Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 177: Ác mộng chỉ mới bắt đầu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 177: Ác mộng chỉ mới bắt đầu


Ngay sau đó là một luồng quỷ khí dữ dội bùng nổ, tạo thành sóng xung kích quét ngang qua mặt đất, cuốn phăng tất cả thi quỷ, không để lại dù chỉ một mảnh vụn.

Âm Sắc Quỷ - Liễu Thanh Thanh… cô ta chỉ đàn một nhịp liền đã có thể tiêu diệt toàn bộ đám thi quỷ sao?

Thiểm Tình thoáng đỏ mặt, ánh mắt cô lóe lên một tia mất tự nhiên.

Thiểm Tình không lập tức trả lời, nhưng trong mắt cô ánh lên một tia suy tư.

Những t·hi t·hể rải rác khắp nơi đột nhiên run lên bần bật. Một số xác c·hết bị móc rỗng bụng, xương cốt lộ ra dưới lớp da bị xé toạc. Nhưng điều đáng sợ hơn cả, chúng bắt đầu động đậy.

“Ngươi… nói linh tinh gì vậy?” Cô lắp bắp, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói lại có chút lúng túng.

Vân Nghi không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới, ngồi xuống bên một xác c·hết gần nhất. Bộ áo giáp trên t·hi t·hể đã vỡ vụn, lộ ra làn da nhợt nhạt, loang lổ những v·ết t·hương sâu hoắm. Những lỗ hổng lớn nhỏ rải rác trên cơ thể, xung quanh mép thịt nham nhở, như thể bị thứ gì đó khoét rách từng mảng.

Một thiên thần với nửa khuôn mặt đã bị xé nát, hốc mắt trống rỗng đen ngòm, từ trong miệng phát ra một thứ âm thanh khô khốc:

“Ai lại có thể làm ra chuyện này…” Giọng cô khàn đi, ánh mắt không giấu nổi sự phẫn nộ.


Vân Nghi cũng đã nhận ra sự hiện diện của họ. Cô nheo mắt, thấp giọng nói với Thanh Thanh:

Từ những hốc mắt trống rỗng, những t·hi t·hể bỗng dưng hé miệng, phát ra những âm thanh khô khốc, tựa như tiếng xương cọ vào nhau.

Thiểm Tình và Ninh Thư sững sờ, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc.

“Tiểu tam, cô nghĩ bọn ta rảnh rỗi đến mức tàn sát cả một hành tinh để làm gì?”

Không.

Ninh Thư và Thiểm Tình đồng loạt giật mình lùi lại, nắm chặt v·ũ k·hí trong tay.

Ting!

Nữ Thần Điện… đã xảy ra chuyện rồi!

Vân Nghi hừ nhẹ, thu lại lưỡi hái rồi lạnh nhạt nói:

Một âm thanh vang lên, sắc bén, như lưỡi dao cắt xuyên màn đêm.


Cô nhìn lên bầu trời, những con quạ vẫn sải cánh lượn vòng, đôi mắt đỏ au ánh lên vẻ thèm khát, như thể chúng vẫn chưa no nê.

Ninh Thư quay phắt sang, trừng mắt nhìn cô.

Bầy quạ đen nãy giờ vẫn bay lượn trên bầu trời bỗng dưng trở nên kích động. Chúng đồng loạt ré lên, đôi mắt đỏ au ánh lên vẻ thèm khát, rồi lao thẳng xuống mặt đất như những mũi tên đen tuyền.

Thiểm Tình khẽ cau mày, cô có hơi giật mình khi nhìn thấy Vân Nghi và Thanh Thanh:

Vân Nghi theo bản năng xoay người, lưỡi hái hiện ra chắn trước cô. Hai thanh v·ũ k·hí v·a c·hạm dữ dội, tóe ra những tia lửa chói mắt. Ninh Thư bị phản lực đánh bật ra xa một đoạn, đôi tay tê rần.

Trong lúc Vân Nghi và Thanh Thanh còn đang tìm kiếm manh mối về Tiết Ngọc Vân, một nhóm Thiên Thần khác cũng đã đặt chân đến Diêu Quang.

Rồi như có một mệnh lệnh vô hình nào đó khiến chúng đứng dậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vệ Hồn Quỷ! Các ngươi phải đền tội!”

“C·hết tiệt… đây là thứ gì?” Ninh Thư nghiến răng.

