Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 179: Bóng Tối Vĩnh Hằng
Linh hồn của Dư Trường Khanh vỡ vụn.
Tiết Ngọc Vân mỉm cười, đôi môi đỏ sẫm cong lên đầy tà mị. Hắc khí xoay tròn quanh cô, từng vòng từng vòng như những xiềng xích bị phá vỡ, tỏa ra thứ sức mạnh âm u, tràn ngập khắp Nữ Thần Điện.
“Ngươi không đáng để ta bẩn tay.”
Cô giơ tay, hắc khí cuồn cuộn trào dâng như một vực sâu không đáy. Chỉ trong chớp mắt, bóng tối đã nuốt trọn toàn bộ kiếm quang, tựa như một con quái vật đang cắn xé thần lực.
Dư Trường Khanh không thể cử động.
Không cần nghĩ ngợi gì thêm, cả hai lập tức xoay người, dốc hết sức lực bỏ chạy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ bóng tối, một bàn tay quỷ dị khổng lồ vươn ra, chộp lấy Dư Trường Khanh.
Đường Nguyệt tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cả người run rẩy đến mức không thể đứng vững.
Không một chút chống cự.
Tiết Ngọc Vân vẫn đứng yên tại chỗ, nụ cười yêu mị càng sâu hơn.
Còn Thiểm Tình và Ninh Thư khi nhìn thấy tàn dư của cuộc chiến vừa rồi thì sốc nặng. Cả hai cứng đờ, không thốt nên lời, vẻ mặt kinh hoàng trước những gì vừa xảy ra.
Mười một vòng hắc quang!
Ngay lúc đó, bốn bóng người đã xuất hiện trong đại điện.
Tiểu nữ thần hoảng loạn quay lại, nước mắt trào ra khi thấy Tiết Ngọc Vân đã đứng ngay trước mặt họ, gần đến mức có thể chạm vào.
Hắc khí bùng lên dữ dội.
Cô chậm rãi bước tới, từng bước chân tựa như đang nghiền nát hy vọng cuối cùng của Đường Nguyệt.
Dư Trường Khanh tránh né, nhưng tốc độ của những con quạ kia quá nhanh. Chúng xuyên thủng lớp phòng ngự của bà, để lại trên vạt áo trắng thuần những vệt rách dài. Một trong số đó lướt qua gò má bà, những cái mỏ sắc bén vụt qua, để lại vô số vết cắt trên khuôn mặt Dư Trường Khanh.
Thanh Thanh đứng bên cạnh, ngón tay vẫn đặt trên dây đàn, sát khí ngưng đọng nơi đầu ngón tay.
Vân Nghi đứng phía trước, lưỡi hái trong tay cô còn vương lại chút tàn dư của hắc khí vừa cắt qua.
Không để bà kịp phản ứng, Tiết Ngọc Vân lần nữa tung chiêu.
Tiết Ngọc Vân mỉm cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Dư Trường Khanh biến sắc.
Ánh mắt Tiết Ngọc Vân không gợn chút do dự.
Đường Nguyệt ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đỏ rực của Tiết Ngọc Vân.
Đôi mắt đỏ rực quét về phía hai kẻ còn sống sót trong đại điện.
Nữ quỷ khẽ cúi xuống, đưa tay nâng cằm Đường Nguyệt, buộc cô phải đối diện với mình.
“Là Diệc Thần đại nhân bảo các cô đến sao? Nhưng mà…” Cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đỏ rực lóe lên tia giễu cợt. “Các cô không g·iết được ta đâu.”
“Tỷ tỷ vẫn chẳng thay đổi gì cả, lúc nào cũng mang dáng vẻ cao cao tại thượng.”
Sắc mặt Dư Trường Khanh khẽ biến, ánh mắt bà lần đầu gợn lên vẻ kinh ngạc.
Tiết Ngọc Vân vẫn ung dung mỉm cười, tựa như tất cả chỉ là một vở kịch giải trí.
Cánh cửa đại điện vừa mở ra một khe hở nhỏ liền bị một luồng hắc khí quật mạnh, đóng sầm lại.
Cơ thể Tiết Ngọc Vân bị chia thành hai mảnh, phần trên và phần dưới tách rời, rơi xuống nền đại điện.
Nụ cười trên môi cô càng lúc càng yêu dã đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.
Ngay lúc này,
Cả hai không nói lời nào, chỉ trong nháy mắt, Thanh Thanh đã gảy một khúc nhạc sắc bén như lưỡi dao. Sóng âm vô hình lao thẳng về phía Tiết Ngọc Vân.
