Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 304: Lang Nhân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 304: Lang Nhân


Dương Cơ Hàn ở trong chạy ra hét lớn nhưng khi nhìn thấy ba thân ảnh quỷ dị kia liền căng thẳng lên.

“Ta cũng không muốn c·hết.” Hắn thầm nghĩ trong lòng.

“Hả?”

Khả năng ấy rất thấp nhưng cũng không phải không có, dù sao Nhị hoàng tử luôn điên cuồng với vương vị thậm chí cố tình á·m s·át Tam và Tứ hoàng tử cơ mà.

Vương Phú Hào ở bên ngoài liên tục dùng những viên linh thạch sáng bóng thế chỗ những viên khác ảm đạm trong trận pháp.

Nghe vậy Dương Cơ Hàn mới để ý, quả nhiên những vết nứt kia tuy có dấu hiệu hồi phục nhưng mỗi lần đám lang nhân t·ấn c·ông thì lại vỡ ra to hơn. Hắn vội vàng chạy vào bên trong.

Tiếng tru dài lạnh lẽo đến mức nổi cả da gà vang vọng bên tai khiến tâm thần ai nấy đều bị kinh sợ. Mà lại, tiếng bước chân ngày một to lên khiến Vương Phú Hào nhịn không được quay đầu.

Một đạo lưu quang bay thẳng lên bầu trời sau đó nổ tung như một đoá hoa màu đỏ đang nở rộ. Bầu trời hôm nay đặc biệt trong lành vì thế ngay từ xa cũng có thể nhìn rất rõ ràng đấy là tín hiệu cầu cứu của Hoàng Dược Cốc.

“Chúng rốt cuộc là gì vậy?”

Mà ở vị trí căn lều, ba lang nhân khi phát hiện bản thân bị nhốt bên trong trận pháp lập tức ngửa đầu gầm rú. Giữa ánh trăng sáng hàn phong thổi quét, âm thanh của bọn chúng quanh quẩn bát phương. Sau đó, chúng lại điên cuồng công kích kết giới.

“Thì ra cảm giác sắp đối diện với c·ái c·hết là như thế này sao?”

Trong lúc suy tư, Vương Phú Hào lại lấy vài viên linh thạch ném vào trận pháp.

Còn về phần Lạc Thiến Thiến phải đấu tranh với suy nghĩ bản thân đã kéo mọi người vào tử lộ, Vương Phú Hào lựa chọn biện pháp khuyên giải đồng thời không cho nàng thời gian suy nghĩ.

Đáp lại nàng, Dương Cơ Hàn chỉ biết mỉm cười cay đắng: “Bọn chúng sẽ rất nhanh đuổi kịp. Tất cả cùng c·hết chi bằng một mình ta là đủ rồi. Vương sư đệ, mau kéo nàng đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có khi nào khi Nhị hoàng đệ hay tin ta trở về sẽ cho người đến á·m s·át không?”

Lạc Thiến Thiến ở bên cạnh cũng cắn môi: “Lại nữa sao?”

“Nếu như ta không cố chấp ở lại mà cùng về đế đô với mọi người thì…”

Khi chạy được một đoạn, Dương Cơ Hàn nhịn không được hỏi: “Bọn chúng là cái gì vậy? Nhìn không giống người mà cũng chẳng ra linh thú nhưng khí tức lại cường hãn hơn cả chúng ta.”

“Chúng không phải là con người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không thể không nói quan sát tinh tế của Vương Phú Hào. Hắn biết Dương Cơ Hàn gần như đã chuẩn bị tinh thần liều c·hết, cũng hiểu quan hệ giữa vị sư huynh này cùng Chu Nhã Băng nên không chút do dự đánh nàng b·ất t·ỉnh.

“Hú…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Phụ hoàng là người yêu thương bá tánh nhưng thân lâm trọng bệnh, mọi quyền hành đều một tay Nhị hoàng đệ nắm giữ. Hắn ta vốn là kẻ ích kỷ vì sao hôm nay lại chủ động mở thành đón nạn dân? Không lẽ hắn thay đổi sao?”

“Đi mau.”

Chỉ thấy ít lâu sau, trên lưng Dương Cơ Hàn đã cõng lấy bệnh nhân đi ra. Theo sát phía sau hắn chính là Chu Nhã Băng và Lạc Thiến Thiến.

Nói thì như vậy nhưng Dương Cơ Hàn chợt giao bệnh nhân trên lưng cho Lạc Thiến Thiến rồi ngừng lại. Trước ánh mắt kinh hãi của Chu Nhã Băng, hắn nhẹ nhàng tung ra chưởng khí vào đồng bọn.

Ở nơi này quan trọng nhất chính là bảo toàn trạng thái của bản thân vì thế hắn chỉ bố trí trận pháp dùng linh thạch làm tiêu hao tránh cho nguyên lực của bản thân bị giảm sút.

Cũng may Vương Phú Hào có bối cảnh không tệ, dù sao cũng từng là Thái tử của Diêm Quốc cho nên số lượng linh thạch vẫn còn kha khá.

Đối với việc này Vương Phú Hào không để tâm lắm. Hắn vốn không thích vương vị nhường lại cho Nhị hoàng đệ cũng chẳng sao. Chỉ là phụ hoàng của hắn lâm trọng bệnh có thể băng hà bất cứ lúc nào. Hắn muốn trở về Diêm Quốc thăm một chuyến.

