Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 179: Võ Kỹ Sơ Thành
“Uỳnh!”
“Choang!”
“Thiên Cơ Phá” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và cũng thật khó để người ta tưởng tượng ra, cả một năm trời tại Hoàng Liên Sơn này, ngày nào Mạc Thiên Sinh cũng phải ở trong tình trạng ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gương mặt đang cứng đờ của Mạc Thiên Sinh bỗng nhiên nở ra một nụ cười. Tròng mắt hắn hiển lộ tử quang, toàn thân hóa thành hắc thiểm phân thành hai đạo bóng đen tách ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Da đầu Mạc Thiên Sinh tức thì trở nên tê dại. Trác Phàm không hề vận nguyên lực đã có thể khiến hắn cảm giác như bản thân đang đứng trước Quỷ Môn Quan vậy. Cho dù bao nhiêu lần đi nữa thì mỗi khi đối mặt với Trác Phàm, mọi thứ đều mới mẻ đối với hắn.
Tất nhiên đây chỉ là một câu cảm thán của Trác Phàm trước sự trưởng thành của Mạc Thiên Sinh mà thôi. Ngày nào hắn cũng ép Mạc Thiên Sinh tới mức ấy thì thử hỏi sao khi chiến đấu lại không dùng toàn lực cho được.
Chương 179: Võ Kỹ Sơ Thành
Ấy vậy mà, ngay khi hắc côn chạm vào Kim Cang Thương, toàn thân của Mạc Thiên Sinh như bị tê liệt. Cơn đau xé da cắt thịt truyền khắp cơ thể khiến gương mặt của hắn thoáng vặn vẹo.
Hơn chục thanh Dệt Vân Châm tào thành tiếng muỗi kêu hướng thẳng các huyệt vị của Trác Phàm mà tới. Toàn bộ đều là điểm yếu hại chỉ cần trúng một cái thôi cũng có thể mất mạng như thường.
Cái hố hơn chục thước nháy mắt hình thành.
Không có bất kỳ nguyên lực nào bên trong, chỉ đơn thuần là lực lượng nhục thân cường đại của bản thân hắn.
Nhân cơ hội đó, Trác Phàm liền vận thêm lực hất bay thanh thương đi rồi lập tức vung quyền.
“Âu Dương Thương Pháp – Bá Phương Phong Vũ!”
Thủ pháp của Đường Môn ở giai đoạn từ Đoán Cốt tới Thần Chiếu có tính ứng dụng cực kì cao. Huyền Ngọc Thủ không chỉ cho Mạc Thiên Sinh khả năng chống độc khi dùng ám khí mà còn có tác dụng tăng cường nhục thân. Cộng thêm cả Hoàng Long Chân Khí nữa thì cho dù bây giờ hắn có dùng cứng đối cứng với một tu giả luyện thể cùng giai đi nữa cũng chắc chắn không chịu thiệt.
Bất quá, Mạc Thiên Sinh thích ứng rất nhanh. Hắn bặm môi lại nhịn đau đồng thời một tay chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi binh khí vẩy lên một cái.
Trác Phàm vẫn đứng ở đấy, tư thế vung quyền còn chưa thu lại. Bất quá, cánh tay hắn bây giờ đang run lên cầm cập, gương mặt vặn vẹo đôi chút.
Cùng lúc đó, Mạc Thiên Sinh thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ lao tới. Hai tay hắn chợt tỏa ra hàn khí, không còn da thịt bình thường mà hóa thành màu bạch ngọc.
Ầm!
Mạc Thiên Sinh từ dưới hồ ngoi lên liên tục hấp khí, tay phải của hắn sõng soài lúc lắc hiển nhiên là đã bị gãy rồi.
“Khống Hạt Cầm Long sao? Không tệ.”
Nếu như người khác từ xa quan sát ắt hẳn không cho rằng hai người họ đang luyện tập với nhau. Bởi lẽ mỗi chiêu mỗi thức đều tựa hồ muốn lấy mạng đối phương. Chỉ nhìn tại khoảnh khắc này thôi, nếu như Mạc Thiên Sinh trúng phải một cước kia thì chắc chắn trọng thương mười bữa nửa tháng chưa hồi phục.
Bất quá, điều này không hề khiến Trác Phàm nản lòng, ngược lại hắn còn vì thế mà kiêu ngạo. Dù sao đó cũng là đệ tử chân truyền của hắn cơ mà.
