Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 253: Động Phủ Mới
Trác Phàm đưa tay chùi chùi cái mũi tựa hồ không mấy để ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất kì cái gì kể trên đều được xem như một loại cơ duyên. Mặc dù không gọi là lớn nhưng nếu hội tụ lại trên một mình Mạc Thiên Sinh thì đó chính là đại cơ duyên.
Chưởng lực của Mạc Thiên Sinh v·a c·hạm vào cánh tay của Trác Phàm tạo thành dư chấn. Tại nơi bọn họ đứng, luồng khí lưu tức tốc lan tràn tựa như đợt sóng khiến xung quanh không ngừng nổi lên bụi bặm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phía bên này, Trác Phàm lặng im quan sát hết thảy, đáy mắt dần dần hiện lên một tia nghiêm túc. Bất quá, hắn không hề động đậy. Đây không phải trận chiến sống còn mà là một cuộc kiểm tra thực lực. Đã là kiểm tra thì phải để Mạc Thiên Sinh hoàn toàn khai thông.
Không phải Trác Phàm tự phụ bản thân hay khinh địch. Hắn biết trong quá trình tuyển chọn đệ tử ở Hoàng Dược Cốc này, nguời hưởng lợi nhiều nhất không ai khác chính là Mạc Thiên Sinh.
Một trong số các chiêu thức độc môn của Đường Môn đã được Mạc Thiên Sinh thi triển. Hắn chỉ mới luyện tập loại công pháp này trong thời gian ngắn, tuy vậy bao nhiêu đó cũng đủ để lực lượng nhục thân tăng mạnh.
Mạc Thiên Sinh vội vàng dùng bộ pháp né tránh. Đối với tu giả dùng thương mà nói thì bước chân linh hoạt kết hợp với khả năng huy động binh khí là quan trọng nhất. Chính vì vậy, vai và hạ thể là hai yếu điểm của hắn. Cho nên dù thế nào cũng không được để nơi này b·ị t·hương.
Trác Phàm bật cười một tiếng, túi càng khôn bên hông sáng lên, thiếc côn đen sì lập tức hiện ra trong tay.
Giờ khắc này, không nghi ngờ gì nữa, Mạc Thiên Sinh đã có thực lực nhảy vọt.
Phía bên này, trường thương của Mạc Thiên Sinh ngay khi được truyền nội lực liền có từng đường vằn màu vàng nhanh chóng tản mát tựa như kim ti. Hơi nóng tại bề mặt truyền ra khiến cho cảm giác khi cầm binh khí càng thêm thuận tay.
Như nhìn ra suy nghĩ của Trác Phàm, đường cong trên môi của Mạc Thiên Sinh lại càng hiện rõ: “Sư phụ. Đệ tử chính là nhờ có người nên mới tiến bộ nhanh như vậy. Đáng lý ra người phải vui lên đi chứ.”
“Không dễ vậy đâu. Khống Hạc Cầm Long!”
Ngay khi khe rãnh cuối cùng của bích chướng được củng cố, Mạc Thiên Sinh lập tức phi thân ra phía xa. Đứng đối diện với Trác Phàm, gương mặt của hắn tràn ngập chiến ý, trường thương trong tay lập tức phóng thích.
Mạc Thiên Sinh vẫn đứng tại chỗ, khoé miệng hơi nhếch lên.
“Chậc. Tiểu tử này…” Một tia nộ khí uẩn hàm bên trong mắt của Trác Phàm.
Giữa không trung, đôi tay của Mạc Thiên Sinh co lại như móng vuốt, một luồng hấp lực từ tay hắn truyền vào thân của thiếc côn khiến nó rung lên rồi lập tức rời khỏi tầm tay chưa kịp chạm tới của Trác Phàm.
Thế nhưng khi được phát động bởi Mạc Thiên Sinh, đòn đánh kia lại như có âm phong gào thét, kình khí mãnh liệt phá không mà ra.
Mà ngay khi Trác Phàm nghiêng đầu tránh đi, Mạc Thiên Sinh đột ngột đạp mạnh, thân thể nhanh chóng phóng tới. Không khí lúc ấy bỗng chốc ngưng đọng, chỉ thấy cánh tay của hắn bốc lên khói trắng nghi ngút rồi biến thành màu trắng.
Chương 253: Động Phủ Mới
“Sư phụ yên tâm. Ta đã kiểm tra trận pháp rồi, chỉ cần không phải tu giả Hoá Hư cảnh cố ý dò xét thì nhất định không nhìn ra nội tình bên trong. Chúng ta đã lâu rồi không giao thủ, người không tò mò xem ta đã tiến bộ bao nhiêu rồi sao?”
Ngay khi hai người vừa bước đến, ngọc bài thân phân của Mạc Thiên Sinh lập tức sáng lên. Một vầng sáng nhu hoà từ bên trong xuyên thẳng về phía cửa động khiến phù văn của thủ hộ trận bắt đầu phát động.
“Đúng là nghé con không sợ cọp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cách đây mấy tháng, cho dù không dùng đến nguyên lực thì Trác Phàm vẫn có thể đấu một trận khá dài với Mạc Thiên Sinh. Vậy mà giờ đây, trong tình huống không dùng đến nguyên lực lại chỉ duy trì được mấy chiêu mà thôi.
Trác Phàm dời mắt theo chỉ tay của Mạc Thiên Sinh. Phía lưng chừng ngọn núi trước mặt có một cái động nhỏ bên cạnh một cái thác nước chảy dọc xuống xâm nhập vào sông, hai bên bờ linh thảo tự nhiên mọc đầy.
