Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 202: Xuất Phát
Binh khí của mọi người đều rất đa dạng nhưng phần lớn là kiếm và thương. Đơn giản vì hai thứ này sử dụng rất dễ dàng lại không khó để học tập.
Mạc Thiên Sinh cười cười: “Trong lúc hoảng loạn, ngay cả tính mạng của mình còn chưa chắc đảm bảo được thì lấy gì mà bảo hộ kẻ khác đây. Nhạc huynh đừng khách khí như vậy. Luận tu vi ta có thể cao hơn ngươi một chút nhưng thực lực có lẽ chưa hẳn đâu.”
“Mọi người điều chỉnh tốt rồi sao?”
“Mạc huynh đệ. Vậy là chúng ta sẽ cùng nhau ở tuyến sau. Nếu có chuyện gì thì nhớ để ý tới ta một chút đấy nha.”
Rất nhanh đội hình xuất phát đã được sắp xếp. Dẫn đầu đúng là Hồ Lam Khanh cùng ba người khác có cùng tu vi Đoán Cốt lục trọng. Có điều, nếu so về khí tức thì có lẽ vừa mới đột phá không lâu nên vẫn kém Hồ Lam Khanh đôi chút. Ngoài ra, còn có trên dưới mười người khác đều ở Đoán Cốt trung kỳ.
Có điều, Mạc Thiên Sinh lại không cho rằng như thế. À không, phải là Trác Phàm đã nói là như thế mới đúng.
Vẻ mặt Hồ Lam Khanh lập tức trở nên ngưng trọng: “Các vị. Chúng ta bắt đầu thôi. Như hôm qua đã bàn bạc, ta và những thân hữu khác sẽ ở tuyến đầu. Tu giả Trúc Cơ ở giữa phụ trách dùng linh bảo thủ hộ và cảnh báo người khác, các huynh đệ Đoán Cốt ở phía sau đảm bảo linh thú sẽ không thể truy theo.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Muốn vung kiếm và thương thì ngay cả một đứa trẻ cũng có thể làm được. Vậy nhưng để dùng nó đối phó với kẻ địch thì lại khác. Chính vì dễ học nên mỗi chiêu mỗi thức đều rất dễ đoán, chỉ có thật sự am hiểu về kiếm pháp và thương pháp mới phát huy được tối đa uy lực của nó.
“Có vượt qua sâm lâm hay không chính là ở khoảnh khắc này. Các vị đạo hữu, chúng ta cùng nhau xông qua.”
“Được!”
Mạc Thiên Sinh đắm chìm trong suy nghĩ. Hắn không có nghĩa vụ phải làm điều đó nhưng chẳng hiểu vì sao tâm trí cứ mãi thôi thúc như vậy.
Những lời chỉ trích của đám tu giả liên tục truyền vào tai của Nhạc Thừa Chí. Thế nhưng hắn dường nhưng chẳng để tâm đến, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn lên thân ảnh Mạc Thiên Sinh dần đi xa.
Tiếng hô ứng mang theo khí thế hùng hồn lập tức đáp lại hắn. Mọi người gần như dồn nội lực vào âm thanh để xua đi sự căng thẳng trong người.
“Không cần khách sao như thế. Chúng ta đều vì mục đích chung mà thôi. Vả lại, trận pháp cũng không phải ta mà là Vương huynh bày ra. Các vị tốt thì khả năng thành công vượt qua khu rừng đầy linh thú này sẽ tăng lên một bậc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cánh tay của Nhạc Thừa Chí đặt lên vai của Mạc Thiên Sinh, ánh mắt tràn đầy vui vẻ giống như cảm thấy nhiệm vụ này đối với bản thân mà nói là vô cùng phù hợp.
“Xem ra không còn thời gian nữa rồi.”
Mạc Thiên Sinh từ từ mở mắt. Một đêm minh tưởng nạp thổ khiến tinh thần của hắn tương đối tỉnh táo, nguyên lực dồi dào cũng ở trạng thái đỉnh phong.
“Không sai. Hồ huynh nói rất có lý.” Mọi người đồng loạt gật đầu hô ứng.
Hôm sau, mặt trời dần lên, ánh nắng như những tia quang tuyến chiếu xuyên qua khu rừng ẩm thấp. Hơi nước bốc lên cùng với mùi đất xộc vào mũi hết thảy mọi người.
Mạc Thiên Sinh biết điều đó. Bất quá, hắn vẫn lựa chọn nghe theo bởi vì đơn giản hắn muốn làm thế. Sau khi nhìn thấy những cái xác thí sinh không toàn vẹn, hắn nhớ lại kí ức những năm trước, các vị thúc thúc bá bá cũng phơi thây giữa sân như vậy.
Vừa dứt lời, Hồ Lam Khanh lập tức rút binh khí ra. Đó là một thanh đại phủ (búa) to lớn nhưng một bên được rèn sắc không khác gì cây rìu. Đáng nói nhất, dù hình thể rất lớn nhưng cán cầm lại đặc biệt ngắn.
Lúc này, đã là giữa buổi sáng, tuy nhiên ánh sáng vẫn âm u như chỉ mới sáng sớm. Tất cả trên dưới hai trăm người đang tụ hợp một chỗ, vẻ mặt ai nấy đều ngưng trọng lên.