Xoẹt!

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cơn phẫn nộ lại bùng lên trong lòng Ninh Thư. Nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, cô không thể chấp nhận được.

Dưới chân núi, Thanh Thanh nhẹ nhàng đặt cây đàn tranh xuống. Đầu ngón tay lướt qua dây đàn.

Bầu trời trở nên xám xịt, vầng sáng rực rỡ ngày nào giờ chỉ còn là những tia le lói mờ nhạt. Không gian u ám, đặc quánh bởi mùi h·ôi t·hối khó chịu.

Vệ Hồn Thượng Quỷ thật sự quá đáng sợ.

Xoẹt!

Hắn sẽ không.

Thiểm Tình nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác lạnh toát sống lưng. Đây… không phải những cái xác bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hơn nữa, nếu Vân Nghi và Thanh Thanh thật sự là thủ phạm, thì giờ này…

Ngay khi chạm chân xuống đất, mùi h·ôi t·hối nồng nặc lập tức xộc vào mũi khiến cả hai đồng loạt cau mày.

Hai người Thiểm Tình và Ninh Thư đã không thể còn sống mà đứng đây nữa.

Vân Nghi không cần kiểm tra t·hi t·hể. Tiếng quạ kêu khàn khàn vọng lên từ đ·ống đ·ổ n·át đã nói lên tất cả.

Diêu Quang – một tiểu hành tinh từng được biết đến như viên ngọc sáng giữa vùng biên giới Thiên Thần Tộc.

Nhìn hai nữ quỷ thản nhiên quay lưng bỏ đi, Ninh Thư không cam tâm. Cô không thể để những kẻ độc ác này cứ thế rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

“Họ đang đến chỗ chúng ta.”

Hai bóng người lao v·út qua bầu trời đen kịt, đáp xuống bề mặt tiểu hành tinh đầy c·hết chóc. Thanh Thanh và Vân Nghi, theo dấu vết của Tiết Ngọc Vân, đã lần đến tận đây.

“A…a…a…”

Siết chặt thanh kiếm, sát khí trào dâng, cô định liều mạng chém xuống thì bất ngờ bị Thiểm Tình giữ chặt lại.

Thanh Thanh gật đầu đáp lại. Cô không hề né tránh hay ẩn nấp, bởi cô vốn chẳng sợ mấy tiểu thiên thần này.

Nơi này trước đây từng ngập tràn ánh sáng ấm áp, bầu trời trong veo với những dải mây nhẹ trôi. Những dòng suối trong vắt len lỏi qua các thung lũng xanh mướt, phản chiếu ánh sao lấp lánh. Sinh vật nơi đây dù không nhiều, nhưng đều hiền hòa, tạo nên một khung cảnh yên bình tựa như chốn thần tiên bị lãng quên giữa thiên hà rộng lớn.

“Tin hay không thì tùy các cô. Bọn ta không có nghĩa vụ giải thích.”

Thiểm Tình im lặng, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp. Nhưng Ninh Thư thì không dễ dàng tin tưởng như vậy.

Cô nhìn sang Thiểm Tình, vẻ mặt nghiêm túc đó của em ấy thực sự không giống nói bừa.

Thiểm Tình lặng người nhìn những t·hi t·hể rải rác trên mặt đất. Dưới lớp bụi mờ, từng khuôn mặt méo mó, đôi mắt vô hồn trợn trừng, cơ thể đầy lỗ hổng, lộ ra lớp thịt thối rữa bên trong. Dấu vết trên da thịt nói lên tất cả, chúng không phải vết chém hay đâm, mà là từng mảng từng mảng bị khoét đi, để lại những hố sâu nham nhở.

Cảnh tượng trước mắt quá mức tàn khốc. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cả hai vẫn không thể hoàn toàn kiềm chế cảm xúc của mình.

“Sao các ngươi lại g·iết những người vô tội này?”

Dưới ánh sáng mờ nhạt, Thiểm Tình và Ninh Thư tiến đến chỗ họ, từng bước chậm rãi nhưng đầy cảnh giác.

Mọi thứ chấm dứt trong chớp mắt.

Cho dù đã được Diệc Thần cảnh báo về sự đáng sợ của Tiết Ngọc Vân, nhưng chỉ khi tận mắt chứng kiến những gì ả ta đã làm, cô mới thực sự hiểu, đây không phải kẻ có thể dễ dàng đối phó.


