Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Bị hiểu lầm là dựt vợ người ta

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Nước đi sai lầm


Giọng cô không lớn, nhưng rõ ràng từng chữ:

“Mình còn chẳng biết cô ta sống ở đâu.”

Đột nhiên, một người phụ nữ trung niên vội vã chạy đến gần. Bà ta dừng lại trước mặt Diệc Thần, nhìn cô gái trong tay hắn rồi quay sang hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng có phần khẩn trương:

“Bà ta không thể c·hết.” Diệc Thần nói, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát.

“Ta biết.”

Giọng bà yếu đi, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng, như thể đang đặt vào tay hắn một điều gì đó không thể làm rơi.

Diệc Thần khựng lại, một thoáng ngạc nhiên lóe lên trong mắt, rồi hắn chậm rãi quay lại.

Dừng lại trước cánh cổng lớn của biệt thự Trần gia, mắt hắn lập tức bị thu hút bởi không khí tấp nập bất thường. Những người hầu đi lại vội vàng, cửa chính mở rộng, người ra kẻ vào liên tục như thể có một chuyện khẩn cấp đang xảy ra.

“Đúng vậy, tôi thấy cô ấy uống nhiều rồi. Cậu không định đưa cô ấy về à?”

“Là cháu.”

Hắn hình như có cảm giác Ngọc Huyền đang dựa dẫm vào Trần phu nhân rất nhiều. Nếu bà ấy mất… cô ta sẽ không còn ai nữa.

Diệc Thần tự nói với chính mình. Hắn không thể để Trần phu nhất c·hết!

Dường như có một điều gì đó đang xảy ra trong gia đình này, và nó không hề bình thường.

“Cậu… chờ một chút.”

“Và… là người khiến nó từ hôn Từ Lang Quân.”

Trên chiếc giường lớn giữa phòng, Trần phu nhân đang nằm, gối đầu cao, gương mặt tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo.

Cơ thể cô mềm mại trong vòng tay hắn, đầu tựa vào ngực hắn, mái tóc dài rủ xuống như một dải lụa đen mềm mại, lướt qua vai hắn. Phục vụ không nói gì thêm, chỉ chờ cả hai rời đi.

Cô gái xuất hiện bên cạnh hắn không biết từ lúc nào, đứng chéo phía sau, nhìn thẳng vào Trần phu nhân.

“Tiểu thư, tiểu thư cô sao rồi?”

Và lại là ở trên người bà lão sắp lâm chung kia?

Diệc Thần im lặng. Sau đó lên tiếng.


“Gặp tôi sao ?”

“Thể trạng của phu nhân không còn được như trước. E là… đây có thể là lần cuối bà ấy tự mình đưa ra yêu cầu.”

Diệc Thần từ đầu tới cuối chẳng nói thêm lời nào.

Hắn nheo mắt. Đoạn địa chỉ vừa đủ rõ ràng để nhận ra, nhưng lại đứt quãng như thể cô sắp chìm hẳn vào giấc ngủ.

Chương 36: Nước đi sai lầm

Diệc Thần ăn xong, đặt đôi đũa xuống, liếc nhìn Ngọc Huyền đang gục trên bàn, vẻ mặt không có quá nhiều cảm xúc, nhưng ánh mắt khẽ dao động.

Chỉ còn cách thử quay lại hỏi phục vụ, nhưng bất chợt, hắn cảm thấy lưng áo mình bị kéo nhẹ.

Trần phu nhân nhìn hắn thêm một lúc, rồi chậm rãi nói:

“Cậu có thể không phải là người phù hợp nhất. Nhưng chí ít… hôm nay cậu đã không bỏ rơi nó.”

“Mình… mình không muốn về nhà… nhưng mà… nếu cậu đưa về, thì nhà số… 17 đường Hạ Lam…”

Mà chỉ là, trong khoảnh khắc ấy, cảm giác một sự mềm yếu không ngờ lại khiến hắn bối rối. …

Diệc Thần hỏi thầm, giọng không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt. Phục vụ cười nhẹ, như thể đang trêu đùa, nhưng lại không có vẻ gì là đùa giỡn thật sự.

Hắn hình như là đoán ra rồi! Bà lão này đang có ý muốn gửi gắm Ngọc Huyền cho hắn mà.

“Cẩn thận, chủ nhân… Bà ấy có gì đó không ổn.”

“Cứu bà ấy đi.”

Khi hắn bước vào, bà chỉ liếc nhìn một cái, rồi phất tay cho người hầu lui ra. Căn phòng chỉ còn lại hai người.

