Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 324: Muốn C·h·ế·t!
Từ xa nhìn lại, nơi vách đá mà Vương Phú Hào đang đứng như là một cái lồng giam bằng tia sét bao phủ lấy hết thảy bên trong bao gồm ba tên lang nhân.
Phía sau nàng chính là Chu Nhã Băng đang bị trọng thương vừa mới qua cơn nguy kịch. Nếu tiếp tục bị chấn động lần nữa có thể tính mạng cũng chẳng còn.
Lạc Thiến Thiến đặt Chu Nhã Băng ở bên cạnh sau đó điểm chỉ trên các huyệt đạo của bản thân để cầm máu nhưng không phải hoàn toàn. Phiến đá vụn kia vô cùng sắc bén cơ hồ dã cắt một rãnh sâu chừng hai thốn tại vùng bụng đến mức lộ rõ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong nên nhất thời khó mà cầm máu hết được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng Lạc Thiến Thiến và Chu Nhã Băng đồng thời đụng vào vách đá. Ở khoảnh khắc ấy Lạc Thiến Thiến đã kịp thời xoay người thay thế Chu Nhã Băng chịu đựng lực phản chấn.
Cảm nhận khí tức của Lạc Thiến Thiến ngày một yếu đi, Vương Phú Hào càng thêm tự trách.
Giữa không trung, Lạc Thiến Thiến giữ tỉnh táo quay ngoái đầu chợt kinh hãi phát hiện bản thân đang rơi vào nơi vách đá.
“Tên lang nhân kia thật là giảo hoạt, rõ ràng hắn đã tiến vào nhưng thời khắc mẫu chốt lại lui ra. Ta thật sự sơ xuất.”
Một ngụm máu tươi trào ra, gương mặt của Lạc Thiến Thiến bỗng chốc trắng bệch. Nàng cảm nhận được khí huyết của bản thân dường nhưng đang bị chặn lại.
Nhưng đúng lúc này, ở phía xa bỗng dưng có một đạo hắc tuyến xông tới nhanh như thiểm điện kèm theo đó là tiếng quát đầy phẫn nộ: “Muốn c·hết?”
Thời gian kéo dài chừng một khắc, những lốc xoáy do trận pháp mà Vương Phú Hào ngưng tụ ra dần dần tan đi để lộ hai bóng người vẫn kiêng cường đứng vững.
Đám sói hoang thấy con mồi đã rơi vào đường cùng lập tức nhào lên một cách đói khát. Nhưng chưa được mấy bước thì con đầu đàn đã bị xé ra làm đôi.
Những con dã thú nhìn thấy đồng loại của mình bị xé xác không khỏi kinh hãi quay lại. Chỉ thấy ba tên lang nhân đã nhanh chân bay tới. Chúng đã vất vả theo đuổi con mồi thì làm sao có thể để lũ sói hoang ăn trước cơ chứ.
Bốn đạo cột sáng đồng thời thẳng lên không trung khiến không gian bên trong bỗng dưng chấn động kịch liệt. Quang trụ xuyên qua bầu trời khiến những đám mây phát sáng.
Có điều lực đạo của lang nhân kia thật sự quá khủng bố, mặc kệ nàng cố gắng bao nhiêu thì tốc độ chỉ giảm xuống chứ không hoàn toàn ngừng lại.
“Sư tỷ đã nắm được thủ ấn chưa?”
“Phụt!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy là vậy, Lạc Thiến Thiến Thiến cũng không tránh khỏi như diều đứt dây bay ngược trở về sau đến chục thước.
“Ầm”
Phía bên này, Lạc Thiến Thiến cũng ăn phải một kích của lang nhân. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc chạm phải, ngọc kiếm vốn dĩ đã nứt ra từng mảnh lại lần nữa tản ra vầng sáng nhu hoà bao phủ xung quanh nàng.
Vương Phú Hào khẽ run rẩy, cố gắng dùng lực nắm chặt tay để khống chế bản thân không run sợ nữa.
