Thiên Địa Lưu Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Cung kính chi bằng tuân mệnh.
Trước tiên, hắn ghé qua quán trà quen mua một bình trà nóng cùng một phần điểm tâm. Sau đó mới đi đến chỗ hắn thường bày bàn viết chữ. Trên đường đi có vài người quen, vừa thấy Lưu Vân thì lên tiếng chào.
Nhưng mà Bạch Nguyệt Quân không muốn nhắc đến Vân Thanh Tử lúc này. Nàng nhìn Uyển Cấm một lúc mới lên tiếng.
Sở Uyển Đình đang viết câu đối cho khách, cảm nhận được khí tức của Lưu Vân thì ngẩng đầu nhìn, thấy hắn đi đến từ xa, liền nói.
Ba thiếu nữ trò chuyện ở Thuý Hoa Lâu thì trưởng bối của các nàng ấy cũng đang trò chuyện tại thư phòng trong nhà Lưu Vân. Sau khi dẫn Uyển Cấm vào trong thư phòng, Bạch Nguyệt Quân liền thắp đèn, đốt hương. Sau đó mới ngồi xuống rót trà rồi đẩy đến trước mặt Uyển Cấm.
Rồi hắn quay sang mỉm cười nói với Tưởng lão.
Bạch Nguyệt Quân có chút kinh ngạc, sau đó cúi đầu khẽ mỉm cười đáp.
“Mẫu thân và Uyển Đình tỷ tỷ đang ở trong huyện. Trong lúc người ngủ, là Uyển Đình tỷ tỷ thay người viết chữ. Chắc là lúc này tỷ ấy đang viết câu đối chúc tết. Còn mẫu thân thì con không rõ.”
“Ông cháu hai người năm nay đến đón giao thừa cùng chúng ta đi.”
“Đông Thanh Hoa Châu tương đối bình yên. Nhờ có Côn Luân, Thất Tinh Các, lại có Bồng Lai Tiên Đảo ngoài xa Đông Hải, vậy nên tà ma chỉ dám âm thầm hoạt động, cũng không dám làm lớn chuyện gì. Tây Lạc Diệu Châu thì có Đại Không Trí Phật toạ trấn, cùng với mấy trăm La Hán, bọn chúng càng không dám đặt chân vào, đừng nói là gây chuyện. Chỉ có Bắc Minh Huyền Châu cùng với Nam Dương Phúc Châu là đáng nói.”
‘Vậy thì ta nghe chàng, không lo lắng cho người khác nữa. Ta và chàng cùng nhau bảo vệ căn nhà này.’
Hắn nằm đó ngủ. Cũng không biết là qua bao lâu, cũng không ai gọi hắn dậy. Nhưng hắn cũng không thật sự ngủ, mà trong lúc đó tiếp tục thôi diễn Càn Khôn Đại Đạo Chi Pháp, tiếp tục hoàn thiện tiểu thiên địa bên trong ý cảnh đan điền. Cũng cải tiến một vài pháp thuật, thần thông cũ mà hắn biết khi xưa. Không quá cao siêu nhưng vẫn có đôi phần ảo diệu.
Đào Nương vừa thấy Lưu Vân liền hành lễ.
Cứ như vậy mấy lần liền, đến khi hắn đến gần bàn viết chữ mới thôi.
Lưu Vân nhấp một ngụm trà nóng, sau đó lại hỏi.
Uyển Cấm nghe vậy hơi mở to mắt. Nàng đưa tay vuốt cầm suy nghĩ, sau đó mới thận trọng đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xin chào, Lưu tiên sinh. Mấy tháng rồi không thấy ngài. Ngài đã đi đâu vậy?”
“Xin chào, Lưu mỗ vừa từ xa về đến.”
“Thời gian này, muội đi tìm linh mạch thích hợp với Dao Trì Thánh Cảnh, hẳn là nhìn thấy, nghe nói không ít thứ. Muội thấy thế đạo hiện tại như thế nào?”
Theo hắn, có những chuyện không nên ôm vào người lúc bản thân cho có đủ năng lực, càng không vì thế mà làm người bên cạnh phải gánh hoạ cùng mình. Lưu Vân tự thấy bản thân không phải thánh nhân, cũng không từ bi độ lượng như bồ tát, vậy nên không việc gì phải gánh vận mệnh thiên địa lên vai cả. Trong lòng hắn bây giờ, gia đình nhỏ này của hắn còn quan trọng hơn vận mệnh thiên địa ngoài kia. Nếu không đến mức thân bất do kỷ thì hắn sẽ không để gia đình mình nhảy vào vũng lầy đâu.
“Hắc. Hắc. Tiên sinh có lòng, vậy lão hủ cung kính chi bằng tuân mệnh.”
