Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 285: Đến Chỗ Của Ta Chơi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 285: Đến Chỗ Của Ta Chơi


Sau khi nhận thấy đã đủ số lượng mình cần, bà ta từ từ rút “kim tiêm” ra rồi nhanh tay đắp một đống thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Nghe thế, Mạc Thiên Sinh thụ sủng nhược khinh cung kính đáp trả vài tiếng nhưng cũng không chấp nhận.

Cho đến khi hắn bước tới căn phòng cuối cùng. Mùi máu tươi nồng đậm đến mức nếu không quen thuộc thì nhất định sẽ n·ôn m·ửa tại chỗ. Nhưng đối với Mạc Thiên Sinh mà nói thì lại khác. Cảnh tượng này đối với hắn đã chẳng chút tác động nào đến tâm lý nữa rồi.

Rất nhanh sau, Mạc Thiên Sinh dừng lại trước một trúc đình. Ở xung quanh là hàng rào bằng trúc dựng cao quá hai mét, còn có trận pháp thủ hộ cùng Tụ Linh Trận cấp cao ở bốn phía.

“Aaaaa! Ư…”

Thứ hoả diễm kia không phải bản chân hoả mà giống như có linh hồn. Mỗi khi nó cháy lên đều ẩn hiện quỷ hình xen lẫn âm thành cười cợt.

Nghe thế, Mạc Thiên Sinh không dám chậm trễ đem nguyên lực hộ thân, đồng thời trong lòng kinh hãi vạn phần.

Mạc Thiên Sinh cảm thán. Nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày.

Chương 285: Đến Chỗ Của Ta Chơi

Vừa bước vào bên trong, Mạc Thiên Sinh liền cảm thấy cơ thể khoan khoái. Luồng linh khí dồi dào làm cho khả năng tự hấp thu của hắn tăng lên đáng kể.

Mạc Thiên Sinh gật gù, trong mắt tràn đầy hâm mộ. Giờ hắn đã là một luyện đan sư tự xưng nên hiển nhiên cũng muốn có một món Thiên Địa Linh Hoả rồi.

Chú ý đến vẻ mặt cảm thán của Mạc Thiên Sinh, Mặc bà bà cười khẽ: “Sau này có thời gian tiểu đệ ngươi có thể đến đây chơi nha. Thậm chí tu luyện cũng không thành vấn đề.”

Mà càng đi vào trong, xác của linh thú ngày một tăng lên với rất nhiều chủng loại khác nhau. Nhưng đó không phải là nguồn gốc âm thanh mà Mạc Thiên Sinh nhìn thấy.

Thân thể của Tiểu Giao Long rất lớn vì thế mất bao nhiêu máu kia không ảnh hưởng quá nhiều.

Có điều, thứ làm Mạc Thiên Sinh chú ý nhất chính là thứ chứa đựng bên trong.

“Có gì đâu mà không dám. Nào. Đi thôi. Tỷ tỷ dẫn ngươi đến chỗ của ta chơi.”

“A ư…”

Nương theo bước chân đi sâu vào trong, mùi tanh tưởi lại càng thêm nồng đậm, màu đen từ đậm đặc liền đổi sang màu đỏ.

“Chẳng lẽ là Thiên Địa Linh Hoả?”

Thế nhưng phụ nhân kia lại không chút để ý mà bắt đầu vận nguyên lực. Chỉ thấy rất nhanh máu tươi đã chảy ra ở miệng ngoài bị bà ta lấy bình chừng quả dừa để chứa.

Đi qua một khúc ngoặc, Mạc Thiên Sinh nhìn thấy máu tươi từng giọt rơi xuống. Hắn rùng mình ngẩng đầu nhìn thì phát hiện nơi đó có t·hi t·hể của một con Huyết Nha Lang không còn nguyên vẹn. Nó đ·ã c·hết không lâu, máu tươi là từ v·ết t·hương trên chân bị đứt lìa.

Tiểu Giao Long co rụt tròng mắt hung hăng lắc đầu một bộ thề c·hết không đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Và tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi. Ai cũng biết Thiên Địa Linh Hoả vô cùng hiếm có, làm sao dễ dàng sở hữu được cơ chứ.

Tiếng rên rỉ của ai đó làm Mạc Thiên Sinh khẽ rùng mình: “Rốt cuộc thì có cái gì phía trước?”

Chú ý tới Mạc Thiên Sinh nhìn về hoả diễm của mình, phụ nhân lên tiếng: “Cốt Linh Lãnh Hoả này của ta rất tuyệt đúng không hả. Nếu ta cố tình bày ra toàn bộ sức mạnh, ngươi không cẩn thận trúng phải ám hoả liền tự bạo mà c·hết đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Giao Long ngoái đầu nhìn về phía v·ết t·hương đã ngừng chảy máu, nước mắt vẫn còn giàn dụa. Nó kêu lên vài tiếng rồi u oán nhìn Mạc Thiên Sinh như nhìn tên phản bội không giảng nghĩa khí.

Lúc bấy giờ, những cây trúc xung quanh đều đã được trở về vị trí cũ lộ ra con đường dẫn vào sâu bên trong.

“Không dám không dám.” Mạc Thiên Sinh ngượng ngùng gãi đầu.

Cánh cửa trúc mở ra, Mạc Thiên Sinh đôi mắt ngóng nhìn khắp nơi nhưng chẳng thấy điểm gì đặc biệt. Bởi lẽ toàn bộ đều được làm bằng trúc cắt ghép với nhau, không hoa mỹ cầu kỳ mà toát ra sự giản dị hiếm có.