Chính vì vậy, trong lúc cấp bách, Lạc Thiến Thiến cắn răng xoay người, nguyên lực toàn bộ đều tập trung khống chế để bản thân đứng vững giữa không trung.
Trong tiếng động kinh thiên, lôi xà hung hăng đụng vào đòn đánh mà ba tên lang nhân khổ sở ngưng tụ. Chỉ thấy ban đầu lôi xà có hơi chậm lại một chút nhưng theo thời gian tốc độ ấy dần dần chậm lại.
“Ầm!”
Phốc!
Ngay sau khi hoàn thành, một trận pháp tại góc trái bỗng dưng nổi lên quang mang, một sáng màu vàng nhạt nhất thời xông thẳng lên không trung tạo thành quang trụ.
Lôi mang đánh xuống trực tiếp xuyên thủng hư không rồi như một con lôi xà khủng bố đang há miệng ngoạm lấy nơi mà hai người đang đứng.
Chương 324: Muốn C·h·ế·t!
Lạc Thiến Thiến đồng dạng như vậy. Để thi triển ra một đòn cuối cùng, toàn bộ kinh mạch đã được nàng giải khai nên máu tươi vẫn đang không ngừng chảy ra. Bằng vào mắt thường cũng có thể nhìn thấy gương mặt của nàng đang trở nên trắng bệch, sinh cơ đang từ từ mất đi.
“Phụt!”
“Đùng!”
Mà vừa nhìn thấy họ, đám sói hoang như loài thú đói khát đã lâu bắt đầu tru lên dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn con mồi.
Cảm giác con mồi đã tới cực hạng, ba tên lang nhân dần dần buông bỏ đề phòng. Chúng lao tới ba người Lạc Thiến Thiến giống như dã thú vô vập con mồi bắt đầu há cái miệng đầy nước dãi.
Ba tên lang nhân cũng ngửa đầu, đồng tử đỏ au lộ ra vẻ ngưng trọng. Và rồi bọn chúng bỗng dưng rống to, âm thanh như đâm sâu vào linh hồn. Huyết khí đại thịnh, cả ba đồng lời vung lang trảo đánh mạnh vào hư không.
Bởi vì còn sợ nhân loại trước mặt giả vờ, ba tên lang nhân từng bước chậm rãi đi tới. Tên đầu tiên đánh ra một trảo vào ngực của Vương Phú Hào khiến hắn bay ngược vào vách đá, cát bụi nổi lên mịt mù.
Trước tình trạng ấy, đám linh thú không khỏi run lên. Bằng vào bản năng của mình, chúng hoàn toàn có thể cảm nhận tia sét kia có đủ lực lượng để khiến toàn bộ thần hình câu diệt.
Đôi mắt của Lạc Thiến Thiến lần đầu tiên nổi lên một tia hàn mang: “Có điều trước khi c·hết cũng phải để chúng trả giá.”
Khoảnh khắc bốn đạo cột sáng giao với nhau, một tia sét nhất thời loé lên mang theo lực lượng huỷ thiên diệt địa.
Tuy thoát hiểm là thế nhưng c·hấn t·hương vẫn là có. Vùng ngực Lạc Thiến Thiến bị chấn động mạnh khiến n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong nhộn nhạo cả lên.
Ba đạo nguyệt nha trảo bay ra, bên trên còn có huyết khí bao bọc nhanh chóng hợp lại làm một cùng lôi xà ngạnh kháng.
Ước chừng mười tức sau, lôi xà thống khổ rống lên sau đó vỡ tan thành hàng trăm đóm sáng nhỏ rơi xuống đại địa. Mà trận pháp Vương Phú Hào vất vả bày ra bây giờ cũng ầm vang, ấn đồ nứt vỡ, kết giới tiêu tán không còn gì.
Lúc này đây Vương Phú Hào đã nhảy tới bên cạnh đồng thời thao túng trận pháp thành thành lốc xoáy bao phủ toàn bộ.
