Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 278: Hẹn Đấu
“Tách! Tách!”
“Cái này…”
Ở bên dưới, khôi lỗi tự hành vẫn còn cử động được. Tứ chi bị hỏng một cái chỉ còn ba cái nhưng tốc độ vẫn còn rất nhanh. Trên người nó lúc này đâu đâu cũng là vết nứt, cơ hồ chỉ có phần đầu được bảo vệ bởi Vạn Niên Hàn Thiếc là còn nguyên vẹn mà thôi.
Ầm!
“Như vậy trận đấu này…”
Trên khán đài, Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão đều hiện lên nét cười, hiển nhiên bọn họ đều cho rằng bản thân đã nắm chắc.
Hồng Thiên Quang cũng không có quá đau lòng. Khôi Lỗi tự hành dù đắc đỏ nhưng cũng chỉ ở mức linh giai thực lực Đoán Cốt Điên Phong. Đối với hắn bây giờ thì nó đã chẳng còn tác dụng gì lớn. Mà lại, thứ đồ kia cũng bị hỏng bảy tám phần có mang về cũng chỉ vứt đi mà thôi.
Đôi mắt của Mạc Thiên Sinh dần dần mất đi tiêu cự ngã xuống mặt đất. Mà lại, không biết vô tình vẫn là có sắp đặt, hắn né thành công đòn vồ mồi của khôi lỗi tự hành. Điều đáng nói hơn, giữ không trung, toàn bộ trận pháp khác của khôi lõi đều đã bị hỏng đi nên nó không cách nào thay đổi phương vị.
Tứ trưởng lão nghe vậy liền không ép nữa mà gật đầu dẫn đường cho Hồng Thiên Quang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở đối diện, khôi lỗi sau khi co giật rồi từ từ quay lại. Lúc này đây cái đầu báo đã hoàn toàn biến dạng, thay vào đó là một khối cầu hình tròn.
Tứ trưởng lão đưa tay ra hiệu: “Đi thôi. Ta dẫn ngươi đi tham quan một vòng.”
Quỷ Ảnh Thần Hành ngược với chiều hướng lao đến của khôi lỗi tự hành nên chẳng khác nào một chiêu thuấn di cả. Giờ đây đầu quyền đầy uy lực chỉ còn cách mục tiêu chừng nửa tấc mà thôi.
Chương 278: Hẹn Đấu
Tiếng máu tươi chảy xuống từ cánh tay treo lủng lẳng. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được bàn tay của Mạc Thiên Sinh đã nát bấy, ngay cả xương đều lồi ra bên ngoài một cách thảm trọng.
Thương thế dù nặng nhưng ở Hoàng Dược Cốc muốn khôi phục thì rất nhanh nên nàng không cần phải quá lo lắng. Ngược lại, nàng càng cảm giác được bản thân đối với Mạc Thiên Sinh có một loại cảm xúc khó diễn tả. Cái này bắt nguồn từ lúc ở Hoàng Liên Sơn và đang ngày một nảy mầm.
Phía bên này Mạc Thiên Sinh khó khăn lắm mới dừng thân thể lại, hắn cứng đờ một chỗ hồi lâu rồi mới từ từ quay đầu.
Và thân thể khôi lỗi cứ như vậy rơi xuống một cách thần kì vào Nham Tích Thương đang cắm trên mặt đất.
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên ngay sau âm thanh va chạm của quyền mang và khôi lỗi. Một ngươi một con rối tách ra ngay sau đó.
Khôi lỗi trượt dài trên mặt sâu đấu, các trận pháp trên cơ thể đang có dấu hiệu nứt toạc ra.
“Mạc đại ca, ngươi đã tính toán rất đúng chuyển động của khôi lỗi này của ta, chẳng qua chỉ có một điểm duy nhất ngươi sai.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hồng Thiên Quang nhẹ giọng vang lên.
Ngày hôm nay, chứng kiến Mạc Thiên Sinh bày ra thân thủ, hình ảnh đó đẹp đến mức nàng khó thể nào quên. Vì vậy, giờ khắc này trông thấy nam tử bất tỉnh kia càng ngày càng thuận mắt.
Rắc!
Bước ra bên ngoài cốc, Hồng Thiên Quang lần nữa ôm quyền hành lễ với Tứ trưởng lão. Còn chưa kịp nói gì thì phía xa đã vang lên tiếng xé gió. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tứ trưởng lão ra hiệu để Lục trưởng lão. Thế nhưng có một người đã nhanh chân đến bên Mạc Thiên Sinh trước. Lạc Thiến Thiến bước tới, nhét một viên đan dược vào miệng của hắn, hoa diện khẽ nở nụ cười.
Ánh mắt của Mạc Thiên Sinh vô cùng ảm đạm, gương mặt tái nhợt vì nguyên lực hao hụt quá nhiều. Nhưng hắn cố gắng cắn lưỡi giữ cho bản thân được tỉnh táo.
“Mạc đại ca thắng rồi.” Hồng Thiên Quang cướp lời. Đôi mắt của hắn sáng lấp lánh tràn đầy kính trọng.
Thân ảnh của Mạc Thiên Sinh đứng lại trong khoảnh khắc và rồi xuất hiện ngay trước mặt của khôi lỗi tự hành trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người chứng kiến.
Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão bốn mắt nhìn nhau không biết phải phán như thế nào mới đúng. Tuy rằng Mạc Thiên Sinh ngã xuống trước nhưng khôi lỗi kia rõ ràng cũng đã bị hỏng rồi nên không thể nói rằng tiểu tử kia đã thua được.