“Sao lại không thể chứ?”
Toàn thân như bị đóng băng, dù muốn nhấc chân bỏ chạy nhưng sức lực đã bị nỗi sợ bóp nghẹt.
“Xem ra, thần linh cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Để ta đưa ngươi đi gặp Thiên Hậu của mình nhé?”
Không một tiếng hét.
Thiên Hậu Nương Nương… đ·ã c·hết.
Tiết Ngọc Vân cười khẽ, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ giễu cợt.
Dứt lời, thần quang từ lòng bàn tay Dư Trường Khanh bùng phát, từng luồng sáng vàng kim hóa thành hàng trăm thanh kiếm thần, xoay tròn giữa không trung rồi đồng loạt lao về phía Tiết Ngọc Vân.
Chỉ trong chớp mắt, hai phần cơ thể liền khớp lại với nhau, không để lại dù chỉ một dấu vết.
Đường Nguyệt và tiểu nữ thần đồng loạt rùng mình.
Tiết Ngọc Vân cúi người, khuôn mặt yêu mị kề sát bên bà, đôi môi đỏ sẫm khẽ cong lên đầy trào phúng.
Tiết Ngọc Vân tiến lại gần, đưa tay nâng cằm bà lên, đôi mắt đỏ rực tràn đầy khoái cảm chinh phục.
Dư Trường Khanh cảm nhận rõ ràng sức mạnh tà ác đến mức đáng sợ đang lan tỏa từ Tiết Ngọc Vân. Bà khẽ nheo mắt, bàn tay siết chặt tay áo, ánh mắt sắc lạnh như băng.
Tiết Ngọc Vân nhìn vệt đỏ tươi vương trên đầu ngón tay mình, ánh mắt lóe lên tia thích thú.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vài phần thích thú:
Va chạm dữ dội khiến cả đại điện rung chuyển. Tấm khiên kim quang rạn nứt chỉ sau một đòn duy nhất.
Nàng cười khẽ, siết chặt tay lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không chờ Đường Nguyệt đáp, nàng ta thu tay lại, lòng bàn tay khẽ lật lên. Hắc khí lập tức tụ lại, hóa thành một mũi nhọn sắc bén, lơ lửng giữa không trung, nhắm thẳng vào trái tim Đường Nguyệt.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô xuyên tay qua lồng ngực Dư Trường Khanh.
Bà ho ra một ngụm máu.
Bàn tay nàng khẽ hất ra.
“Rầm!”
Bóng tối siết chặt lấy bà, từng chút một rút cạn thần lực. Cảm giác lạnh lẽo thấm vào xương tủy, tựa như cơ thể đang bị vây hãm trong vực sâu không đáy.
Ánh mắt Vân Nghi càng lạnh hơn, Thanh Thanh cũng thu lại ý cười. Cả hai đều hiểu, kẻ trước mặt không phải đối thủ dễ xơi.
“Đứng ngẩn ra làm gì?”
Một nụ cười chậm rãi hiện lên trên môi cô.
Hai người đập mạnh vào cánh cửa, cảm giác đau nhói truyền khắp cơ thể.
“Nhưng đáng tiếc, thời thế đã thay đổi rồi.”
Mặt đất dưới chân nứt toác, cả đại điện lần nữa rung chuyển dữ dội.
Thứ ác quỷ mạnh mẽ đã từng làm mưa làm gió trong đại chiến thiên hà năm xưa giờ đây đã xuất hiện trước mặt bà. Cả thiên giới này ai nghe thấy tên của chúng mà không kh·iếp sợ.
Tiết Ngọc Vân bật cười, giọng nói dịu dàng nhưng tràn đầy sự giễu cợt:
“Thiên Hậu Nương Nương cao quý, giờ đây cũng chỉ là một đốm lửa tàn mà thôi.”
Một cơn lốc hắc ám bùng lên, lan tỏa khắp đại điện. Những con quạ đen từ trong hư không tràn ra, xoáy thẳng về phía Dư Trường Khanh. Bà lập tức nâng tay, thần lực hóa thành một tấm khiên sáng rực để chống đỡ.
Thiên Hậu Nương Nương đ·ã c·hết.
Dư Trường Khanh cảm nhận được sức mạnh của mình đang bị xé rách, từng tấc từng tấc một.
Bóng tối ập tới, bao trùm lấy bà.
