Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Tái sinh không hoàn toàn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Tái sinh không hoàn toàn


“Cô mới là phụ, tôi là chính!”

“Không phải anh đang quen cả hai đấy chứ?”

Cô chớp mắt vài lần, rồi khẽ nghiêng đầu hỏi nhỏ:

“Cho tôi tự do, ít nhất một phần. Đổi lại, tôi sẽ giúp ngài lần ra manh mối cuối cùng của dòng máu đó. Tin tôi đi, ngoài tôi ra… chẳng ai trong thiên hà này làm được đâu!”

Diệc Thần nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ lấy cô, giúp cô ngồi vững trên giường.

Diệc Thần trở về phòng, lặng lẽ khép cửa lại sau lưng.

“Ca ca, mừng anh trở về!”

Diệc Thần nhìn cô, đôi mắt ánh lên một tia bất lực. Hắn không ngờ rằng Thiên An lại có phản ứng dữ dội như vậy.

Một lần nữa, hắn lại rơi vào trầm tư về tương lai mờ mịt của chính mình. Dù đã tái sinh không hoàn chỉnh, nhưng cơ thể hiện tại vẫn còn có thể sử dụng.

Ngoài trời, đêm vẫn lặng lẽ trôi.

Rồi không để hắn có cơ hội trả lời, Thiên An trừng mắt nhìn anh trai, giọng nghi ngờ:

“Ai đây, anh hai?”

Một trò cười chua chát.


Cô đứng dậy, xoay người một vòng nhẹ nhàng. Chiếc váy tím theo đó lay động như cánh hoa giữa gió đêm. Rồi cô lại ngồi xuống, lần này, ánh mắt cô không còn đùa cợt, giọng nói cũng trở nên trầm lắng, mang theo một vẻ nghiêm túc hiếm thấy:

“Có khi nào… anh trai mình bỏ bùa mấy chị gái kia không vậy?”

“Em cảm thấy thế nào?” hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

Thiên An liếc nhìn Diệc Thần, vẻ mặt không thể tin nổi.

Câu nói ấy khiến Thiên An tròn xoe mắt, chưa kịp phản ứng thì Kiều Trang ở bên cạnh đã bước lại, khoác tay Diệc Thần, giọng cô khẳng định:

Khả Hân nhìn Thiên An với nụ cười dịu dàng:

Thiên An đáp:

Bất chợt, một cơn gió lạnh lướt qua khe cửa sổ khép hờ. Không gian như chùng xuống trong khoảnh khắc, rồi một dáng người mảnh khảnh khẽ hiện ra nơi mép giường.

Càng nghĩ, Diệc Thần càng hận chính mình.

Diệc Thần ngả người ra sau, dựa lưng vào thành giường, ánh mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà.

Diệc Thần nhìn chằm chằm vào Vĩ Na, ánh mắt hắn chút dao động. Câu nói vừa rồi của cô ta, dù ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng nhiều ẩn ý.

Diệc Thần đã nhớ lại tất cả. Hắn từng là một kẻ lạnh lùng, vô tình — nhưng có một điều hắn không thể phủ nhận:

“Chủ nhân à, xem cái bộ dạng của ngài kia… sao lại tuyệt vọng quá vậy ahh!

Vài trăm năm? Hay có lẽ… chỉ còn vài chục năm.

Cô đảo mắt nhìn từng người một: Kiều Trang với khí chất lạnh lùng nhưng sắc sảo, Khả Hân dịu dàng mà lại chẳng hề yếu đuối, còn Vân Nghi thì nhẹ nhàng như một đóa hoa vừa nở giữa mùa thu – thanh tao, trong trẻo nhưng cũng đầy bí ẩn.

Thiên An ngồi dậy, có Kiều Trang chăm sóc mấy ngày này, cô bé dường như đã bình phục hoàn toàn.

“An ủi ta?” – Hắn lặp lại, như thể nghe được chuyện hoang đường nhất thế gian – “Cô từ lúc nào lại tốt như thế vậy ?”

Càng nghĩ, Thiên An lại càng thấy đầu mình muốn b·ốc k·hói.

Hắn quay lưng bước đi, dáng vẻ như một vị tướng vừa rút khỏi chiến trường vì không còn đủ sức chống lại ba nữ nhân cùng lúc.

