Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 229: Hợp Lực

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 229: Hợp Lực


Ầm! Ầm! Ầm!

Không thể không nói, mọi thứ ảnh hưởng tới lợi ích đều đem lại động lực rất lớn. Năm vạn điểm tích lũy là con số trên trời không ai muốn mất đi cả. Phải biết để có được danh ngạch trà trộn vào bên trong cuộc tỉ thí, bọn họ cơ hồ phải tốn một lượng lớn tài nguyên mới dành được. Cho nên tay trắng trở về là chuyện khó lòng chấp nhận, không khéo còn trở thành trò cười cho đám sư huynh đệ đồng môn.

Ngay sau đó, cơn cuồng phong kia cứ như tìm được vật thể kí sinh bắt đầu bám vào. Nguyên bản ngọc thủ lam nhạt bỗng dưng biến thành màu vàng của cát sỏi.

Một t·iếng n·ổ giòn vang, thân thể Nghiêm Hạc run lên trong phút chốc bởi vì đòn công kích kia quá ư mạnh mẽ. Kiếm khí dưới hiệu ứng hỗ trợ của trận pháp làm cho uy lực của nó trực tiếp vượt ngưỡng tu vi vốn có của Dương Cơ Hàn.

Trong lúc nhất thời, hắn thôi động đan đỉnh, nguyên lực điên cuồng rót vào bên trong. Thậm chí, một chút phù văn bên trên đã nổi lên mang theo một lượng hỏa nhiệt cực lớn phóng thích ra bên ngoài.

Nghiêm Hạc không dám khinh địch vội vàng thao túng ý niệm đem đan đỉnh ngăn ở trước mặt.

Linh kiếm của Nhạc Thừa Chí cũng tương tự xuất hiện phù văn. Trận pháp dưới chân tương tự nổi lên. Hắn đứng tại trung tâm, ánh mắt sắc bén nhìn lên trận pháp của Vương Phú Hào, từng thanh kiếm ảnh cứ như thế hội tụ.

Nghiêm Hạc hơi chùn gối xuống, áp ực đè mạnh lên đôi chân truyền xuống mặt đất làm nơi hắn đứng xuất hiện vết nứt tựa như mạng nhện. Nhưng hắn không có thời gian để kịp nghỉ ngơi bởi vì đòn công kích khác lại tới.

Tất nhiên, trong số đó thì người bình tĩnh nhất vẫn là Nhạc Bất Quân. Từ nãy đến giờ hắn chỉ im lặng nhìn bão cát ở trước mặt. Nhớ lại đòn đánh vừa rồi của Hồ Lam Khanh, hắn nói: “Trận pháp cấp ba này tuy mạnh nhưng được bố trí trong thời gian ngắn nên chắc chắn có điểm khuyết thiếu. Muốn phá trận ngoại trừ tìm thấy trận nhãn ra thì vẫn còn một cách khác.”

“Ngay lúc này!”

Bất giác nhìn sang bên phía Nhạc Bất Quân, Nghiêm Hạc không tự chủ lộ ra vẻ mặt ủy khuất. Hắn đã chủ động tự thân đứng ra ngăn chặn Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng thế nhưng bốn người còn lại vẫn chưa có tiến triển gì cả.

“Sư huynh. Ta sắp không xong rồi. Các ngươi mà không mau giải quyết trận pháp thì chuẩn bị mất năm vạn điểm tích lũy đi.”

Ầm! Ầm!

“Keng!”

Nghiêm Hạc ở phía xa gầm thét. Đan đỉnh của hắn nhờ có Bản Chân Hỏa xuất hiện tỏa ra nhiệt lượng khiến cho đòn công kích của Chu Nhã Băng có phần ảm đạm. Tuy rằng có thể cản được nhưng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của hắn đều đang nhộn nhạo cả lên.

“Cưỡng chế công kích.” Hồ Lam Khanh nói.

Ngày một lớn hơn.

Cả Hồ Lam Khanh và Tùng Miêu đều gật gù.

Ngọc thủ khuếch trương một cách nhanh chóng, kích thước phải gấp đôi so với ban đầu.

Trác Phàm tu luyện hai loại kiếm đạo vì thế đối với mắt nhìn của mình chắc chắn không sai. Bất quá, hắn cảm thấy thứ mà hai người kia đang thi triển tựa hồ cao thâm mạc trắc, đến cả bản thân cũng chưa chắc tường tận.

Ầm!

“Bây giờ phải làm sao đây?” Nhạc Thừa Chí hỏi.

“Tạm biệt ngươi. Đan Đỉnh của ta.”

Và rồi, hai ấn đồ trận pháp của Nhạc Thừa Chí và Tùng Miêu bỗng nhiên rung động kịch liệt. Giống như bị thu hút lẫn nhau, nguyên bản hai cái trận pháp tách biệt bỗng nhiên hợp lại thành một đem phạm vi của kiếm trận tăng lên gấp ba lần.

Trước ánh mắt nghi ngờ của huynh trưởng, Nhạc Thừa Chí nói: “Nếu như tất cả hợp sức đương nhiên sẽ phá được trận pháp nhưng sau đó thì sao? Đừng quên phe địch vẫn còn hai kẻ chưa lộ diện. Ca ca cần phải giữ thực lực ở trạng thái đỉnh phong để đối phó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhạc Thừa Chí bỗng nhiên la lớn.