Mà bốn phía quả nhiên như lời Mạc Thiên Sinh nói có bày bố tụ linh trận. Vừa nhìn qua đã thấy tác dụng của nó không hề tầm thường, tựa hồ không khí ngưng đặc đến mức phát ra lam quang mờ đục.
Ngay khi một chân đạp mạnh, Mạc Thiên Sinh đã tức tốc phi đến như một mũi tên rời khỏi dây cung. Trường thương đâm ra một kích thường thường vô cùng căn bản.
Ôn tuyền tẩy thể, Cửu Thải Liên Hoa, Liên Hoa Hạt, Long Hồn Luyện Khí Tháp.
Nương theo dòng nguyên lực mạnh mẽ lan truyền, toàn thân Mạc Thiên Sinh tản ra ánh sáng hoàng quang rực rỡ. Cùng lúc đó, đôi mắt ẩn chứa tử quang lay động khuếch trương bốn phương tám hướng tựa hồ đang dò xét vạn vật.
Bất quá, Mạc Thiên Sinh cũng biết, so với nhục thân, nếu Trác Phàm gia trì thêm nguyên lực thì mọi chuyện đều sẽ khác đi rất nhiều.
Huyền Ngọc Thủ!
“Không lui được.”
“Uỳnh!”
“Tụ Khí tầng một?”
Thấy thế, Mạc Thiên Sinh xoay người cúi đầu né tránh, mũi thương quay một vòng lần nữa đâm tới yết hầu Trác Phàm. Toàn bộ động tác đều mây trôi nước chảy không chút trễ nãi hay nương tay, tựa hồ đối diện với hắn không phải Trác Phàm mà là kẻ thù không đội trời chung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trác Phàm không khỏi bất ngờ vội vàng từ bỏ thiếc côn đem hai tay bắt chéo trước ngực.
Quả nhiên, ngay khi hắn vừa mất tập trung đôi chút, thân ảnh của Trác Phàm đã lập tức biến khỏi tầm mắt.
Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ!
Trác Phàm chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng của Mạc Thiên Sinh, Hàn Ngọc Chưởng mang theo phong áp hướng thẳng vào phần vai.
Trong khi đó Trác Phàm lại bị dư chấn đẩy lui vào bước mới dừng lại, gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Ồ!”
“Tiểu tử. Ngươi còn non lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trác Phàm ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên trên đỉnh núi nơi động phủ của Mạc Thiên Sinh toạ lạc có một đóm sáng nhỏ. Đấy chính là tâm trận, một khi phát động, toàn bộ dãy núi và phạm vi nhất định xung quanh sẽ bị bích chướng bao bọc cản trở hoàn toàn ngoại giới dò xét.
Bất quá, Trác Phàm đã đạt được mục đích. Ngay khi Mạc Thiên Sinh rời khỏi, hắn liền đem thiếc côn thu hồi.
Ngay lúc đấy, địa tâm tại đan điền của Trác Phàm dần dần chuyển động, vòng xoáy của nguyên lực tức tốc lan tràn khắp thân thể.
Trước mắt Trác Phàm làm một vùng đất phù sa trải dài dọc theo bờ sông bắt ngang qua Hoàng Dược Cốc. Bởi vì nơi đây tương đối thấp vì vậy bằng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy cách đó không xa có rất nhiều ngọn núi tựa như mũi thương đâm thẳng lên bầu trời vượt khỏi tầng mây.
“Đại ca. Ngươi xem.”
“Phải rồi. Vui chứ. Ta đang rất vui đây này.”
“Tiểu tử này rõ ràng biết bản thân đã tiến bộ nên mới hào hứng dẫn ta tới đây khoe khoang. Chỉ cần nhìn nụ cười đáng ghét trên gương mặt kia…”
Mạc Thiên Sinh cũng cười. Nhưng một giây sau gương mặt hắn liền thay đổi. Nụ cười trên mặt không biết từ khi nào đã thay bằng dáng vẽ băng lãnh không chút cảm xúc.
Khoé miệng Trác Phàm hơi nhếch lên, trong mắt lộ ra vài phần hứng thú nhìn Mạc Thiên Sinh: “Muốn đấu sao?”
Trác Phàm cảm giác có một luồng hàn khí đang không ngừng xâm nhập tới trước ngừng, tâm thần khẽ động vội vàng thối lui. Thế nhưng lúc này đây, Mạc Thiên Sinh bỗng nhiên vươn tay còn lại ra, đem trường thương bắt chéo với thiếc côn của Trác Phàm.
Thanh thương này do Trác Phàm dùng Nham Tích Thứ luyện chế đưa cho Mạc Thiên Sinh đã đạt tới linh bảo cấp năm. Mà lại giờ khắc này, Mạc Thiên Sinh đã khác xưa, có được binh khí thuận tay càng như hổ mọc thêm cánh.
“Phải coi thế nào đã.”
“Sư phụ. Người không dùng nguyên lực ư?”
Đợi đến khi ánh sáng hoàn toàn dung nhập vào bên trong trận pháp, đống cây cối dưới chân núi lập tức rẽ sang hai bên để lộ con đường tiến lên.
Nhìn thấy thế, Mạc Thiên Sinh có chút không vui. Sư phụ rõ ràng vẫn còn chưa hề đánh giá cao hắn ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.