Diệc Thần khẽ mỉm cười, dịu dàng đáp lại:

Thiên An không kịp chuẩn bị, chỉ biết nhìn Khả Hân trong sự ngỡ ngàng. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra khiến cô có chút bối rối.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, sao anh trai cô lại có thể “thu nạp” được tận ba cô gái xinh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở như thế này?

Ánh mắt Diệc Thần lập tức tối lại, một tia lạnh lẽo lướt qua đáy mắt. Hắn nheo mắt nhìn Vĩ Na, từng bước tiến về phía cửa như muốn thoát khỏi cuộc đối thoại khó chịu này. Giọng hắn vang lên, trầm thấp nhưng đầy giận dữ:

Nhìn vào tình huống hỗn loạn trước mặt, đầu Thiên An như muốn nổ tung. Cô quay sang Diệc Thần, mặt đầy hoang mang và khó hiểu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu hắn chờ thêm một chút, chuẩn bị kỹ lưỡng hơn…

Câu nói ấy khiến Diệc Thần hơi nheo mắt lại, nhưng hắn vẫn im lặng, không xác nhận cũng chẳng phủ nhận.

“Anh hai…” — cô thì thầm, giọng khàn nhẹ, mang theo cảm xúc lẫn lộn giữa ngỡ ngàng và vui mừng.

Thủ tục xuất viện cuối cùng cũng hoàn tất, cả bốn người cùng nhau trở về nhà.

“Anh thật sự nghĩ mình có thể lừa dối cả hai chị gái mà không gặp hậu quả sao?” Thiên An không ngừng lên án, giọng đầy chỉ trích.

Câu nói ấy khiến không khí trong phòng khựng lại một nhịp.

Cô liếc nhìn anh trai mình, nghĩ hắn lại quên khóa cửa rồi.

Cô lẩm bẩm, giọng nhỏ nhưng vẫn đủ để ba người kia nghe thấy:

“Anh nói thật đi… rốt cuộc anh đang làm cái gì? Tuyển cung phi hả?”

Diệc Thần vẫn ngồi đó, tay vẫn nắm lấy tay Thiên An như suốt cả đêm không hề rời đi.

Vĩ Na sinh vật thông minh, cô ấy mà tự do, thì Diệc Thần sẽ có thêm một mối hoạ, nhưng nếu giữ cô ta bên hắn, cô ta sẽ là quân cờ cứu nguy cho hắn.

“Tôi không có ý châm chọc đâu, chỉ là muốn an ủi ngài chút thôi mà.”

Diệc Thần siết chặt tay, lòng tràn ngập u uất.

Diệc Thần giữ im lặng, hắn thực sự cũng không có ý tưởng để biện hộ cho tình cảnh này.

Tuy nhiên, Thiên An đột nhiên có cảm giác có gì đó không đúng.

“Chị là bạn gái của anh em, gọi một tiếng chị dâu chắc không sai đâu nhỉ?”

“Tôi xưa nay luôn tốt với ngài mà ? Chỉ là ngài không hiểu tâm ý của tôi thôi!”

Ba ánh mắt lập tức đồng loạt quay sang nhìn cô.

“Khoan đã… Chị ấy vừa nói là bạn gái sao?”

“Ta không biết… rốt cuộc là ai đang thay đổi ai.”

Năm đó, hắn đã g·iết gần hết người của Tiên Tộc. Bất kể là huyết mạch chính thống hay những kẻ có chút liên hệ mơ hồ với cội nguồn, hắn đều không tha.

Khả Hân không chịu thua, khoác lấy tay còn lại của Diệc Thần mà phản bác:


Căn phòng yên ắng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở của chính mình. Hắn ngồi xuống mép giường, ánh mắt vô định nhìn ra khoảng không trước mặt.

Cô cố ý ngừng một nhịp, rồi mới chậm rãi buông từng chữ:

Chương 32: Tái sinh không hoàn toàn

Diệc Thần còn chưa trả lời thì bên ngoài đã có tiếng đẩy cửa bước vào.

Hắn cho dù có c·hết mà trùng sinh lại lần nữa, tuyệt nhiên cũng sẽ không thả tự do cho Vĩ Na.