Diệc Thần nhìn theo hai người họ, trong lòng cũng trút bỏ bớt gánh nặng.

“Là từ tim. Có thứ gì đó… bám sâu trong đó, đang ăn mòn sinh khí của bà ta từng chút một.”

Diệc Thần im lặng đi theo người hầu lên lầu, lòng có chút hoài nghi.

Người hầu nghe vậy liền cúi đầu, nhanh chóng bước đến gần hơn, gật đầu và nói với giọng lo lắng:

Và quan trọng nhất… là vì hắn.

Ngọc Huyền. Y hệt như lần trước, cô lại là người hỏi, rồi lại là người không cho hắn cơ hội trả lời.

Cô vẫn ngồi đó, gục đầu trên bàn, đôi má ửng hồng vì say, không hề hay biết gì.

Căn phòng nằm ở cuối hành lang tầng ba. Ánh đèn mờ dịu, thoang thoảng mùi thuốc và hoa sen trắng.

“Không được! Mình tuyệt đối không được dính vào cái cục nợ này.”

Những bước chân hối hả, những ánh mắt lo âu nhanh chóng quét qua hắn, không ai dám để ý lâu, chỉ lướt qua rồi tiếp tục công việc của mình.

“… C·hết tiệt.”

Cô nhìn hắn chăm chăm, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng nhưng cũng đầy chấp niệm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cô ấy uống say rồi.”

Bà không hỏi, bà khẳng định.

Bà dừng một nhịp, rồi giọng trầm xuống:

“Vẫn còn tỉnh được chút à…”

Câu nói khiến Diệc Thần phải trầm tư một chút…

Ông ta gật đầu, giọng trầm xuống:

Ngọc Huyền trong cơn say hình như cựa quậy một chút, rồi lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng. Diệc Thần nghiêng đầu, cúi xuống nghe kỹ.

Diệc Thần nhìn Trần phu nhân thêm vài giây, rồi hít một hơi thật sâu, bước lên vài bước, giọng trầm ổn nhưng có phần cứng nhắc:

Không phải vì cô đặc biệt. Không phải vì hắn có chút quan tâm gì đến cô.

“Cháu… nghĩ là cần làm rõ một chút. Cháu và Ngọc Huyền… không có quan hệ gì quá thân thiết đâu ạ. Cháu chỉ…”

Hắn không quen mấy chuyện dính líu tới người nhà người ta, càng không ưa mấy thứ rườm rà kiểu quý tộc.

Không khí trong phòng như đặc lại, ma khí vô hình càng lúc càng rõ rệt, khiến người bình thường nếu đứng gần chỉ vài phút cũng sẽ cảm thấy lạnh toát sống lưng.

Gió đêm thoảng qua, mang theo chút se lạnh, Diệc Thần đi được vài bước thì khựng lại.

“Nhưng con bé xưa nay chưa từng trái lời ai trong nhà, ngoại trừ lần này… Điều đó, không đơn giản đâu.”

Bầu không khí trong phòng chợt trở nên ngột ngạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngừng vài giây rồi tiếp lời, giọng nhỏ hơn:

Diệc Thần chỉ liếc nhìn người hầu, giọng bình thản nhưng có chút lạnh lùng đáp lại:

“Cậu là người đã đưa Ngọc Huyền về.”

Chưa kịp để Diệc Thần suy nghĩ thêm, Trần phu nhân đã lên tiếng tiếp, lời nói như khẳng định cho suy nghĩ trong đầu hắn:

Vĩ Na quay sang nhìn hắn, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

Nhưng rồi, giữa những tiếng ồn ào văng vẳng của quán ăn, Ngọc Huyền bỗng im bặt.

“Không ai trong nhà biết tiểu thư đi đâu từ chiều tới giờ. Cậu là người cuối cùng đi cùng cô ấy… Phu nhân dặn phải mời cậu lên, ngay lập tức.”

“Ngọc Huyền từ nhỏ đã được nuôi như một viên ngọc, chưa bao giờ v·a c·hạm, chưa bao giờ tổn thương. Nhưng đó không phải là cách để con bé hạnh phúc.”

Đôi đũa trong tay Diệc Thần khựng lại giữa không trung.

Câu nói vừa dứt, thân người mảnh khảnh của Ngọc Huyền nghiêng hẳn sang một bên.

