nhân, bọn tôi vốn là quỷ nhân của Tộc Quỷ Hấp Huyết.”

Diệc Thần ngước mắt nhìn hai kẻ vừa bước vào.

Nhật Khánh không phủ nhận, hắn thẳng thắn đáp:

“Nhưng chúng tôi vẫn muốn đích thân tạ lỗi với đại nhân.”

Hải Lam đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hắn, rồi thấp giọng thì thầm, giọng điệu pha chút trách móc:

Cô nhìn hắn một lúc, khóe môi bất giác cong lên. Vậy mà tối qua, hắn lại không rời đi.

Hạ Du không trả lời ngay, chỉ lật chiếc gương trong tay, để phản chiếu hình ảnh bên ngoài cho hắn thấy. Giọng cô bình thản:

Diệc Thần lắc đầu, bất chợt cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, giọng điệu vừa cưng chiều vừa trêu chọc:

Cô không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

Nhật Hạ nhíu mày:

“Hôm nay chúng ta còn nhiều việc phải làm, em đừng hỏi mấy chuyện vô nghĩa.”

Cả ba dường như bàn tán khá sôi nổi, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để hắn nhận ra chủ đề xoay quanh mình.

Đám quỷ nhân vây quanh hắn suốt từ sáng đến tận chiều tối mới chịu rời đi. Khi kẻ cuối cùng cũng khuất bóng, đại điện cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, hắn mới khẽ thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

“Em… em đang làm gì vậy?”

“Một nam, một nữ, là quỷ nhân ngoại vi.”

“Các người đã có thành ý như vậy… tôi cũng không từ chối nữa.”

Chung quy chuyện này cũng là do lệnh thi tuyển Quỷ Vương mà Diệc Thần đã ban ra ngày hôm qua. Mà người giữ vị trí chủ khảo lại chính là hắn. Những món bảo vật kia, không cần nghĩ cũng biết là hối lộ.

“Không biết là Diệc Thần đại nhân tối qua ngủ có ngon không ạ?”

Nhật Khánh chậm rãi đáp:

“Hừm, ai thèm làm nũng với anh chứ?”

Diệc Thần liếc nhìn chén trà, rồi mỉm cười nói với Hạ Du:

Hắn lắp bắp, giọng vẫn còn ngái ngủ:

Hắn cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi chậm rãi nói:


“Tiểu quỷ xin bái kiến Diệc Thần đại nhân.”

“Vâng, thưa ca ca!” Cả hai đồng thanh đáp, rồi nhanh chóng rời đi.

Những kẻ đến cầu kiến hắn không ngoài mục đích lấy lòng. Kẻ thì nịnh hót, kẻ thì tâng bốc, phần lớn đều dâng lên đủ loại bảo vật quý giá, mong đổi lại chút lợi thế trong kỳ thi tuyển Quỷ Vương sắp tới. Nhưng Diệc Thần chẳng thèm để tâm, chỉ thản nhiên trả lại tất cả, không có ý định nhận của ai.

Diệc Thần vẫn đứng quay lưng về phía họ. Một khoảng lặng ngắn trôi qua trước khi hắn cất giọng:

“Vậy… rốt cuộc Diệc Thần đại nhân là người như thế nào?”

Diệc Thần trầm ngâm, hắn hình như đã đoán được Thanh Tuyền đã kể gì cho hai đứa kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rồi, Diệc Thần chợt quay đi, không có ý định tò mò quá nhiều về Nhật Khánh.

Hạ Du không nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi xoay người rời khỏi.

Hải Lam không nói gì, chỉ quay đầu đi, né tránh ánh nhìn của hắn.


Diệc Thần không lập tức trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào hình ảnh trong gương. Một lúc sau, hắn chậm rãi nói:

Diệc Thần liếc nhìn Nhật Khánh và Nhật Hạ, khóe môi cong lên một chút nhưng không rõ là cười hay không:

“Tỷ có chuyện gì thế? Muội thấy tỷ vừa rồi cư xử kỳ lạ quá.”

Cô cố tình kéo dài giọng, ánh mắt chăm chú nhìn Diệc Thần, như thể đang chờ hắn biện minh.

Tâm Nhi nghe vậy thì lắc đầu, đặt cuốn sổ xuống bàn, ngón tay gõ nhẹ lên bìa sổ như cân nhắc lời nói. Một lúc sau, cô mới chậm rãi đáp:

Hắn đưa tay nhận lấy hộp gỗ, tùy ý mở ra xem. Bên trong là một viên ngọc đỏ sẫm, thoạt nhìn đã biết là bảo vật không tầm thường.

Dứt lời cô liền tiến về phía trước.

Nhật Hạ đi cạnh cô, vẫn giữ im lặng. Họ bước qua những hành lang dài tĩnh mịch, mỗi bước chân vang lên trong không gian vắng lặng, nhưng không ai lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ca ca, huynh nhận ra họ sao?”

Nhật Khánh cúi đầu, giọng trầm ổn:

“Không được. Tối qua đã đủ rồi. Hôm nay anh còn có việc phải làm.”

Hai tiểu quỷ nghe vậy thì đứng thẳng dậy, nhưng vẫn giữ thái độ cung kính.

Diệc Thần đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt sâu thẳm thoáng chút nghiền ngẫm:

Diệc Thần dựa lưng vào ghế, giọng hắn chậm rãi:

“Chỉ là chút lòng thành, mong đại nhân không chê.”

Diệc Thần trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm như đang suy tính điều gì đó. Bất chợt, Hạ Du lên tiếng:

Diệc Thần bình thản tựa lưng vào ghế, ánh mắt quét qua hai người họ, rồi nói:

Nhưng Diệc Thần chẳng có ý định làm vậy. Hắn thản nhiên ngồi xuống ghế, lật xem một quyển sổ trên bàn, cố ý tỏ ra bận rộn:

Không khí đột nhiên trở nên im lặng đến kỳ lạ.

“Xem ra các người cũng có lòng quá nhỉ.”

Nhật Khánh cúi đầu thật thấp, giọng nói vẫn giữ sự lễ độ:

“Người ta bảo Diệc Thần đại nhân là kiểu người lạnh lùng, tàn nhẫn… nhưng vừa rồi, tỷ không thấy vậy.”

“Em đang làm nũng với anh đấy à? Hải Lam kiêu kỳ của anh từ bao giờ lại trở thành như vậy rồi?”

Nhật Khánh lắc đầu, giọng cô đã bình tĩnh hơn:

Diệc Thần cất viên ngọc vào lại trong chiếc hộp, rồi đột nhiên tiến đến gần Nhật Khánh. Ánh mắt của hắn dừng lại trên gương mặt của đối phương. Dường như hắn đã nhận ra điều gì đó không bình thường.

“Thuật dịch dung…”


Diệc Thần hơi nheo mắt, ngón tay lướt nhẹ qua viên ngọc đỏ sẫm trong tay.

“Lời này của em là có ý gì?”

Hắn bây giờ mới chuyển sự chú ý sang Tâm Nhi. Cả buổi hôm nay Tâm Nhi không nói một lời nào, cô chỉ lặng lẽ quan sát những ứng viên đến đây ngày hôm nay.


Hắn hờ hững tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, giọng điệu bình thản:

Nói rồi, hắn cẩn thận dâng lên một chiếc hộp gỗ tinh xảo:

Hắn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt trong chốc lát để thư giãn. Chưa kịp tận hưởng sự yên bình hiếm hoi này, giọng nói quen thuộc đã vang lên:

Hắn thản nhiên nói:

Hắn khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút tò mò:

“Đa tạ đại nhân.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 183: Tiếp điện