Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 224: Đích

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 224: Đích


Ngay lúc này, trong đầu của ba người kể trên đều đang có chung một câu hỏi. Liệu rằng Mạc Thiên Sinh khi đối diện với Nhạc Bất Quân sẽ chịu được mấy chiêu. Không ai tin tưởng hắn sẽ có bất kì phần thắng nào cả.

“Xong rồi à?” Nhạc Bất Quân hỏi.

“…”

“Không sai. Chính là hắn.”

Bất giác lùi một bước, Vũ Băng Kỷ tập trung tinh thần ngưng tụ một cây gai băng bắn ra.

Vũ Băng Kỷ quay đầu trợn mắt nhìn lại. Chỉ thấy Hồ Lam Khanh từ từ đứng dậy, một tay đem lau v·ết m·áu trên khóe miêng. Mà v·ết t·hương khi bị chủy thủ đâm trúng tựa hồ không quá nặng, giống như chỉ là ngoài da.

Nói rồi, Hồ Lam Khanh đột ngột vận nguyên lực, thân thể to tướng vậy mà bức tốc cực kỳ kinh khủng. Chưa đầy một hơi thở, hắn đã vượt qua mấy chục trượng áp sát Vũ Băng Kỷ.

Vũ Băng Kỷ đứng dậy, khóe miệng trào ra máu tươi, toàn thân tê dại. Truyền Tống Trận cự ly xa một cách đột ngột khiến hắn chưa kịp quen thuộc.

Hồ Lam Khanh khinh miệt nhìn Vũ Băng Kỷ: “Cho dù ngươi có vượt qua cánh cổng kia thì kết quả vẫn như vậy mà thôi. Ngươi vẫn sẽ bị loại, vẫn sẽ bị đuổi ra bên ngoài.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Còn lúc này, Hồ Lam Khanh sau khi đem Vũ Băng Kỷ loại đi, điểm tích lũy trên ngọc bài tức tốc tăng lên hơn ba nghìn điểm. Hắn thu hồi nguyên lực, vui vẻ đi về phía của Nhạc Bất Quân.

Hồ Lam Khanh gật đầu ra vẻ đã hiểu. Chú ý tới Nhạc Bất Quân còn đem ánh mắt nhìn ra phía xa, trong lòng hắn không khỏi tò mò hỏi: “Sư huynh. Còn vài canh giờ nữa là hết thời gian rồi. Bên ngoài cũng chẳng còn ai khác, ngươi còn đứng đây làm gì, không đem điểm tích lũy đổi tài nguyên sao?”

“Ha ha. Thật nực cười.” Vũ Băng Kỷ ngửa mặt cười lớn. Hắn biết điều này có ý nghĩa gì. Một khi bản thân đến gần Hoàng Dược Cốc, đại trận thủ hộ sẽ chủ động bài xích hắn.

“Chấp thuận.”

Tinh thần lực đều cùng ở cảnh giới Thiên Huyền vậy nhưng cấp bậc của hắn lại quá thấp còn Hồ Lam Khanh lại quá cao.

“Đại khái trên năm mươi đi. Một số bị loại sớm nhưng có thiên phú luyện đan và phẩm hạnh không tệ đang được các trưởng lão cân nhắc.”

Hồ Lam Khanh đưa mắt nhìn theo. Chỉ thấy cách đó không xa, có một vài thân ảnh đang đi tới.

Hồ Lam Khanh nhíu mày nghi hoặc.

Vũ Băng Kỷ gào lên, toàn thân tản mát hàn khí kinh khủng. Dưới chân hắn, mọi thứ đều đã đóng băng, vô số băng tuyết xuất hiện kết hợp với dòng khí lưu chuyển tựa như hàng trăm phi tiêu sắc bén ném ra.

“Hắn?”

Nghĩ nghĩ gì đó, Hồ Lam Khanh chợt quay sang Nhạc Bất Quân hỏi: “Phải rồi sư huynh. Có bao nhiêu người thông qua rồi?”

Dương Cơ Hàn, Chu Nhã Băng mặt mày ngưng trọng, thậm chí thở cũng chẳng dám thở sâu. Bọn họ đều là người có thiên phú nhưng khi đối diện với Nhạc Bất Quân mới biết chênh lệch có bao xa.

“Tại sao chứ? Ta đã đủ điểm tích lũy rồi.”

Một màn này vô cùng bất ngờ, Hồ Lam Khanh mặc dù phát hiện, thế nhưng phản ứng thì lại chậm một nhịp.

Gai băng còn chưa kịp tiếp cận đã tức thì tan chảy hóa thành nước rồi bốc hơi bay mất.

“Chỉ cần đi qua nó, ta chính là đệ tử của một trong những tông môn lớn nhất Đại Vực Chu Thiên này. Ta không cần phải kiêng sợ e dè bất kỳ kẻ nào. Ha ha.” Vũ Băng Kỷ cuồng tiếu.

Vũ Băng Kỷ vô cùng tự tin với bản thân về mặt tinh thần lực vậy nhưng bây giờ so sánh với Hồ Lam Khanh lại như đom đóm so trăng.

“C·hết đi. C·hết đi. Ngươi dựa vào đâu mà cản đường lão tử?”

“Ngươi không được đâu.”

Tần Đồng Long đi ở sau cùng lặng lẽ nhìn bốn phương tám hướng. Sau cùng, hắn nhìn Mạc Thiên Sinh ở trước mặt. Thân thể mập mạp, phù nề kia trông không đẹp mắt lắm nhưng từ khí chất tỏa ra lại rất có dáng vẻ của một tướng quân đứng đầu.

“Vũ Gia khá có tiếng ở Diêm Quốc vậy mà có một tên như hắn, thật là xấu hết mặt mũi.” Nhạc Thừa Chí nói.

