Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 184: Người vẽ luật, kẻ chơi cờ
Không đợi ai đáp lời, Kiêu Ngạo bước đi, từng bước chân dội vang giữa đại điện trống trải.
Đố Kỵ khép hờ mắt, đầu ngón tay lướt nhẹ trên mặt cầu thủy tinh như đang tính toán lại toàn bộ nước cờ. Giọng cô vang lên, trầm ổn mà lạnh lùng: “Ván cờ này… còn lâu mới ngã ngũ.”
Tham Lam cau mày, không giấu nổi bực bội: “Ý cô là sao? Đừng có nói úp úp mở mở như thế.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạnh Phúc nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh như trẻ con vừa bị người lớn trách mắng. Cô mỉm cười ngọt ngào, hai tay đung đưa qua lại: “Ehhh!!! U Sầu đại ca đang lo lắng cho tôi sao ? Thật cảm động quá đi…! Nhưng mà…” — cô ngừng lại một nhịp, nụ cười trên môi thoắt chốc trở nên quỷ dị. Hạnh Phúc cất giọng chậm rãi: “Anh đang lo chuyện… dư thừa đó.”
Hạnh Phúc bật cười, tiếng cười vang lên đầy quỷ dị: “Aaaaa ha ha ha. Kiêu Ngạo đại ca thật là oai phong đó ahhh, ra tay nhanh gọn, kỹ thuật đẹp mắt, nhưng mà… kiếm của anh giống như đồ trang trí vậy nhỉ?” Cô bước tới gần, nhẹ nhàng chạm tay vào lưỡi kiếm của Kiêu Ngạo, ánh mắt đầy khiêu khích và trêu đùa.
“Uhuhuhu, Ông nên tuân thủ quy tắt một chút, Kiêu Ngạo.” – giọng U Sầu trầm thấp, không mang tức giận, trách móc, chính xác hơn đó là lời nhắc nhở.
Đố Kỵ đưa tay khẽ vuốt lên quả cầu thủy tinh, ánh mắt vẫn không hề dao động. Giọng cô trầm xuống, rõ ràng và dứt khoát: “Tôi muốn ông dừng việc tạo ra Quỷ Vong Lưu. Diệc Thần đại nhân đã bắt đầu để mắt đến chúng ta, nếu để ngài ấy phát hiện, thì rắc rối lần này… không ai gánh nổi đâu.”
Thế nhưng… lưng hắn lại lạnh đi một chút, như vừa có thứ gì đó trườn qua sau gáy. Hắn nheo mắt, khẽ nhả que cay ra khỏi miệng, lật nhẹ trong lòng bàn tay như một thói quen vô thức.
“Thứ đó là gương?” — hắn thầm nghĩ — “Hay là mắt nhỉ?”
Một thân ảnh xuất hiện từ trong bóng tối. Là U Sầu.
Rồi đột nhiên, một thiếu nữ áo đen lướt qua người hắn. Mái tóc ngắn màu mực, môi cong lên một nụ cười như không thật. Ánh mắt cô như phản chiếu muôn vàn mặt gương méo mó, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng thấy bản thân mình đang dần biến dạng. Cô đi qua hắn như một làn khói mỏng, chẳng lưu lại dấu vết, cũng chẳng khuấy động lấy một âm thanh.
Đố Kỵ lúc này vẫn lặng lẽ ngồi trước quả cầu thủy tinh hắc ám, ánh mắt lạnh như băng chăm chú theo dõi những hình ảnh mờ mịt trôi qua bên trong. Kế hoạch ban đầu đã bị chệch hướng, cô cũng không ngờ Mỵ Oa lại thay đổi quyết định vào phút cuối. Thay vì đưa Giang Trạch Hạo lên làm Quỷ Vương bù nhìn, Mỵ Oa lại giao quyền cho Diệc Thần tổ chức cuộc thi tuyển chọn Quỷ Vương. Cuộc thi tuyển chọn này chắc chắn sẽ làm xáo trộn thế cục Quỷ Tộc. Quân cờ Giang Trạch Hạo mà cô đang nắm giữ bây giờ đã trở nên vô dụng.
Kiêu Ngạo không để tâm đến sự hiện diện của các Tà Thần khác. Hắn bước về phía trước, đôi mắt đen như vực thẳm vẫn không rời khỏi Đố Kỵ, không một chút cảm xúc, thứ hắn muốn là một câu trả lời từ cô.
U Sầu vuốt tay áo, như thể đang xua đi chút dư âm còn sót lại trong không khí. Hắn nhìn Đố Kỵ, chậm rãi hỏi: “Vậy… cuối cùng, chuyện Diệc Thần đại nhân mở ra cuộc tuyển chọn Quỷ Vương, chúng ta phải xử lý thế nào ?