“Tiểu tử kia. Rời đi không nói một lời báo hại lão phu chạy đôn chạy đáo đi tìm.”
Sau đó, Hồng Thiên Quang hành lễ với hai người kia: “Hai vị trưởng lão, hôm nay Hồng Thiên Quang đã mạo phạm rồi.”
Khoảnh khắc xuất hiện trước mặt khôi lỗi, cánh tay của Mạc Thiên Sinh lập tức nắm lại, gân xanh nổi lên trên trán, một vòng nguyên lực ngoại phóng hội tụ lên đầu quyền nhắm thẳng vào cái mặt của khôi lỗi.
Hồng Thiên Quang khẽ lắc đầu: “Mục đích của vãn bối hôm nay đã đạt được rồi. Lần này ta lén lút rời khỏi tông môn nên phải tranh thủ trở về. Vài tháng nữa là Tam Tông Chi Hội mắt đầu ở quý cốc, lúc ấy ta và các sư huynh sẽ lại đến.”
Khôi lỗi lao tới, âm thanh xé gió vang lên bên tai của Mạc Thiên Sinh. Thế nhưng hắn đã chẳng còn đủ sức để né tránh nữa rồi. Hắn cắn răng lùi lại vài bước như thể kéo dài thời gian thua cuộc.
Tứ trưởng lão co rụt tròng mắt khi phát hiện một luồng thần thức quét qua cường đại so với ông quá nhiều. Người kia còn chưa tới mà âm thanh đã quanh quẩn bát phương.
Mạc Thiên Sinh đã nhìn ra vị trí lõi của khôi lỗi khi sử dụng Tử Cực Ma Đồng đến cực đại.
Hồng Thiên Quang cười nói tiếp: “Mạc đại ca bị thương nặng như vậy, vẫn mong hai vị chiếu cố một chút. Sau khi huynh ấy tỉnh lại xin hãy chuyển lời giống vãn bối. Hãy nói rằng ta rất mong chờ một trận đấu trong tương lai với huynh ấy.”
Mạc Thiên Sinh nhìn khôi lỗi rồi lại nhìn cánh tay của mình: “Thì ra là thế. Vạn Niên Hàn Thiếc, ta làm sao mà phá lõi ở bên trong được chứ.”
Sau khi bị Nham Tích Thương xuyên qua, khôi lỗi co giật một chút rồi hoàn toàn ngưng chuyển động mặc dù lõi vẫn được bảo vệ rất tốt bên trong khối Vạn Niên Hàn Thiếc.
“Kết thúc rồi.”
“Mạo phạm gì đâu chứ.”
“Vù!”
Khoé miệng Mạc Thiên Sinh nhếch lên vì cầm chắc chiến thắng ở trong tay. Hắn đã quan sát khôi lỗi kia trong suốt trận chiến nên đã nắm được mọi chuyển động của nó, cũng biết được cực hạn tốc độ là đến đâu.
Vậy mà thời khắc này, ngay khi nguyên lực đang có dấu hiệu cạn kiệt thì bản năng trỗi dậy đã khiến hắn lần đầu tiên thành công.
Có điều cả hai không bị văng ngược trở lại mà thuận thế lao tới phía trước đổi chỗ cho nhau.
Lục trưởng lão đi tới, nhìn thấy nhưng không quá chú ý. Trên thực tế, việc Lạc Thiến Thiến quan tâm đến các sư huynh đệ bị thương là quá bình thường. Vì thế ông nhanh chóng ra hiệu nàng tránh sang một bên rồi cẩn thận mang Mạc Thiên Sinh đi chữa trị.
Thế nhưng biểu cảm của Hồng Thiên Quang thì cũng không khác họ là bao. Tại sao ư?
Có điều chú ý đến thể diện của Hồng Thiên Quang nên hai người liền có quyết ý.
Chỉ có Trác Phàm cách đó không xa thì nhè nhẹ nhếch mép rồi rời khỏi quảng trường. Cái hắn muốn nhìn đều đã nhìn thấy. Tiếp theo thắng thua thế nào đều không quan trọng nữa.
Tứ trưởng lão, Lục trưởng lão, Hồng Thiên Quang và cả Ngũ trưởng lão thông qua trận pháp quan sát đều kinh hãi đến tuột độ.
“Quỷ Ảnh Thần Hành!”
“Một đòn này nhanh như thiểm điện, liệu ngươi còn có thể tránh được sao?”
Mạc Thiên Sinh đã nhiều lần thôi diễn bộ pháp này ở trong đầu và cũng đã nhiều lần thực hành. Tuy nhiên, cuối cùng hắn cũng chỉ miễn cưỡng đặt nửa chân vào cánh cửa sơ thành mà thôi.
“Làm gì có.”
Và rồi, khôi lõi tự hành bay lên không trung làm động tác vồ thỏ nhảy bổ vào vị trí của Mạc Thiên Sinh.
“Được. Ta sẽ nói với hắn sau khi tỉnh lại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy nhiên, đó là Trác Phàm còn Mạc Thiên Sinh thì lại không nghĩ thế. Tất cả những gì còn lại, hắn cơ hồ đều đặt vào một chiêu cuối cùng này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vạn Niên Hàn Thiếc? Lõi của nó nằm bên trong Vạn Niên Hàn Thiếc.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.