Hắn ngước mắt lên nhìn cô. Không có nụ cười, không có bất kỳ biểu cảm nào rõ ràng, chỉ là ánh mắt thoáng trầm xuống, như thể có thứ gì đó vừa lướt qua trong tâm trí hắn.

Diệc Thần đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Định quay người rời đi thì một giọng nói vang lên cách đó không xa:

Hắn chưa kịp nói hết câu, thì một luồng khí lạnh lướt qua sau lưng. Giọng của Vĩ Na vang lên, mang theo chút cảnh giác và khẩn trương: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệc Thần thoáng giật mình, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang Trần phu nhân.

Hắn điều chỉnh lại tư thế cõng cô, rồi quay người bước về hướng khu dân cư phía tây, nơi có con đường tên Hạ Lam.

Ngọc Huyền nhắm mắt lại một thoáng, rồi lại cố mở ra, đôi mi run nhẹ. Tay khẽ chống lên bàn, nhưng chẳng còn chút sức lực.

….

Diệc Thần đứng đó, không rời mắt khỏi Trần phu nhân.

Những người hầu và nhân viên trong gia đình Trần gia tỏ ra vô cùng vội vã, ai nấy đều có vẻ mặt căng thẳng, như thể đang che giấu một bí mật nào đó.

Ngay khoảnh khắc ấy, Diệc Thần có đã ý thực được mình đang dính phải một cô gái không bình thường.

Diệc Thần không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng trao Ngọc Huyền cho bà ấy. Người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng đỡ Ngọc Huyền đi về phía cầu thang.

“Hy vọng… cậu sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

Diệc Thần không muốn can dự vào chuyện này, nhưng… hắn cũng không thể làm ngơ.

“Cậu không tính đem bạn gái mình về à?”

Không có câu trả lời. Dĩ nhiên rồi, người say thì cái biết gì chứ?

“Mình xin lỗi… nói nhiều quá rồi, đúng không…?”

“Thật là phiền phức…”

Ngay trong nhà Trần gia?

Mặc kệ chuyện đó, Diệc Thần chỉ nghĩ đến việc đưa cô ta vào trong rồi đi là xong. Nhưng khi bước vào trong, không khí lại càng kỳ lạ hơn.

“Phu nhân… muốn gặp cậu một lát.”

“Hả ? Cháu không có khiến cô ấy làm gì cả.”

Đó là một người đàn ông đứng tuổi, mặc âu phục chỉnh tề đang đứng gần cầu thang, vẻ mặt ngập ngừng nhưng có phần nghiêm trọng.

Diệc Thần chán nản, thở dài một hơi.

Cuối cùng vẫn quyết định cõng cô về. Hắn cúi người xuống, hai tay vòng qua dưới bắp chân và vai cô, rồi nâng cô lên một cách cẩn thận.

Diệc Thần im lặng một lúc, rồi thở dài. Hắn bước lại gần Ngọc Huyền, cúi xuống nhìn cô, bàn tay khẽ đặt lên vai cô, khẽ lay lay cô ấy dậy.

Thái độ dửng dưng như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến hắn, kể cả tâm trạng lộn xộn của cô gái đối diện.

“Ngài chắc chứ?”

Diệc Thần không phản ứng gì, chỉ im lặng tiếp tục bước đi.

Diệc Thần kinh ngạc nhìn bà ấy. Vội vã phân trần:

“Cảm ơn cậu. Tôi sẽ đưa tiểu thư về phòng.”

Hắn liếc mắt nhìn cái áo khoác của mình trên người Ngọc Huyền một lần cuối. Đột nhiên, giọng phục vụ từ quầy vọng tới:

Vĩ Na khẽ gật đầu, rồi bước lên một bước, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên qua linh hồn người khác.

Hắn chuyển hướng trên gương mặt đang ngủ say kia.

Đầu cô gục xuống, mái tóc xõa che mất nửa gương mặt, hơi thở đều đều, đã say đến mức không còn biết gì nữa.

Diệc Thần khẽ quay đầu liếc nhìn Vĩ Na, giọng thấp xuống:

Cô chống tay lên bàn, chống cằm nhìn hắn, giọng nói mang theo chút men say, chút dỗi hờn, và một niềm hy vọng mong manh chưa từng tắt:

Rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười pha lẫn ngốc nghếch và buồn bã, như thể chính cô cũng biết, mình chẳng nên mong chờ gì.

Hắn thở dài thật khẽ, rồi lẩm bẩm:

Diệc Thần nhíu mày.