Ninh Thư cắn chặt răng, trong lòng tràn đầy căm hận nhưng không dám manh động. Thiểm Tình thì chỉ im lặng, trầm ngâm nhìn hai nữ quỷ trước mặt.

Thanh Thanh cũng lẳng lặng nhìn sang Vân Nghi, bây giờ cô mới biết ngoài Tâm Thanh ra, ca ca vẫn còn có một tiểu tam khác là Thần Vệ Nữ.

“Vệ…Vệ Hồn…Thượng Quỷ…? Sao các ngươi lại ở đây ?”

Mặt đất từng phủ đầy thảm thực vật xanh tươi nay đã trở thành một nghĩa địa ghê rợn. Xác của những thiên thần xấu số nằm la liệt, da thịt trương phình, rữa nát, bốc lên mùi tanh tưởi đến buồn nôn. Từ những đôi mắt trợn trừng vô hồn, lũ dòi bọ lúc nhúc bò ra, ngọ nguậy trong thứ dịch nhầy sền sệt. Ánh mắt ấy vẫn còn đọng lại vẻ hoảng loạn, như thể khoảnh khắc kinh hoàng cuối cùng của họ chưa từng kết thúc.

Thanh Thanh và Vân Nghi nhanh chóng nhận ra nơi này không còn manh mối nào có thể lần theo. Thanh Thanh liếc nhìn Vân Nghi rồi nói:

“Chúng ta đến trễ rồi.”

Vệ Hồn Quỷ nổi tiếng tàn nhẫn và máu lạnh, g·iết chóc đối với họ chỉ là một trò tiêu khiển. Nhưng có một điều ai ai cũng biết, bọn họ rất nghe lời Diệc Thần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thanh Thanh lạnh nhạt đáp:

“Ngươi là, tiểu tam ?”

Thanh Thanh lướt mắt nhìn quanh, bàn tay khẽ siết chặt cây đàn tranh mang theo bên người. Giọng cô trầm thấp vang lên:

Lời vừa dứt, Ninh Thư lập tức rút kiếm, lao thẳng về phía Thanh Thanh và Vân Nghi, lưỡi kiếm xé gió bổ xuống không chút do dự.

Thanh Thanh và Vân Nghi vừa đi được vài bước thì một tiếng kêu sắc nhọn xé tan không gian tĩnh lặng.

“Tại sao? Chẳng lẽ em tin lời bọn chúng?”

Chương 177: Ác mộng chỉ mới bắt đầu

“Em có cảm thấy không? Ở đây có quỷ khí.”

Đầu của t·hi t·hể rơi xuống đất, nhưng thứ quái dị đó không hề ngã xuống. Cơ thể vẫn loạng choạng tiến về phía Ninh Thư, máu đen từ cổ bắn ra, bốc lên mùi tanh nồng đến nghẹt thở.

Vân Nghi hiểu ý, lập tức dịch chuyển đến bên Thiểm Tình và Ninh Thư, không để họ kịp phản ứng đã đưa cả hai lên một đỉnh núi cao gần đó.

Thiểm Tình bước lên trước, mái tóc trắng khẽ lay động trong cơn gió lạnh buốt. Tay nàng siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm ánh lên tia sáng yếu ớt giữa bầu trời u ám.

“Chị Ninh Thư, em nghĩ họ không phải là thủ phạm.”

Ninh Thư nhíu mày, hạ giọng:

Những dòng suối trong vắt giờ đã hóa thành vũng lầy đỏ thẫm, mặt nước thỉnh thoảng sủi lên từng đợt bọt nhỏ, như thể máu tươi vẫn chưa kịp đông lại.

KENG!

Thiểm Tình cau mày, ánh mắt sắc bén quét qua khung cảnh hoang tàn. Không chỉ có máu và xác c·hết, mà trong không khí còn vương lại một thứ gì đó… bất thường. Một luồng tà khí mơ hồ len lỏi trong gió, để lại cảm giác âm u khó tả.

Vân Nghi gật đầu.

Thanh Thanh thoáng sững sờ, nhưng ngay lập tức nhận ra họ đã hiểu lầm. Giọng cô điềm tĩnh, không chút dao động:

Vân Nghi siết chặt tay, ánh mắt lạnh đi. Không chút do dự, nàng vung tay triệu hồi lưỡi hái, lưỡi kim loại sắc bén xoay vòng trong không khí, chực chém xuống. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Thanh Thanh đã kịp giơ tay ngăn lại.