Tham Lam và Hạnh Phúc khi thấy Kiêu Ngạo xuất hiện cũng trầm xuống một nhịp, Tham Lam khẽ cau mày, còn Hạnh Phúc không còn cười nữa, ánh mắt hai người đều trở nên sắc bén, đầy cảnh giác nhìn về phía Kiêu Ngạo.
Kiêu Ngạo “hừ” lạnh một tiếng, ánh mắt xoáy thẳng vào Hạnh Phúc. Giọng hắn trầm đục vang lên, mang theo sát khí nhằm đe doạ: “Cẩn thận cái lưỡi của cô. Nếu cô còn dám đùa cợt như thế, ta sẽ cắt nó xuống ngay lập tức.”
Kiêu Ngạo nheo mắt, sát khí thoáng lóe lên trong ánh nhìn nhưng rồi nhanh chóng tan biến. Hắn hít vào một hơi, rồi chậm rãi buông xuống cơn giận. Hắn có lý do để làm vậy, hay đúng hơn, không một Thiên Tà Thần nào dám thực sự động vào Hạnh Phúc. Tà Thần Hạnh Phúc, cô ta không giống bất kỳ kẻ nào còn lại. Bên dưới lớp vỏ ngoài ngây thơ và nụ cười ngả ngớn ấy… là một thứ quái vật vô cùng đáng sợ.
Đố Kỵ hướng ánh mắt về phía nguồn âm thanh vừa phát ra, không hề ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói đó. Cô đã quá quen thuộc với chủ nhân của nó. “Ông đến sớm hơn tôi nghĩ đấy, Kiêu Ngạo.” Giọng cô vẫn đều đều, không vội không chậm, như thể tất cả đã nằm trong dự liệu.
Không ai nói gì, nhưng không khí trong điện lần nữa trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, như thể một trận cuồng phong vừa quét qua, để lại phía sau là vết nứt mảnh trong sự cân bằng vốn đã mong manh giữa các Thiên Tà Thần.
U Sầu lặng lẽ nhìn sang phía Hạnh Phúc. Hắn cất giọng, âm sắc đều đều mang vẻ u uất đau thương “Uhuhuhu, cô nên biết điểm dừng, Hạnh Phúc. Đừng để mấy trò đùa đó đi quá giới hạn, nếu không thì không ai cứu nổi cô đâu.”
Kiêu Ngạo hay được biết đến với cái tên Tà Thần Kiêu Ngạo, một trong những thủ lĩnh cấp cao của Tà Thần Điện. Hắn bước ra từ bóng tối, dáng vẻ cao lớn, khí chất lạnh lẽo và ngạo nghễ. Đôi mắt sâu như vực thẳm của hắn khóa chặt vào Đố Kỵ, như muốn xuyên thấu tâm can cô.
Một nụ cười bí hiểm nở lên trên môi Kiêu Ngạo: “Gọi tôi về gấp thế này… chắc không phải chỉ để hàn huyên tâm sự, đúng không?”
Không khí dịu đi một chút.
Kiêu Ngạo hơi nghiêng đầu liếc nhìn kẻ vừa áp sát mình. Hắn có phần bất ngờ, dù không nói ra, nhưng rõ ràng hắn đã không hề nhận ra khí tức của U Sầu trước khi vào Tà Thần Điện.
Kiêu Ngạo vung tay, một luồng khí đen xoáy lên như bão. Thanh trường kiếm quen thuộc hiện ra trong tay, sắc lưỡi lạnh đến rợn người. “Đừng có lấy Diệc Thần làm cái cớ, mà ra lệnh cho tôi!” – Kiêu Ngạo nhấc kiếm, không đâm, chỉ dừng lại trước mặt Đố Kỵ, như một lời cảnh cáo. Hắn không tiến thêm, nhưng sát khí đủ khiến không gian như đông lại.
“Aaaa ha ha ha…!” Cô cười đến run cả vai, đôi mắt ánh lên vẻ phấn khích đáng sợ.
Tà Thần Hạnh Phúc cầm tờ chiếu thư mà Diệc Thần vừa ban ra trong tay, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc. Cô bật cười thành tiếng, âm thanh lanh lảnh vang vọng trong không gian u tịch của Tà Thần Điện: “Aaaa ha ha ha…! Tuyển Quỷ Vương ? Diệc Thần đại nhân đang định bày trò gì thế này?”
U Sầu khẽ cau mày. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt dần tối lại khi nhận ra mình đã chìm vào Dị Hoan Huyễn Cảnh của Hạnh Phúc. Đây chính là năng lực của cô ta, một loại tà thuật cổ xưa và quỷ dị chỉ mình Hạnh Phúc sở hữu, thứ khiến các Thiên Tà Thần khác phải e ngại khi đối đầu trực diện.