Thanh linh kiếm của Dương Cơ Hàn mạnh mẽ chém xuống, dòng khí màu xanh lục trở nên ngưng thực hình thành kiếm khí sắc bén xuyên qua không gian. Đáng nói hơn, trong cơn bão cát, dưới tác dụng của trận pháp, thứ kiếm khí kia chẳng những không bị bào mòn mà ngược lại được gia trì thêm lực lượng làm cho kích thước của nó càng thêm kinh người.

Trận pháp cấp ba của Vương Phú Hào không chỉ khiến đòn công kích của Nghiêm Hạc giảm xuống mà còn tăng hiệu quả võ kỹ của đồng minh. Thậm chí giao đấu ước chừng một khắc (mười lăm phút) thì hắn đã bắt đầu có dấu hiệu đuối sức.

Điều này cũng không trách được bọn họ. Về lý thuyết vị trí của khống trận sư là nơi vô cùng bảo mật, trừ phi phát hiện chút ít manh mối gì đó không thì đừng hòng tìm được. Hiểu biết của Nghiêm Hạc đối với trận pháp bằng không nên làm sao hiểu được điều đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thấy có lý thì làm ơn nhanh đi, ta sắp không chịu nổi rồi đây này.”

Mà khi hắn nói ra, tất cả mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt thư thể ‘ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?’.”

Ngay khi Nhạc Bất Quân muốn ra hiệu hành động thì bị Nhạc Thừa Chí ngăn lại nói: “Việc này cứ để cho chúng ta lo. Ca ca đừng động tay vào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giờ khắc này, ngay cả Trác Phàm cũng lộ ra kỳ mang.

Nhạc Bất Quân gật đầu: “Ngay lúc này, đồng loạt phóng thích võ kỹ mạnh nhất. Chỉ cần trận pháp không thừa nhận nổi, trận nhãn sẽ tự động vụn vỡ mà thôi.”

Chỉ thấy Đan Đỉnh đang không ngừng quay tròn bỗng nhiên xuất hiện vết nứt. Từng đạo từng đạo ngày một lan rộng tỏa ra quang mang chói mắt khiến người khác thấy mà kinh.

Cùng lúc đó, không khí nhất thời kịch liệt dao động, cơn gió lốc tiêu tán nhưng thay bằng phong cương gào thét. Vô số đao khí có quỹ đạo xác định bắt đầu mở đường. Mà sa chưởng của Chu Nhã Băng giống như phối hợp một cách ăn ý gia tốc bay đi.

Thấy cảnh này, ngay cả Nghiêm Hạc cũng phải biến sắc. Luận về tu vi, cả Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng đều thua hắn một mảng rất xa nhưng bên trong trận pháp này thì khoảng cách ấy dường như đã được rút ngắn một cách vô lý.

“Không sai!”

Chương 229: Hợp Lực (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Nhã Băng bên trong gió lốc nổi lên quang mang, dòng nguyên lực khuếch tán khiến tà áo của nàng phấp phới giữa không trung. Cánh tay khẽ vươn lên, ảo ảnh của ngọc thủ nháy mắt hình thành.

“Ta cũng vậy.”

Tùng Miêu đưa tay vuốt nhẹ kiếm diện, bên trên nhất thời xuất hiện vô số phù văn của trận pháp. Ngay sau đó, toàn thân hắn như bị cơn gió thổi mạnh kiếm vạt áo bay lên loạn xa. Dưới chân càng là có ấn đồ ẩn hiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Xem ra so với Phàm Gian, Thánh Giới còn quá nhiều thứ ta không biết được."

Cùng lúc đó, Nghiêm Hạc nhìn thấy đồng bọn tung ra tuyệt kỹ nên bản thân cũng quyết không chịu thua. Hắn dùng ánh mắt lăng lệ nhìn Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng một cái. Đến khi dời tầm mắt tới đan đỉnh của mình, một tia đau lòng thoát xoẹt qua.

Tâm nhãn chính là thứ quan trọng nhất của trận pháp. Chỉ cần tìm được tìm được và phá hủy đó thì trận pháp xem như bị hủy. Và thông thường nơi đó sẽ là nơi khống trận sư khống trận hoặc có người thủ hộ.

Mà Nhạc Thừa Chí nào có chịu thua. Mặc dù tu vi của hắn thấp hơn so với Hồ Lam Khanh hay Tùng Miêu nhưng giờ khắc này giải phóng nguyên lực lại còn hùng hậu hơn mấy phần.

Cùng lúc đó, đại phủ trong tay Hồ Lam Khanh hướng thẳng lên trời, nguyên lực giờ khắc này vô cùng hào phóng mà hội tụ bên trên khiến cho hào quang từ nó pháp ra càng thêm lóa mắt.

Ầm!

“Đây rốt cuộc là loại kiếm trận gì mà có thể một hợp một lớn hơn hai? Nhưng chẳng hiểu vì sao ta cảm thấy còn thiếu thứ gì đó.”

“Ta cảm thấy điều này rất có lý.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 229: Hợp Lực