Thiểm Tình và Ninh Thư vẫn chưa thể tin vào những gì vừa diễn ra. Nhưng chưa kịp để họ hoàn hồn, vòng cổ trên ngực cả hai bỗng rung lên dữ dội, tỏa ra ánh sáng nhấp nháy như một tín hiệu khẩn cấp.

Vân Nghi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt lướt qua Thiểm Tình, rồi chậm rãi nói:

“Em đừng manh động.” Giọng nàng trầm thấp, ánh mắt vẫn dõi theo đàn quạ đang lượn vòng trên cao. “Chúng là bẫy đó.”

Thiểm Tình khẽ gật đầu, nắm chặt chuôi kiếm hơn. Trong lúc còn đang suy nghĩ, nàng bỗng phát hiện phía trước có hai bóng người.

Ninh Thư nghe vậy cũng thoáng sững người, ánh mắt dao động. Hai kẻ trước mặt thật sự là Quỷ Vệ Hồn sao?

Không khí lạnh buốt như bị bóp nghẹt. Những xác c·hết vốn đã rữa nát, da thịt l·ở l·oét bỗng dưng cử động, chậm rãi đứng lên.

Cô nhìn chằm chằm vào những v·ết m·áu còn chưa khô trên mặt đất, bàn tay vẫn siết chặt chuôi kiếm, giọng nói đầy giận dữ:

Ở một góc khác trong Thiên Hà.

Ninh Thư không chút do dự, vung kiếm chém xuống, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Thiểm Tình siết chặt chuôi kiếm, trong lòng tràn ngập phẫn nộ, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng hỏi:

Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là một đống hoang tàn.

Chúng đã biến thành — Thi Quỷ!

Một con quạ đen đậu trên tàn tích gần đó, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Vân Nghi. Cặp mắt trống rỗng của nó phản chiếu xác c·hết dưới chân nàng, như thể đang chờ đợi cơ thể này phân rã thêm một chút nữa.

Họ có thể nhẫn tâm tàn sát cả hành tinh này… nhưng liệu Diệc Thần có cho phép điều đó xảy ra không?

Hắn lảo đảo tiến về phía Ninh Thư, bàn tay gầy guộc vươn ra như muốn túm lấy cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vân Nghi thoáng khựng lại, rồi cắn nhẹ môi.

“Chúng ta rời khỏi đây thôi.”

“Bọn ta không phải thủ phạm.”

Bên cạnh nàng, Ninh Thư khoác áo choàng đỏ sẫm, sắc đỏ ấy nổi bật giữa khung cảnh xám xịt, tựa như ngọn lửa âm ỉ cháy trong bóng tối. Dáng vẻ nàng vẫn thanh thoát, nhưng ánh mắt lại thoáng trầm lặng, bàn tay dưới lớp áo khẽ run lên.

Ninh Thư nhìn qua hai người, đôi mày nhíu chặt. Rõ ràng giữa họ có chuyện gì đó mà cô không biết. Nhưng đây không phải lúc thích hợp để truy hỏi.

Bầu không khí vốn đã ngột ngạt nay càng thêm căng thẳng. Thanh Thanh liếc nhìn những kẻ mới đến, ánh mắt trầm lặng, trong khi Vân Nghi khẽ cau mày, vẻ đề phòng không che giấu.

Thanh Thanh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt chỉ lướt nhẹ qua rồi khẽ ra hiệu cho Vân Nghi.

“Quạ…?” Vân Nghi khẽ cau mày, theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Phập!

“Quỷ khí ở đây dày đặc như vậy, nếu không phải các ngươi thì còn có thể là ai?”

Thiểm Tình và Ninh Thư nhanh chóng nhận ra hai người đứng giữa bãi chiến trường. Biểu cảm của họ dường như không hề thoải mái khi nhìn thấy hai người kia.

Dẫn đầu là Thiểm Tình và Ninh Thư.

Bên cạnh cô, Ninh Thư cắn chặt răng, ngón tay siết lại đến trắng bệch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không còn dấu hiệu của sự sống. Chỉ có sự tĩnh lặng c·hết chóc bao trùm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 177: Ác mộng chỉ mới bắt đầu