Chương 202: Xuất Phát
“Chẳng hiểu vì sao? Ta cảm giác lời vừa rồi của hắn không phải đang nói với ta mà là nói với chính mình vậy.”
Cùng lúc đó, ở một địa phương khác, Tần Đồng Long lẫn trong bóng tối ngóng nhìn đám đông. Mà không, chỉ một người trong số đó mà thôi.
“Được!”
Chuyện này không có gì khó hiểu. Tập tính đi săn của linh thú chính là tránh mạnh tìm nhẹ. Khi vừa mới bắt đầu, linh thú sẽ không lựa chọn dùng cứng đối cứng mà sẽ tiến hành tiêu hao. Khi nhìn nhận đi đầu khó nuốt, chúng liền truy đuổi phía sau.
Hồ Lam Khanh từ bên ngoài bước vào, dáng người thô kệt kết hợp với giọng điệu nhã nhặn không hợp thói thường nhưng lại rất được đón nhận. Bọn họ đồng thời đứng dậy cảm kích ôm quyền.
Hai hộ vệ Đoán Cốt Cảnh liên tục khuyên can Vương Phú Hào thế nhưng đáp lại bọn họ là sự từ chối thẳng thừng: “Không được.”
Vì là linh thú nên thể lực của bọn chúng so với tu giả mạnh hơn. Mà lại, con mồi bị áp lực đi săn trong thời gian dài sẽ khiến tinh thần căng thẳng dễ phạm phải sai lầm. Điều đó cũng có nghĩa là không phải cứ ở tuyến đầu sẽ gặp nguy hiểm nhất.
Bên cạnh Hộ Lam Khanh, những người khác đồng loạt xuất ra binh khí. Theo đó, hàng loạt âm thanh ầm ầm bộc phát, tiếng kim loại xuất hiện rồi đồng loạt giơ lên. Ngũ hoa bát môn là từ có thể dùng để diễn ta trong hoàn cảnh này.
Nói rồi Mạc Thiên Sinh nhấc chân rời đi. Vị trí của hắn là ở hậu phương nên những tu giả Đoán Cốt còn lại cũng nhìn thấy.
“Bọn họ không đáng như vậy. Nhưng liệu ta làm như vậy có đáng không?”
“Hú…”
Những người khác cũng tương tự như vậy, trải qua một đêm minh tưởng lại có trận pháp thủ hộ nên chẳng ai lo lắng chút nào.
“Một cánh én chẳng thể nào làm nên mùa xuân.”
Lời của Hồ Lam Khanh phá vỡ không khí ngưng trọng xung quanh.
“Thế tử. Ngài thực sự không định đi ở tuyến đầu cùng với Hồ Lam Khanh sao?”
Mạc Thiên Sinh đột nhiên quay đầu nhìn về một nơi nào đó. Hắn luôn có cảm giác dường như bản thân đang bị ai đó theo dõi nhưng không tài nào phát giác ra. Thậm chí, đã thi triển Tử Cực Ma Đồng cũng vô pháp nhìn ra được điểm gì.
Giờ khắc này, Hồ Lam Khanh cùng những người đi đầu lập tức vận nguyên lực, toàn thân phát ra hào quang rực rỡ.
“Là đơn phủ!” Mạc Thiên Sinh hít sâu một hơi. Đơn phủ chính là loại binh khí dạng búa cầm bằng một tay. Bất quá, trọng lượng của chúng sẽ vừa phải chứ không như thế này.
Chỉ nhìn vào hình thể bên ngoài, Mạc Thiên Sinh có thể đoán được khối lượng của nó ít nhất phải bảy tám trăm cân. Tuy nói hắn cũng có thể sử dụng được nhưng khí lực tiêu tốn nhất định không nhỏ. Vậy mà Hồ Lam Khanh kia đang mang nó bằng một tay một cách rất tự nhiên. Như thế cũng đủ biết người này có man lực không vừa chút nào.
“Đúng là kẻ ngạo mạn đáng thương.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phía trước bọn họ chính là nơi linh thú tụ tập. Tiếng nước bọt ừng ực vang lên bên tai nhưng chẳng ai thấy khó chịu cả. Thực tế là tâm thần bọn họ đều đang căng thẳng cực độ nên không còn thời gian để ý những chuyện nhỏ nhặt nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đa tạ Hồ huynh một đêm vừa qua thủ hộ.”
Chính giữa không có gì thay đổi chính là tu giả Trúc Cơ. Trên tay họ phần lớn đều là các linh bảo phòng hộ. Và ở cuối cùng dĩ nhiên chính là Mạc Thiên Sinh cùng hơn năm mươi tu giả Đoán Cốt sơ kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng lúc ấy, tiếng linh thú cuồng hống lần nữa vang lên tựa như báo hiệu cuộc đi săn đã bắt đầu. Chúng bị khí tức của những tu sĩ nơi đây làm cho kích thích, từng luồng ba động khoa trương tỏa ra mạnh mẽ khiến cho những thí sinh dù không có Ý Niệm Dò Xét cũng cảm nhận được rõ ràng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.