Hắc khí lại một lần nữa cuộn trào, lần này không còn là công kích thăm dò nữa, mà là một đòn chí mạng.
“Ngươi đang sợ sao?” Giọng nói của Tiết Ngọc Vân mềm mại đến đáng sợ, như một lời thì thầm quyến rũ từ vực sâu.
Thân thể bà mất đi linh hồn, đổ gục xuống nền đất lạnh lẽo.
Đường Nguyệt đứng c·hết trân tại chỗ, đôi mắt mở lớn, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Dư Trường Khanh nâng tay, một luồng thần quang mạnh mẽ tỏa ra, xua tan luồng khí âm u đang lan tràn trong đại điện.
Một…
Keng!
Tiết Ngọc Vân siết tay lại, hắc khí lập tức biến hóa, hóa thành hàng ngàn con quạ đen lao về phía Dư Trường Khanh.
Cùng lúc đó, Vân Nghi tung mình về phía trước, lưỡi hái vẽ nên một đường cong c·hết chóc, bổ xuống người Tiết Ngọc Vân.
Hai…
Dư Trường Khanh cảm nhận được cơ thể mình bị siết chặt, sức mạnh của bà đang bị trấn áp hoàn toàn.
Máu bắn tung tóe.
Nhưng Dư Trường Khanh không có ý định lùi bước.
Đôi mắt bà mở lớn, phản chiếu hình ảnh khuôn mặt Tiết Ngọc Vân ở khoảng cách gần trong gang tấc.
Tiết Ngọc Vân vung tay, hắc khí lan rộng, nuốt chửng đòn t·ấn c·ông của Thanh Thanh.
Bàn tay trắng nõn vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực Dư Trường Khanh. Ngay lập tức, một luồng hắc khí chui vào cơ thể bà, tựa như hàng ngàn con rắn độc bò vào từng mạch máu, cắn nuốt thần lực bên trong.
Tim nàng đập điên cuồng trong lồng ngực, hơi thở nghẹn lại như thể bị bàn tay tử thần bóp chặt.
“Còn ngươi thì sao?”
Khung cảnh hỗn loạn trong đại điện phản chiếu trong đôi mắt của cả bốn người.
Đường Nguyệt là người duy nhất còn sống sót, nhưng đã hoàn toàn suy sụp.
“Hay là… ngươi đang hận ta?” Tiết Ngọc Vân nheo mắt, nụ cười trên môi nàng càng sâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba Vệ Hồn Thượng Quỷ đối đầu nhau, trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu.
Mười…
Đường Nguyệt quỳ sụp giữa nền điện loang lổ máu. Toàn thân cô run lên từng đợt, không rõ vì sợ hãi hay vì nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Tiểu nữ thần bên cạnh nàng còn thê thảm hơn. Cô ta ngã quỵ xuống đất, run rẩy không ngừng. Đôi mắt đẫm lệ chỉ biết trân trối nhìn bóng dáng yêu dị trước mặt, miệng lắp bắp không thành lời.
“Ầm!”
“Muốn chạy không?”
Hắc khí trong lòng bàn tay cô đột nhiên bùng lên, cuộn trào như một cơn sóng dữ.
Tiếng nứt vỡ vang lên, kim quang quanh người Dư Trường Khanh tan rã.
“Không… không thể nào…” Giọng bà trầm xuống, mất đi sự bình thản vốn có. “Cảnh giới Hỗn Nguyên… Ngươi sao có thể là Vệ Hồn Thượng Quỷ được?”
Vân Nghi và Thanh Thanh nheo mắt, ánh nhìn sắc như lưỡi đao. Họ cuối cùng cũng đã gặp được Tiết Ngọc Vân rồi.
Tiết Ngọc Vân thong thả đứng dậy, phủi đi vệt máu còn vương trên bàn tay thon dài.
Còn kẻ đứng giữa biển máu và bóng tối kia chính là Tiết Ngọc Vân.
Bà khẽ lùi lại, ánh mắt vẫn kiên định nhưng đã mất đi vẻ ung dung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết Ngọc Vân chậm rãi cúi đầu nhìn thân thể mình, ánh mắt không hề dao động.
Chương 179: Bóng Tối Vĩnh Hằng
“Tỷ tỷ sao thế ? Muội còn chưa dùng hết thực lực mà!”
“Rắc!”
Phía sau họ, Thiểm Tình và Ninh Thư cũng đã có mặt. Chính họ là người đưa hai nữ quỷ kia đến đây.