Nghe những lời hăm doạ của Kiêu Ngạo. Hạnh Phúc không hề sợ hãi, ngược lại, cô còn thích thú với cái giọng điệu đó: “Kiêu Ngạo đại ca… anh thực sự nỡ ra tay với một cô gái xinh đẹp, dễ thương và vô hại như tôi sao?” Cô nghiêng đầu, tay nâng lưỡi kiếm của Kiêu Ngạo lên cổ mình, ánh mắt lấp lánh đầy khiêu khích. Giọng nói của cô như một mũi kim nhỏ, mỉa mai đâm vào lòng kiêu hãnh của người đối diện, khiến không khí trong Tà Thần Điện chợt căng như dây đàn.
Kiêu Ngạo nhìn thẳng vào Đố Kỵ, giọng hắn rõ ràng, có phần hòa nhã nhưng vẫn giữ vững uy nghi: “Hừm, lần này ta sẽ nghe lời cô. Nhưng cô nên nhớ điều này, chúng ta đều là thuộc cấp của Ngạo Thiên đại nhân, ngoài ngài ấy ra, không ai có quyền ra lệnh cho các Thiên Tà Thần đâu.”
…
Không khí giữa ba người chùng xuống trong vài nhịp thở nặng nề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiêu Ngạo thu kiếm lại, động tác nhẹ nhàng như chưa từng có sát khí. Hắn lùi một bước, ánh mắt chuyển từ lạnh lẽo sang trầm ổn. U Sầu cũng từ từ thu kiếm về, không nói một lời, chỉ lùi nửa bước rồi đứng cạnh Đố Kỵ.
“Đố Kỵ quả nhiên rất có mắt nhìn.”
Tham Lam từ nãy đến giờ vẫn im lặng, lúc này mới khẽ lên tiếng, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua Hạnh Phúc rồi nhìn về phía Đố Kỵ: “Tôi không ở đây để xem kịch, tốt hơn hết là tập trung vào vấn đề chính đi.”
Bất ngờ, một đường kiếm thứ hai xuất hiện từ phía sau Kiêu Ngạo, nhẹ nhàng, nhanh như một bóng mây trôi lặng lẽ giữa đêm đen. Lưỡi kiếm lặng lẽ kề sát vào cổ hắn, không mạnh bạo, nhưng đầy uy h·iếp.
Đố Kỵ mỉm cười, nụ cười nhạt như khói: “Thì chúng ta cũng phải học cách chơi theo luật của ngài ấy, nhưng dùng quân của mình.”
Nghe xong lời của Đố Kỵ, ánh mắt Kiêu Ngạo bỗng tối lại. Không nói thêm lời nào, hắn đột ngột tiến lên phía Đố Kỵ một bước.
Hắn nhếch môi, nửa cười nửa lạnh lùng, quay sang hướng cửa điện. “Ta không rảnh để đùa giỡn với ngươi. Nếu muốn tìm ai đó để trêu chọc, thì đi mà tìm Diệc Thần.” Hắn nói, giọng đều đều nhưng không kém phần sắc bén.
Chỉ nhiêu đó thôi là đủ. Cô không cần kiểm tra gì thêm. Đôi môi đỏ mỉm cười như vết cắt lệch lạc.
Trong điện chỉ còn lại bốn người. Hạnh Phúc chống cằm, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng Kiêu Ngạo đã khuất, miệng nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự tiếc nuối. “Ôi chao, Kiêu Ngạo đại ca giận mất rồi… lại không có kịch hay để xem rồi?” — cô lẩm bẩm, như một lời thì thầm với chính mình, tay vô thức vẽ những vòng tròn nhỏ trong không khí.
Ngoại ô Quỷ Đô, nơi những ngọn đèn lồng đỏ nhạt treo lơ lửng giữa làn sương mù xám tro. Con phố nhỏ ngoằn ngoèo như rắn bò qua những dãy nhà cũ kỹ, nơi tầng lớp quỷ nhân đủ loại chen chúc sinh sống. Gió lùa qua khe hẹp, mang theo mùi máu loãng và hương thuốc trầm cháy dở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quỷ Đô - Tà Thần Điện
Đố Kỵ lúc này mới khẽ nghiêng đầu, ánh mắt không lạnh lùng cũng chẳng thân thiện. Cô thản nhiên gật đầu, như thể điều vừa rồi chẳng có gì đáng để bận tâm.
Hạnh Phúc nhíu mày trong một khoảnh khắc, nhưng rồi lại bật cười khúc khích như thể vừa được khen: “Đố Kỵ tỷ tỷ hung dữ thật đấy… Nhưng mà nếu tỷ không ra tay, tôi cũng sắp dừng lại rồi mà.” Cô nghiêng đầu, đưa hai tay lên như đầu hàng, nụ cười lại nở trên môi, vô tư đến khó chịu.