Lạc Thiến Thiến nhìn cây ngọc kiếm xuất hiện dấu vết nứt vỡ không khỏi kinh hãi. Nàng biết nếu không nhờ có nó đỡ lấy đòn trí mạng vừa rồi thì bây giờ nàng đã chẳng còn trên thế gian này rồi.
Bầu trời bây giờ trời đã tối hẳn, còn chưa đến ngày rằm cho nên trăng vẫn còn khuyết, đám mây đen che phủ khiến ánh sáng trở nên ảm đạm và nhiều một chút không khí quỷ dị.
“Tỉnh táo lên. Với tình huống hiện tại thì không thể dùng nguyên lực để tự chữa thương. Xem ra hôm nay chúng ta phải c·hết ở nơi này rồi. Có điều…”
Lạc Thiến Thiến và Vương Phú Hào đồng thời phun máu, khí huyết trở nên r·ối l·oạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đằng sau tia sáng là một tiếng sấm rền vang thương khung, theo đó một tia sét bỗng dưng đánh xuống, còn chưa chạm đất đã tản ra thành hàng trăm nhánh nhỏ tựa như một đám rễ cây đang lan tràn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lạc Thiến Thiến khẽ gật đầu, không trả lời mà dùng hành động để chứng minh. Chỉ thấy song thủ nhẹ nhàng đưa lên, một loạt thủ ấn chậm chạp được nàng chậm rãi kết lại.
Ba tên Lang Nhân và đám linh thú bị trận pháp cản trở tạm thời chưa có cách nào tiếp cận. Có điều nương theo thời gian, huyết khí trên người ba kẻ cầm đầu càng thêm đại thịnh, nếu Vương Phú Hào nhìn thấy chắc chắn sẽ biến sắc bởi vì tu vi của chúng đã đạt tới Thiên Huyền Điên Phong.
“Đừng tự trách mình nữa.”
Vương Phú Hào đứng lặng người nhìn quang cảnh trước mắt, thất khiếu chảy ra máu tươi. Ánh trăng trong cái nhìn của hắn như hoá thành một màu đỏ đậm đầy mùi huyết tinh.
“Ha ha. Không ngờ ta lại c·hết như thế này.” Hắn ngơ ngác nở nụ cười ngờ nghệch, hoàn toàn buông bỏ chấp niệm sống sót.
Vương Phú Hào nhìn thấy cũng đồng dạng kết ấn. Hắn là một trận sư, nhờ có Lạc Thiến Thiến hỗ trợ khống chế nên thao tác đơn giản hơn rất nhiều.
Tại trung tâm gió lóc có một không gian tương đối an toàn. Vương Phú Hào thở dốc vài hơi sau đó chạy tới bên cạnh Lạc Thiến Thiến.
Lạc Thiến Thiến lên tiếng hưởng ứng sau đó kết ấn.
Lạc Thiến Thiến vô thức cúi đầu thì phát hiện mạn sườn của mình đã bị đá vụn làm cho vỡ nát. Mặc dù chưa đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng có điều máu tươi đang chảy ra rất nhiều.
“Đúng thế. Đồng quy vu tận.”
“Cùng lắm thì đồng quy vu tận.” Vương Phú Hào gầm lên. Ba cái quang trụ nhanh chóng hội tụ tại một điểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Phú Hào và Lạc Thiến Thiến co rụt đồng tử. Đòn t·ấn c·ông cả hai vất vả ngưng tụ vậy mà bị ba tên lang nhân cứ như vậy chặn được. Thậm chí giờ khắc này ánh sáng của lôi xà đang bắt đầm ảm đạm, bên trên còn xâm nhiễm một tia huyết khí. Chúng cứ như những con trùng nhỏ cắn nuốt toàn bộ lực lượng bên trên lôi xà.
“Không được!”
Vương Phú Hào lặng nhìn Lạc Thiến Thiến hồi lâu sau đó hung hăng gật đầu: “Được!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.