Bạch Nguyệt Quân mỉm cười gật đầu. Cả hai bắt đầu trò chuyện thoải mái hơn, không còn nhắc đến đại thế nữa mà chuyển chủ đề sang Lưu Vân cùng mấy những chuyện xảy trong nhân gian dạo gần đây. Lưu Vân lúc này đang nằm trong phòng ngủ, nghe hai tẩu muội trò chuyện vui vẻ như vậy, nội tâm cũng buông lỏng đôi phần.
Lưu Vân điềm nhiên đáp.
Uyển Cấm đưa mắt nhìn hơi nước bay lên từ chén trà nóng, rồi ngẩng mặt nhìn Bạch Nguyệt Quân, trong trong sinh ra thích thú với vị tẩu tẩu này. Nàng không ngờ Bạch Nguyệt Quân muốn nói chuyện với mình thôi mà lại cầu kỳ như vậy, không giống tiên tử cao ngạo mà Vân Thanh Tử miêu tả chút nào, bèn hỏi.
Bạch Nguyệt Quân thầm nghĩ, nếu Uyển Cấm đã nói vậy thì thần đạo của hai nơi này hẳn là đã thối nát. Nhìn theo góc rộng hơn, hiện tại phải giữ cho Đông Thanh Hoa Châu yên ổn rồi mới có thể suy tính đến hai châu nam bắc.
“Tẩu tẩu, có chuyện gì thì tẩu cứ nói thẳng là được mà. Đâu cần phải vòng vo như vậy.”
“Ban đầu hoàng đế nghĩ rằng Đào Nương chính là tiên hậu vậy nên muốn mang muội ấy về cung. Sư phụ tức giận, liền đuổi y đi.”
“Tẩu cũng đã biết Bắc Minh Huyền Châu từng là chiến địa của lần Phong Thần đầu tiên. Oán khí, lệ khí đến giờ vẫn chưa tan. Những tông môn nơi đây vì môi trường khắc nghiệt, không ngại làm trái đạo lý, chèn ép phàm nhân. Cùng với yêu tà tranh đấu không dứt. Ngược lại, Nam Dương Phúc Châu thì cảnh vật phong túc, linh khí dồi dào. Yêu tộc nơi đây cùng tiên tu ngoài mặt coi nhau là khách, trong lòng lại chẳng ai chịu nhường ai. Cơ duyên hiện ra ở đâu, thì binh khí sẽ lóe sáng ở đó. Tẩu hẳn cũng biết, thứ gọi là 'hòa khí' ấy... chẳng qua chỉ là lớp sơn son mỏng dính phủ lên đao kiếm.”
“Tiên sinh. Ngài dậy rồi.”
“Vài ngày sau hôm đó, tin tức tiên hậu mất được truyền đi khắp Đại Triệu. Hoàng đế truyền chỉ q·uốc t·ang một tháng. Sau q·uốc t·ang, hoàng đế liền âm thầm xuất cung đến đây. Y đến gặp Trịnh đại nhân trước, sau đó mới đến tìm tiên sinh. Nhưng vì tiên sinh đang ngủ vậy nên ta và sư phụ cũng không làm phiền đến người, thay người giải thích chuyện của tiên hậu cho y cùng Trịnh đại nhân.”
Uyển Cấm đang ngẩn người nhìn chén trà thì bị Bạch Nguyệt Quân đánh tiếng làm cho giật mình, vô thức rụt lại. Thế nhưng nàng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói với Bạch Nguyệt Quân.
“Tu hành quên ngày tháng là vậy mà. Cũng may là ta dậy vừa kịp đón giao thừa.”
“Sư phụ ở đó.”
“Uyển muội muội, sau này phải nhờ muội giúp ta và Lưu Vân một tay rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi đến trước mặt Lưu Vân, nàng liền hỏi.
Linh Nhiễm liền đáp.
Tưởng lão định lên tiếng từ chối thì Lưu Vân đã chen ngang.
Đột nhiên Lưu Vân truyền âm đến.
Bạch Nguyệt Quân lúc này, tay cầm một cái giỏ, thong thả đi về phía này. Khi nàng đến gần, Lưu Vân mới nhìn thấy bên trong giỏ là thịt cá, rau củ. Nhìn thấy Lưu Vân, ánh mắt Bạch Nguyệt Quân trở nên dịu dàng hơn, bước chân cũng nhanh hơn.
Chương 57: Cung kính chi bằng tuân mệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến khi Lưu Vân tỉnh giấc thì nghe bên ngoài đã có tuyết rơi. Lưu Vân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng cười nói của Đào Nương cùng Linh Nhiễm. Hắn đứng dậy vươn vai. Sau đó mặc y phục vào rồi đi ra bên ngoài.