Thiên An vẫn còn hơi ngơ ngác. Chị Trang thì cô biết rõ, nhưng người con gái đang nắm tay cô với vẻ thân thiết kia là ai?

Dưới ánh sáng ban mai, gương mặt hắn hiện lên rõ ràng, trầm tĩnh, điềm đạm, và có chút gì đó xa xăm.

Khả Hân nghe vậy thì bật cười, giọng ngọt ngào nhưng không giấu được vẻ trêu chọc:

Khi về đến nhà, Thiên An bước ra khỏi xe đầu tiên và định mở cửa thì bất ngờ nhận ra cửa không khóa.

“Ừ, anh ở đây.”

Ngay lúc ấy, Kiều Trang cũng bước vào.

“Giống như… Mộng Vu Linh năm đó…”

Diệc Thần không kịp đáp, ngay lúc đó Vân Nghi bước tới, mỉm cười giải vây:

“Anh… anh rốt cuộc đang quen ai vậy?”

Khả Hân bước đến gần, không chút do dự, cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Thiên An. Cử chỉ ấy có phần thân mật, tựa như hai người đã rất quen thuộc từ rất lâu.

“Không đúng, chị mới là bạn gái chính. Còn cô ấy… chỉ là phụ thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi đã nghe tất cả những suy nghĩ của ngài rồi. Ngài cần máu của kẻ tạo ra cỗ tiên cốt đó, đúng không?”

Vừa bước vào trong, một giọng nói dịu dàng bất chợt vang lên từ phòng khách:

Và ván cờ mà cô đã từng thua… một ngày nào đó, cô sẽ giành lại thế thượng phong.

Tình cảm mà Thiên Tân từng dành cho cô gái này… đã khắc sâu vào linh hồn hắn, sâu đến mức không thể nào gạt bỏ.

“Cô tốt nhất đừng nhắc đến chuyện đó.”

Sóng gió trong ngôi nhà của Diệc Thần... chính thức bắt đầu.

Đó là cách duy nhất để cơ thể hiện tại có thể hoàn toàn dung hợp, để hắn thực sự sống lại, không còn là một chiếc vỏ bị thời gian gặm nhấm từng ngày.

“Chị là…?”


Cô biết rõ hắn vẫn chưa đủ nhẫn tâm để thật sự nhốt cô mãi mãi.

Thiên An nhìn theo bóng anh trai, trong lòng rối như tơ vò.

Nhưng mà…

Vân Nghi xuất hiện, trong bộ váy đen thanh thoát, mỉm cười chào Diệc Thần.

Chỉ để rồi bây giờ… chính hắn lại phải quay ngược thời gian, tìm một trong số họ để cứu lấy bản thân.

Kiều Trang và Khả Hân ngồi ở ghế sau, không thể nhịn cười.

Thiên An ngẩn người, nhìn Vân Nghi với vẻ ngạc nhiên.

Kiều Trang khẽ bật cười, ánh mắt lấp lánh vẻ hứng thú. Khả Hân thì đưa tay che miệng, cố nhịn nhưng vẫn không giấu được tiếng cười khúc khích. Còn Vân Nghi nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng như đang nghiêm túc suy nghĩ… có nên ghen không.

Diệc Thần chỉ có thể tạm lánh. Hắn cảm giác mình không thể ở đây thêm được nữa.

Thở dài một hơi, Thiên An lắc đầu rồi đẩy cửa bước vào.

Cho dù người đã tạo ra cỗ tiên cốt này còn sống… liệu có thể còn sống đến bây giờ không? Sau từng ấy năm, qua bao biến cố và t·hảm k·ịch, làm sao một kẻ thuộc về một tộc đã gần như tuyệt diệt có thể tồn tại đến hiện tại?

Thiên An cứng người, vô thức nuốt nước bọt.

Hắn khẽ thở dài, tự lẩm bẩm như đang nói với chính mình:

“Ngài đang sợ tôi sẽ phản bội sao?”

Vĩ Na ngồi vắt chân, nhìn thẳng về phía Diệc Thần. Giọng cô vang lên, mang theo chút trêu chọc:

Nghe vậy, Vĩ Na vẫn cười, không giận cũng chẳng buồn.

Thiên An khẽ cử động hàng mi, rồi chậm rãi mở mắt. Ánh sáng mờ nhạt khiến cô hơi nheo mắt lại, nhưng ngay lập tức, hình ảnh đầu tiên cô thấy là gương mặt quen thuộc ấy… đang nhìn cô.