Ngay khi lời cô vừa dứt, Tà Thần Điện bỗng chấn động nhẹ. Từ bóng tối sau lưng Hạnh Phúc, vô số đốm sáng lam u ám như lửa ma trơi đột ngột hiện lên, bay lơ lửng khắp không gian. Mỗi đốm sáng mang hình dáng vẩn đục, như đôi mắt dõi theo, như linh hồn đang thì thầm những lời không rõ nghĩa. Không khí trong điện chùng xuống như bị hút cạn bởi thứ gì đó vô hình. Một luồng khí âm u lan dần ra từ chỗ Hạnh Phúc đứng, mơ hồ như tiếng hát xa xăm vọng về từ nơi đáy địa ngục.
Ánh mắt Đố Kỵ hơi nheo lại. Lúc này đây, mọi ánh nhìn đều hướng về cô. Cô dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua ba người còn lại trong điện. “Chúng ta cần một quân cờ nằm trong số những kẻ được chọn. Một người đủ yếu để không uy h·iếp Diệc Thần, nhưng cũng đủ ngoan ngoãn để khiến hắn không nghi ngờ.”
Lời cô vừa dứt, một giọng nói khàn khàn nhưng đầy uy lực chợt vang lên từ phía sau, phá tan sự tĩnh lặng đang bao trùm Tà Thần Điện: “Nghe nói cô muốn gặp tôi, Đố Kỵ?”
Một tiếng “rắc” khẽ vang lên. Từ nơi đứng của mình, Đố Kỵ giơ tay phá huỷ quả cầu thuỷ tinh hắc ám của cô. Lớp tinh thể bao bọc nó lập tức nứt ra như vỏ băng mỏng, sau đó vỡ tan thành từng mảnh vụn sáng lấp lánh. Ngay khoảnh khắc quả cầu vỡ, không gian xung quanh đột ngột run rẩy. Những đốm sáng lam đang lơ lửng trong không trung dần dần tắt đi, như bị hút ngược vào khoảng tối sau lưng Hạnh Phúc. Cảnh tượng méo mó và u uất bị ép trở về thực tại, trả lại cho Tà Thần Điện vẻ tĩnh lặng lạnh lẽo ban đầu.
Nhưng khoảnh khắc đó, Yến Vô Tà bỗng dừng bước. Hắn quay đầu nhìn lại. Con phố phía sau vẫn nhốn nháo như cũ, những bước chân hối hả, những tiếng rao lẫn trong tiếng gió, chẳng có gì bất thường.
Trên mái một căn nhà lợp ngói mục, Dối Trá đứng nghiêng người bên chiếc cột gỗ. Mái tóc ngắn phất nhẹ trong gió, đôi mắt u uẩn đầy hứng thú nhìn về phía hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đố Kỵ cười khẽ, nụ cười ẩn chứa sự toan tính: “Không sao cả… chẳng qua chỉ là thay đổi luật chơi lại một chút.” Cô ngước mắt nhìn về phía Tham Lam, ánh nhìn sâu hút như xoáy thẳng vào tâm trí hắn: “Chúng ta không cần ngăn cản cuộc tuyển chọn Quỷ Vương. Chỉ cần… khiến kẻ chiến thắng cuối cùng là người của chúng ta.”
Đứng một bên, Tham Lam cau mày nhìn cô, trong lòng không khỏi mắng thầm: “Cái con điên này, tình hình nghiêm trọng thế mà còn cười được…” Hắn quay đầu sang Đố Kỵ, giọng trầm thấp: “Kế hoạch của chúng ta bị đảo lộn rồi. Cô nghĩ phải làm sao đây?”
“Ngươi, từ khi nào…” – Kiêu Ngạo thoáng giật mình.
Giữa dòng người tấp nập, Yến Vô Tà bước đi thong thả, miệng ngậm hờ một que cay, ánh mắt lười biếng lướt qua khung cảnh hỗn tạp xung quanh. Dáng vẻ bình dị, chẳng có gì nổi bật giữa đám đông. Hắn đi được vài bước thỉnh thoảnh lại liếc nhìn xung quanh xem có gì vừa mắt mình hay không.
Ánh mắt cô nhìn về phía khoảng trống, giọng nói chậm rãi: “Ta đã bảo Dối Trá đi gặp người đó rồi!”
Giọng của Đố Kỵ vang lên, không lớn, không gắt, nhưng mang theo một áp lực vô hình nhằm chấn chỉnh Hạnh Phúc “Đủ rồi đó.”
Chương 184: Người vẽ luật, kẻ chơi cờ
Đố Kỵ vẫn không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn hắn bằng ánh mắt điềm tĩnh, không thách thức, cũng không lùi bước.
Tham Lam khẽ nhíu mày, dường như chưa hoàn toàn đồng thuận: “Nhưng nếu Diệc Thần đại nhân đã nhúng tay, chẳng phải mọi thứ đều nằm trong tính toán của ngài ấy sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.