Dù trước đó hắn đã mơ hồ đoán được gia đình nhà Ngọc Huyền giàu có, nhưng lần này, đứng trước căn biệt thự xa hoa này, hắn vẫn không khỏi sốc.

Hắn biết cô đang nói đến chuyện gì. Và hắn đã có câu trả lời.


Ánh mắt Diệc Thần trầm xuống, giọng thấp gần như thì thầm:

Trên lưng hắn, cô gái say rượu lại khẽ dụi đầu vào vai hắn như thể tìm được nơi thuộc về.

Tiếng bước chân Diệc Thần vang lên đều đặn trên mặt đường vắng lặng, hòa cùng hơi thở nhẹ nhàng của người con gái đang say.

Lúc này, bà vẫn ngồi đó, dáng vẻ an tĩnh, gương mặt hiền từ.

Tiếng bước chân hối hả vang lên khắp nơi, những cuộc trò chuyện ngắt quãng, lo lắng, khiến hắn không khỏi để ý.

Mái tóc cô vương ra ngoài, khuôn mặt lộ rõ vẻ yếu đuối, giống như một đứa trẻ lạc lõng giữa thế giới xa lạ.

“Hả? Bạn gái gì cơ chứ ?”

“Chỉ cần lần này con bé chọn đúng người… thì bà già này, cho dù phải rời đi, cũng an lòng rồi.”

“Cô có thể xác định được nguồn gốc không?”

Ánh mắt lạnh lùng của hắn lướt qua phục vụ, nhưng lại dừng lại ở Ngọc Huyền.

Nhưng Diệc Thần giờ đã cảm nhận được, có gì đó… sai sai. Ma khí? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế rồi, hắn đứng dậy, khoác lấy áo khoác đang treo ở lưng ghế, tiến tới chỗ cô gái nhỏ đang say mềm. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì rượu, mi mắt rung nhẹ như đang mơ điều gì đó, hắn bỗng khựng lại một giây.

Và đến lúc đó, người cô tìm đến… có lẽ sẽ là hắn.

Trong lòng hắn có chút bất lực… tại sao hắn lại xui thế này chứ!

Diệc Thần hoang mang vô cùng, hắn không thân thiết gì với Ngọc Huyền, không hiểu sao lại dính vào tình cảnh này được.

Hắn đáp gọn. Ánh mắt bà khẽ động, sắc bén như nhìn thấu hắn:

“Tôi cảm nhận được ma khí quanh người bà ta. Rất mờ… nhưng có. Không giống tà vật thông thường. Giống như bị nhiễm phải thứ gì đó… từ bên trong.”

Diệc Thần vẫn ngồi đó, lặng lẽ ăn mì, chẳng mấy phản ứng với mấy câu nói vu vơ của Ngọc Huyền.

Vĩ Na nhìn thẳng vào hắn, dường như đã hiểu ra điều gì. Cô không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi bước nhanh về phía giường bệnh của Trần phu nhân.

Hắn ngồi đó, lặng lẽ… ăn mì. Chỉ có tiếng húp mì nhẹ nhàng vang lên giữa không gian tĩnh lặng, như thể tất cả những lời tâm sự đầy nước mắt vừa rồi chưa từng tồn tại.

Một phần vì lời gửi gắm khi nãy, một phần vì ánh mắt của Ngọc Huyền khi cô say rượu, như thể đang tìm kiếm một nơi để dựa vào.

Bà khẽ cười, mệt mỏi nhưng không trách cứ

Trời đã tối khuya, không khí trong quán ăn dần vắng vẻ, chỉ còn lại những tiếng cốc chén lạch cạch cùng những ánh đèn mờ nhạt.

Giọng cô hơi trầm, như thể muốn xác nhận lại một lần cuối cùng.

Diệc Thần khẽ mở miệng, định nói điều gì đó thì bất ngờ, một ngón tay mảnh khảnh đã đặt lên môi hắn, chặn lại.

Diệc Thần mím môi, muốn nói nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Trần phu nhân lại cười, nhẹ như gió thoảng:

Diệc Thần thở ra, có chút bất đắc dĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng chẳng hiểu sao, lần này hắn lại bước theo mà không hề phản kháng.

Một thoáng do dự lướt qua mắt Diệc Thần. Nhưng rồi, hắn cũng gật nhẹ đầu, giọng dửng dưng như thường:

“Này… Câu hỏi hôm đó của mình… cậu vẫn chưa trả lời đâu đấy.”

“Ừm.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Bị hiểu lầm là dựt vợ người ta