Thấy Diệc Thần vẫn giữ im lặng, Vĩ Na đưa tay vén nhẹ một lọn tóc, ngón tay uốn lượn một cách đầy lười biếng mà kiêu kỳ. Cô nghiêng đầu, giọng điệu nửa trêu chọc, nửa dò xét:

“Tâm ý của cô ? Tôi không dám nhận.”

Cô nghiêm mặt nhìn Diệc Thần, giọng trầm xuống:

Vĩ Na phì cười, rồi bất ngờ nằm sấp xuống giường, chống tay lên gối cằm tựa vào lòng bàn tay, giọng cô dịu dàng như mê hoặc:

Không chỉ vậy, trong lòng hắn còn nảy sinh những cảm xúc khác, mới lạ mà chân thật, những cảm xúc mà trước đây hắn chưa từng có.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Diệc Thần liếc nhìn Vĩ Na, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén. Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút khó chịu:

“Cô im đi. Ta không có gọi cô.”


Bên trong phòng bệnh, Diệc Thần lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt trở nên dịu dàng hiếm thấy. Hắn khẽ vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên An, lòng bàn tay cô vẫn còn ấm, nhịp thở đều đều vang lên giữa không gian yên tĩnh.

Nét đẹp của cô ấy thật sự ấn tượng, thanh thoát và dịu dàng, không thua kém gì Kiều Trang hay Khả Hân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vĩ Na mỉm cười như đã đoán trước được phản ứng ấy, cô ngẩng đầu nhìn hắn:

Diệc Thần lạnh lùng đáp, không chút do dự:

Tuy nhiên, không có máu của người đã tạo ra cổ tiên cốt này, hắn không thể hoàn toàn dung hòa với nó. Sự xung đột âm thầm bên trong đang dần bào mòn sinh mệnh.

Thời gian của hắn… đang trôi đi nhanh hơn bao giờ hết.

Trừ khi… hắn nắm chắc được một sợi dây xích đủ chặt, đủ mạnh, để ràng buộc cô ta suốt đời.

Nếu khi đó hắn không quá vội vàng tái sinh…

Nếu hắn không để sự hận thù làm lu mờ lý trí… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trời dần sáng, những tia nắng đầu tiên len qua khung cửa sổ, nhuộm lên căn phòng một lớp ánh vàng dịu nhẹ.

Vĩ Na không nói gì, chỉ dõi theo bóng lưng Diệc Thần đang rời khỏi phòng. Khóe môi khẽ cong lên, nụ cười nhàn nhạt nhưng ẩn chứa vô vàn hàm ý.

“Em đã ổn chưa? Hôm nay là có thể xuất viện rồi!” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thân thiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên xe, Thiên An ngồi ở ghế phụ, không ngừng trách móc Diệc Thần. Cô vốn ghét nhất loại đàn ông “bắt cá hai tay,” lừa gạt con gái nhà người ta.

Và thế là…

Thì có lẽ, hắn đã không rơi vào tình cảnh này. Không phải ngồi đây, giữa một thế giới hỗn loạn, mang hình hài chưa hoàn chỉnh, và chịu đựng sự đe dọa từ chính cơ thể mình từng ngày, từng giờ.

Diệc Thần ngẩn ra một lúc, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Thiên An đã đá nhẹ vào chân hắn, giọng nghi hoặc:

“Em đã khỏe chưa? Anh ấy thật sự rất lo cho em đấy,” cô nói, ánh mắt lấp lánh nhưng cũng đầy ẩn ý khi nhìn về phía Diệc Thần.

“Em ổn, nhưng chị Trang đâu rồi ?”

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên im lặng đến đáng sợ.

Họ không thể tưởng tượng được rằng Diệc Thần ca ca, người luôn kiêu ngạo và cao cao tại thượng, giờ lại phải nhún nhường trước một cô bé loài người.

“Chào em, chị là bạn gái của anh em.”

Vĩ Na chỉ nhún vai, vẻ mặt chẳng hề nao núng. Cô nghiêng đầu, nụ cười mơ hồ vẫn treo hờ hững nơi khoé môi:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Tái sinh không hoàn toàn