Lưu Vân khẽ gật đầu, chầm chậm bước trên nền tuyết đến chỗ Đào Nương và Linh Nhiễm. Hắn nhìn quanh, rồi hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Uyển Cấm dừng lại, nhúng ngón tay vào trong chén trà rồi vừa vẽ vừa nói tiếp.
Bạch Nguyệt Quân không đáp. Nàng chăm chú nhìn ánh nến nghiêng ngã theo từng làn gió thổi qua cửa sổ. Tâm trạng của Bạch Nguyệt Quân lúc này cũng thấp thỏm không nguôi. Suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, cùng với những suy đoán của Lưu Vân về đại thế làm cho nàng đăm ra lo lắng.
Lưu Vân ngáp một cái, sau đó chìm vào giấc ngủ. Lưu Vân lúc này đã không cần phải ngủ hay ăn uống nhiều nữa, nhưng hắn vẫn làm vậy. Dù sao cũng đã thành thói quen rồi, nếu không làm thì sẽ thấy có chút trống rỗng.
“Chúng ta là người một nhà, giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường. Với lại, tẩu gọi muội là Uyển Cấm hay Cấm Nhi được mà.”
“Chàng chịu dậy rồi sao?”
Sở Uyển Đình nghe Lưu Vân hỏi thì nhìn vào trong chợ, ngắm nghía một hồi liền chỉ tay.
Lưu Vân mở to mắt, kinh ngạc không thôi. Không ngờ hoàng đế này lại dám bắt người từ tay tiên nhân, không hổ cái danh thiên tử của y. Nhưng điều làm hắn bắt ngờ hơn cả chính là phản ứng của Bạch Nguyệt Quân. Với tính cách của Đào Nương, không chọc cho nàng đuổi đi đã là may, vậy mà nàng lại bảo vệ Đào Nương như vậy.
Lưu Vân xoa đầu Linh Nhiễm, sau đó cưỡi mây vào huyện Hoài An. Một khắc sau, hắn đã ở đến phía trên huyện thành. Lưu Vân từ từ đáp xuống đất, đồng thời dùng thuật che mắt đổi màu tóc thành màu đen như trước kia.
“Tiên sinh. Người đến rồi.”
Tuy quen biết Tưởng lão đã hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chính miệng mời lão. Không phải vì hắn không muốn, mà là vì lão luôn giữ lòng tự trọng, không muốn nhận ân huệ từ ai. Những lần hắn định gửi thức ăn, lão đều khéo léo từ chối, nên hắn đành nhờ Du Nhi chuyển giùm. Nhưng hôm nay, hắn nhất định phải mời.
“Vậy sư phụ của con đâu?”
Vừa nói, nàng vừa đánh nhẹ vào vai Lưu Vân. Hắn cười khổ đáp.
“Ấy, lần này Lưu mỗ không cho phép lão từ chối đâu. Lão nhất định phải đến.”
Nghe thấy giọng điệu cương quyết của Lưu Vân, Tưởng lão chỉ đành đồng ý lần này. Lão bật cười.
“Nguyệt Quân với Sở nha đầu đâu?”
Tưởng Du Nhi cùng Tưởng lão nghe vậy liền nhìn theo hướng Sở Uyển Đình nhìn, cũng chào hắn. Lưu Vân đi đến chấp tay với Tưởng lão rồi gật đầu với Sở Uyển Đình và Tưởng Du Nhi. Sau đó mới bày bình trà ra. Vừa uống trà, Lưu Vân vừa hỏi về những gì đã xảy ra trong thời gian hắn ngủ. Sở Uyển Đình liền đáp.
Sở Uyển Đình dừng lại một lúc, tay nắm chặt chén trà. Suy nghĩ một hồi mới nói tiếp.
‘Nàng không cần để tâm đến chuyện này. Tay của chúng ta cũng không lớn đến mức có thể che được bầu trời Đông Thanh Hoa Châu. Càng không đủ lực để ổn định Bắc Minh cùng Nam Dương. Lời của Đại Không Trí Phật nói, cũng chỉ là đang nhắc nhở ta có thể làm gì, không nói ta nhất định phải làm. Vậy nên chúng ta cứ từ từ xem xét. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Dù có là trời sập, ta cũng không để căn nhà này bị huỷ đâu.’ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bạch Nguyệt Quân đưa mắt nhìn Uyển Cấm. Kể từ lúc giao linh cùng với Lưu Vân, lại được nghe hắn kể về chuyện của bản thân, nàng đã biết được Uyển Cấm không phải là muội muội ruột thịt của hắn. Cũng đoán được Uyển Cấm chính là muội muội của Vân Thanh Tử, mặc dù chưa từng cảm ứng được ý niệm của Vân Thanh Tử trong thức hải của Lưu Vân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.