Đường Nguyệt không trả lời.
Tiết Ngọc Vân chậm rãi bước tới, mỗi bước đi hắc khí lại tràn ra, ăn mòn từng tấc đất của đại điện.
“Nhìn xem, một tiểu nữ thần đáng yêu.”
Tiết Ngọc Vân không né tránh, cô khẽ cười, đưa tay ra nghênh đón lưỡi hái của Vân Nghi.
“Ồ?”
Tiết Ngọc Vân nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng như đang trêu đùa:
Bàn tay nhuốm máu của Tiết Ngọc Vân chậm rãi rút ra, nắm chặt trong tay một luồng ánh sáng nhạt, đó là linh hồn của Dư Trường Khanh.
Thân thể Dư Trường Khanh cứng đờ.
Giọng cô vang lên, không hề có chút tức giận, mà chỉ mang theo sự hứng thú khó lường.
Nhưng…
Tiết Ngọc Vân quay đầu nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng một sự thích thú lạ lùng.
…
“Tỷ tỷ, tỷ thua rồi.”
Hắc khí vẫn cuồn cuộn lan tràn, nuốt chửng ánh sáng cuối cùng của nơi này.
Tiểu nữ thần biến mất như chưa từng tồn tại.
Cô ta cúi xuống, một tay nâng cằm tiểu nữ thần lên, ánh mắt đầy thích thú.
Bà giương tay, dồn toàn bộ thần lực để ngăn cản. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp xúc, bà lập tức nhận ra sự chênh lệch giữa mình và Tiết Ngọc Vân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tiếng “xoẹt” vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Thanh Thanh gật đầu hiểu ý, cô lặng lẽ nâng tay, đầu ngón tay lướt nhẹ qua dây đàn, quỷ khí ngưng tụ thành những giai điệu vô hình.
Lưỡi hái sắc bén bị một luồng hắc quang cản lại.
“Vút!”
“Rắc!”
Một tiếng vỡ vụn vang lên.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua gò má tái nhợt của cô ta.
Cô thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại sắc lạnh tựa lưỡi dao.
Vân Nghi siết chặt lưỡi hái trong tay, ánh mắt khẽ liếc sang Thanh Thanh như ra hiệu.
Cô giơ tay lên, phủi nhẹ vạt áo, đôi môi đỏ sẫm nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Khụ!”
Cô thì thầm, giọng nói dịu dàng đến đáng sợ.
Cô đưa mắt nhìn lưỡi hái trong tay Vân Nghi, giọng nói châm chọc vang lên:
“Yêu nữ, nếu ngươi muốn chống lại thiên giới, vậy để ta xem ngươi có bản lĩnh gì!”
Cơ thể tiểu nữ thần đột nhiên cứng đờ, rồi ngay sau đó, từng mảnh vỡ nhỏ từ thân thể cô ta bắt đầu rơi xuống, tan thành bụi đen trong không khí.
…
Nhưng không có tiếng hét đau đớn. Không có sự hoảng loạn.
Cả Nữ Thần Điện như c·hết lặng.
Vệ Hồn Thượng Quỷ…
Tiểu nữ thần bật khóc nức nở, không dám nhúc nhích.
“Vệ Hồn Thượng Quỷ thì đã sao?” Giọng bà trầm ổn nhưng cứng rắn, tựa như tiếng chuông thần ngân vang giữa màn đêm. “Ta không tin ngươi có thể hủy diệt cả nơi này.”
Cô không dám tin vào mắt mình.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, quá tàn khốc.
Bóng đen phủ xuống trước mặt.
“Muội không còn là cô bé, mà tỷ có thể tuỳ ý bắt nạt nữa!”
Vừa dứt lời, Tiết Ngọc Vân phất nhẹ tay áo, từng đợt hắc khí cuồn cuộn trào ra như sóng lớn.
Một cái lưỡi hái sắc bén xé toạc không khí, bổ xuống như tia chớp, cắt ngang qua cơ thể Tiết Ngọc Vân.
Một đời huy hoàng của Dư Trường Khanh, đến đây là kết thúc.
Ba…
“Tỷ tỷ, đã đến lúc kết thúc rồi.”
Dư Trường Khanh không hề tỏ ra hoảng loạn. Ánh mắt bà lướt qua những thực thể quỷ dị đang bao phủ khắp đại điện, rồi dừng lại trên gương mặt yêu mị của Tiết Ngọc Vân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.