Dứt lời, Vũ Băng Kỷ lại bồi thêm một cước đá văng Hồ Lam Khanh đi. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về con đường phía trước. Nơi đó là điểm đích cuối cùng.

Đến đây, Hồ Lam Khanh dõng dạc nói: “Thí sinh Vũ Băng Kỷ, phẩm hạnh không đủ, mong các trưởng lão suy xét loại bỏ.”

Cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình, Vũ Băng Kỷ phát hiện trên đó ẩn hiện một chữ “cấm” mà xanh lục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đừng hòng.”

“Để lại ngọc bài rồi tự rời khỏi đây đi.” Hồ Lam Khanh lạnh lùng nhìn Vũ Băng Kỷ nói. Ngoại hình của hắn tương đối cao, lúc này nhìn xuống Vũ Băng Kỷ thua mình hơn một cái đầu.

“Xong rồi. Hắn khá là khó nhằn đấy.” Hồ Lam Khanh nói.

Nhưng đúng lúc này, trong mắt Vũ Băng Kỷ lại nổi lên sát ý. Chẳng biết từ lúc nào, dưới ống tay áo của hắn lại xuất hiện một thanh chủy thủ chực chờ Hồ Lam Khanh hạ người trong phạm vi mà đâm ra.

Đôi mắt Vũ Băng Kỷ như mất đi tiêu cự. Hắn chậm rãi đem ngọc bài lấy ra.

Trước sự phòng thủ của Vũ Băng Kỷ, Hồ Lam Khanh trực tiếp không nhìn mà xông thẳng tới. Bỏ đại phủ xuống khiến tốc độ của hắn tăng lên một cách đáng kể. Mà lại, bản chân hỏa lúc này cũng tùy thời phóng thích. Những nơi đi qua, mặt đất đóng băng lập tức tan chảy hóa thành nhiệt thủy bốc hơi.

Ba sau, xung quanh dường như có dấu hiệu rung động, chỉ thấy âm thanh già nua của Đại trưởng lão vang lên.

Một tay Hồ Lam Khanh co lại thành trảo muốn bắt lấy cuống họng của Vũ Băng Kỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vũ Băng Kỷ nhìn Hồ Lam Khanh từng bước vững chãi đi ra mà trong lòng nhấc lên sóng lớn. Vừa rồi hắn còn nghĩ bản thân còn hơn đối phương một bậc vậy nhưng giờ đây nhìn lại thì hoàn toàn không giống.

Ngay lập tức, toàn thân Vũ Băng Kỷ bị một vầng sáng bao phủ rồi hóa thành lưu tinh bay đi. Bất quá, vị trí của hắn không phải nơi xuất phát ban đầu mà là một chỗ khác cách Hoàng Dược Cốc cực kỳ xa.

“Hắn ta còn không có đánh toàn lực? Sao có thể chứ?”

“Không đâu. Vẫn còn. Ta còn đang đợi hắn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy vậy, Hồ Lam Khanh liền đưa tay bắt được.

Nhạc Bất Quân dừng lại khi cách Mạc Thiên Sinh chừng một trượng. Việc đầu tiên hắn làm chính là quan sát đối phương từ trên xuống dưới, gương mặt như thoáng hiện lên một dấu chấm hỏi.

“Còn bây giờ, chính ta sẽ đích thân loại bỏ ngươi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước câu nói của Vũ Băng Kỷ, Hồ Lam Khanh chỉ lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Vòng ba này tuy nói là thu thập điểm tích lũy mới đủ điều kiện nhưng thực chất các vị trưởng lão chỉ nhìn vào quá trình các ngươi đi qua như thế nào mà thôi. Tất cả mọi người ở bên ngoài đều đang quan sát và đánh giá phẩm hạnh của ngươi. Vậy nên, ngươi đã bị loại ngay từ khi ám toán đồng đội của mình rồi.”

Nhạc Bất Quân gật đầu sau đó bước về phía trước.

Chương 224: Đích

Phốc!

Vương Phú Hào nhìn Nhạc Bất Quân đi tới, trong đầu hiện lên hình ảnh trước đó khiến cho bước chân của hắn bị trật nhịp một chút.

“Thì ra ngươi mập như vậy sao?”

Nhìn gai băng đang xoay tròn như một lưỡi khoan phá không lao tới, Hồ Lam Khanh hừ lạnh một tiếng, cánh tay nhẹ nhàng nhấc lên. Chỉ thấy từ bàn tay hắn tỏa ra một luồng nguyên lực hùng hậu hóa thành bản chân hỏa phóng thích.

Thấy cảnh này, cho dù là Vũ Băng Kỷ cũng đều nhịn không được co rụt tròng mắt. Uy lực của bản chân hỏa dựa vào sự kết hợp của nguyên lực và tinh thần lực. Mà nhìn nhiệt lượng mà nó tỏa ra cũng đủ thấy hắn đã thua kém đối phương rất nhiều.

“Vậy sao? Thật tiếc. Thứ này không có tác dụng với ta.”

“Đành chịu thôi. Phụ mẫu sinh con trời sinh tính. Chỉ mong lần này hắn biết hối cải một chút. Nếu không phải lúc đầu ta sắp sếp người âm thầm đem Thiên Lý Mộng Tằm bỏ vào người các thí sinh thì bây giờ bọn họ có khi còn bị kẹt ở đâu đó m·ất m·ạng cũng nên.” Hồ Lam Khanh thở dài.

Ngay sau đó, cái cổ của Vũ Băng Kỷ bị Hồ Lam Khanh nắm gọn, tay còn lại thì giật lấy ngọc bài.

Ba nam, hai nữ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 224: Đích