“Viu…”

Nhưng rồi Vương Phú Hào lắc đầu: “Không thể nào? Nếu hắn dễ dàng thay đổi như vậy thì ta đã không phải chạy tới Hoàng Dược Cốc rồi. Vậy thì rốt cuộc hắn đang tính làm gì chứ? Hắn đang muốn tạo danh tiếng để thuận tiện kế vị ư?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống như hiểu rõ tính cách của Chu Nhã Băng, Dương Cơ Hàn lớn tiếng dặn dò. Mà Vương Phú Hào nghe thấy liền cắn răng đến bật máu. Cho dù không muốn nhưng hắn phải công nhận đây là biện pháp duy nhất để tăng xác xuất sống.

Chẳng mấy chốc, kết giới lập tức vỡ tung, ba lang nhân bắt đầu đuổi g·iết. Tốc độ của bọn chúng vô cùng kinh khủng hoàn toàn vượt qua đám người Lạc Thiến Thiến đang toàn lực bỏ chạy.

Vương Phú Hào lục trong giới chỉ cố gắng tìm kiếm gì đó thích hợp trong tình huống này nhưng không có. Toàn bộ đều là linh thạch dùng để bày trận nhưng làm gì có chỗ dùng.

“Chuyện gì vậy?”

Đây là điều đầu tiên mà Vương Phú Hào nhận định khi nhìn rõ hình dạng của đối phương.

Vốn dĩ Vương Phú Hào còn định kêu hô bọn họ nhưng ngay lập tức co rụt tròng mắt.

Sau khi phát tín hiệu, Dương Cơ Hàn quát lớn: “Đừng có dừng lại. Chúng ta còn ở biên cương xác xuất để mọi người nhìn thấy là quá nhỏ, cho nên cứ tiếp tục chạy đi.”

Một màn này diễn ra quá mức bất ngờ, đến khi ba người kịp nhân ra thì bản thân đã cách đó đến trăm trượng. Chu Nhã Băng hai mắt nhoè đi, tuyệt vọng hét lớn: “Dương sư huynh, ngươi làm cái gì vậy?”

“Cứ thế này chúng sẽ đuổi kịp mất.” Vương Phú Hào lo lắng nói.

Thú trảo hung hăng đập mạch vào bức tường năng lượng khiến bên trên xuất hiện vết nứt. Vương Phú Hào kinh hãi vội vàng kết ấn, Tụ Linh Trận ở xung quanh bắt đầu khởi động đem bích chướng khôi phục.

Lần trước ra ngoài lịch luyện cũng b·ị t·ruy s·át, lần này cũng vậy. Nàng chợt có một loại cảm giác chính là bản thân mang lại vận rủi cho mọi người xung quanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì thế, hắn không chút do dự đánh ngất Chu Nhã Băng sau đó cõng nàng trên lưng.

Nhìn bọn họ chạy càng lúc càng xa, khoé miệng của Dương Cơ Hàn chợt hiện lên một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Ba kẻ này thể hình lớn, lưng khòm, cái miệng đặc biệt hô dài lộ ra bốn ranh nanh trắng bóc, còn có đuôi phía sau nương theo chuyển động mà phe phẩy.

Vương Phú Hào nhìn đồng môn ra khỏi lều nhỏ lập tức đưa tay kết ấn. Kết giới tức thi di chuyển từ bảo hộ bọn họ bỗng dưng lật ngược thành thế bao vây lấy ba lang nhân vào trong.

Ầm!

Vào khoảnh khắc nàng sắp sửa rơi lệ thì Vương Phú Hào đến gần nói: “Sư tỷ, ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Mau chóng chạy đi. Chúng ta thoát càng nhanh thì Dương sư huynh sẽ có cơ hội sống cao hơn.”

Vương Phú Hào không dám chậm trễ vội vàng đưa tay kết ấn, trận pháp thủ hộ khởi động đồng thời lớn tiếng gọi: “Lạc sư tỷ, Dương sư huynh, Chu sư muội, chúng ta bị tập kích.”

“Đừng nói nữa. Tập trung chạy đi. Đây không phải là lúc để bàn luận.” Chu Nhã Băng ngưng trọng lên tiếng.

“Mau gọi mọi người thu dọn, bọn lang nhân rất mạnh trận pháp của ta không thể duy trì lâu.” Vương Phú Hào hô lớn.

“Đi đi.”

Các đó ngoài trăm trượng, ba lang nhân mỏ mắt dùng bốn chân phi nước đại gào thét phía sau giống như dã thú săn mồi.

Nhưng ngay sau đó, hắn quay lại nhìn ba tên lang nhân lao tới, vẻ mặt đã không còn sợ hãi, thay vào đó là ánh mắt chứa đầy sát khí. Có điều đâu đó, hắn vẫn không che giấu được.

Bất chợt hắn nhìn ra xa, chỉ thấy có ba đạo bóng đen đang hướng về phía này với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, đám cỏ lau đều bị đổ rạp.

Một nụ cười chế nhạo thoáng hiện ra trên gương mặt của Vương Phú Hào. Sau khi gia nhập Hoàng Dược Cốc, các hộ vệ của hắn đã trở về Diêm Quốc và chưa từng thấy quay lại. Điều này chỉ có hai khả năng xảy ra. Một là bọn họ đã bị Nhị hoàng đệ của hắn thủ tiêu. Còn hai chính là bọn họ lựa chọn phản bội.

Lời vừa dứt, ba bóng ảnh kia đã đến nơi. Chúng mang trên người bộ phi phong y nhưng không thể che đi hoàn toàn làn đa đầy lông xám kia được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 304: Lang Nhân