Còn không đợi Mạc Thiên Sinh lên tiếng phản đối thì một luồng kinh phong lập tức thổi tới cuốn hắn bay đi như những chiếc lá trúc trong rừng.

Mặc bà bà bĩu môi sau đó cười nói với Mạc Thiên Sinh: “Đi thôi. Vào đây ta cho ngươi xem cái này hay lắm.”

Phu nhân đương nhiên phát hiện ra điểm này nên không ngừng phóng thích nguyên lực. Chỉ thấy trên tay bà ta xuất hiện một luồng hoả diễm màu trắng đục.

Mạc Thiên Sinh không biết nữa. Thứ mà hắn có thể chắc chắn chính là tiếng kêu gào kia vô cùng thảm thiết tựa như chịu qua trăm nghìn cực hình t·ra t·ấn dã man.

Phụ nhân không tiếp tục để ý Mạc Thiên Sinh mà phất tay với linh thú phía sau hắn: “Tiểu Giao Long, đi về thôi.”

Khi ống sắt to tướng đâm vào Tiểu Giao Long cũng là lúc nó gào lên thảm thiết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Dạ vừa đến nơi liền chạy ra phía sau đình nằm xuống, tiếng nấc vang lên, nó ấm ức nhìn v·ết t·hương đang dần dần lành lại.

Máu của Tiểu Giao Long có màu đỏ sẫm màu tựa như trộn thêm màu xanh đen. Mà lại, bên trong đó như có như không nổi lên một chút vàng óng lấp lánh.

Mạc Thiên Sinh theo bản năng ngước nhìn vị trí phát ra âm thanh. Vốn dĩ hắn đang kinh nghi nhưng khi nhìn đến, vẻ mặt lập tức trở nên sợ hãi.

Mạc Thiên Sinh lắc đầu xua tay: “Không không. Tiền bối hiểu lầm. Chỉ là ta cảm thấy người vẫn còn rất trẻ và xinh đẹp, sao lại có thể gọi là bà bà được chứ.”

Mạc Thiên Sinh không chút do dự đáp: “Mặc tỷ tỷ đi.”

Mạc Thiên Sinh không biết đó là gì nhưng cũng tò mò đi theo. Một khi xác định đối phương không phải kẻ xấu thì hắn sẽ buông bỏ phòng bị, dù gì Tiểu Giao Long cũng không ác cảm với Mặc bà bà nên hắn cảm thấy có thể tin tưởng được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mạc Thiên Sinh vờ như không thấy mà chú ý tới chiếc bình trên tay của phụ nhân. Toàn bộ được làm bằng ngọc bích, bên trên khắc hình một cây có tán rộng.

Mà khi nó vừa được tế ra, Mạc Thiên Sinh không hề cảm nhận được nóng bức mà chỉ thấy lạnh lẽo ngoài da. Có điều nhịp tim không tự chủ tăng lên, lồng ngực co thắt đau nhói.

“Có tý xíu mà la như bị chọc tiết không bằng.”

Mạc Thiên Sinh chần chờ một chút rồi hỏi: “Tiền bối. Xin hỏi cao danh quý tánh của ngài.”

“Không hổ là cao nhân ẩn thế.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng rên rỉ phát ra rõ ràng.

Phụ nhân dừng lại một lúc rồi cười nói: “Cứ gọi ta Mặc bà bà là được rồi.”

Mặc bà bà trong mắt sóng nước lưu chuyển không cấm đi xung quanh Mạc Thiên Sinh một vòng rồi nói: “Không ngờ nha. Tiểu tử ngươi vậy mà cũng thật là dẻo miệng. Lão nương cảm thấy khá là thích rồi đấy. Thế nào? Không muốn kêu Mặc bà bà thì kêu là gì?”

Mạc Thiên Sinh có nghe Trác Phàm nói qua. Hoả diễm trong tự nhiên sinh ra khi hấp thu đủ lượng linh khí trời đất nhất định sẽ sinh ra linh trí. Mà lại, tuỳ vào tác dụng có thể phân ra làm Võ Hoả và Văn Hoả. Võ Hoả cường bạo luyện linh bảo, Văn Hoả nhu hoà luyện linh đan.

Lời ít ý nhiều. Tiểu Giao Long run rẩy rồi rón rén phía sau cách bà ta tới mười trượng.

“Lo mà dùng nguyên lực bảo hộ thân thể đi.”

Mặc bà bà dẫn hắn đi xuyên qua cửa trước tới căn phòng phía sau. Nơi đây mọi thứ vẫn được làm bằng trúc, chỉ khác cái là nó có màu đen cùng mùi tanh thoang thoảng trong không khí.

“Ây dô.”

Lúc ban đầu chảy ra nó lỏng lẻo như nước nhưng rất nhanh liền đặc keo lại như mạch nha.

“Tỷ tỷ sao? Được nha. Mạc tiểu đệ, ngươi dẻo miệng như thế nếu mà ta trẻ trung hơn nữa thì có khi yêu ngươi mất thôi.”

Mạc Thiên Sinh im lặng không đáp. Thấy thế, bà ta liền hỏi: “Sao ngươi không nói gì. Chẳng lẽ muốn ta phải nói rõ họ tên ư?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 285: Đến Chỗ Của Ta Chơi