Gương mặt Trác Phàm biến đổi trong giây lát nhưng rồi nhanh chóng huy động hắc côn. Xung quanh mơ hồ xuất hiện một cái hộ tráo màu đen tuyền, từng đạo thương khí lần lượt bị hắn chặn lại, nhưng không phải là tất cả.
Trác Phàm tặc lưỡi một cái nhưng động tác không hề trì trệ. Hắn nhấc hai tay lên, hoành hắc côn ngay trước mặt.
Một đòn đánh xuống cực kì cơ bản nhưng ở trong tay Trác Phàm liền hóa thành sát chiêu vô cùng kinh khủng.
Trác Phàm không nói gì mà chỉ lẳng lặng ở bên chờ đợi. Hắn ngước mắt nhìn bầu trời một chút rồi lẩm bẩm: “Cũng sắp đến lúc rồi nhỉ. Phải rời Hoàng Liên Sơn thôi.”
Xoẹt!
Trác Phàm tự nhủ với mình một câu đồng thời hô lên một tiếng. Trán của hắn nổi lên gân máu, cánh tay như to hơn đôi chút.
Chỉ thấy Mạc Thiên Sinh khẽ nhún người, toàn thân như một cái lò xo đang nén bị bung ra bay thẳng lên không trung.
“Chậc!”
Đang lúc Trác Phàm định cảm thán thì trên không trung Mạc Thiên Sinh đã ra đòn tiếp theo. Chỉ thấy toàn thân Mạc Thiên Sinh bốc lên hoàng quang rực rỡ, từng đóm sáng màu vàng nhạt li ti chớp mắt tụ lại phía trên mũi thương.
Kim Cang Thương va vào thân hắc côn, lực lượng cực kì lớn nhất thời đẩy Trác Phàm lui về phía sau, hai chân bám chặt vào nền đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không đợi Trác Phàm nói gì, Mạc Thiên Sinh leo lên mặt hồ lập tức điều khí.
Chẳng biết từ lúc nào, Kim Cang Thương đã được Mạc Thiên Sinh thu trở về chắn ở trước ngực. Cú đá kia của Trác Phàm chỉ trúng vào thân thương, Mạc Thiên Sinh là vì phản chấn bay ngược về phía sau mà thôi. Tuy có chật vật nhưng bản thân hắn không bị thương gì quá nặng.
Hộc!
Mạc Thiên Sinh hét lớn một tiếng, Kim Cang Thương lao ra tựa như mũi tên rời cung nhấc lên trận trận ba động gào thét. Tại nơi hắn đứng, một luồng khí lưu đáng sợ khuếch trương sang bốn phía khiến bụi bặm nổi lên.
Tuy nhiên, chỉ với nhiêu đó cũng khiến cho Trác Phàm phải vô cùng chật vật rồi. Ở trong tình huống không dùng nguyên lực từ Địa Tâm, hắn đương nhiên phải lép vế so với một tu giả có quá nhiều võ kỹ như Mạc Thiên Sinh rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ầm!
Trác Phàm đá trúng mục tiêu, gương mặt mang theo một tia cười nhạt. Thế nhưng ngay lúc ấy hắn nhận ra có điểm không đúng.
Huyền Ngọc Thủ!
Vết máu xuất hiện trên khóe mắt của Trác Phàm, bên hông cũng tương tự có một đạo. Mà lại, hắn ta bởi vì dư lực của võ kỹ mà phải lùi lại năm bước.
Nếu như chuyện này mà để Mạc Thế Khải biết được thì có khi ông ta phải chảy máu mắt cầu xin Trác Phàm buông tha cũng nên.
Trác Phàm cảm thán một câu sau đó tiếp tục xông tới, hắc côn chà trên mặt đất tào thành đường rãnh dài thòn. Ngay khi còn cách Mạc Thiên Sinh chừng ba trượng, hắn liền thi triển chấn cước nhảy lên không trung bổ xuống.
“Hoàng Long Chân Khí – Đệ nhị trọng!”
Đây đã là một thói quen của Mạc Thiên Sinh mỗi lần sau khi luyện tập xong. Hắn cần phải nhanh chóng khôi phục, bởi lẽ Trác Phàm sẽ không cho hắn thời gian quá lâu để nghỉ ngơi.
Trác Phàm ở phía đối diện chứng kiến hết thảy, khóe miệng lập tức nhếch lên. Cùng lúc ấy, hắc côn trong tay vẽ nên một hình bán nguyệt hoàn hảo rồi đột ngột đập mạnh xuống.
“Nhưng mà cũng không thể thua đồ đệ của mình được! Nhục lắm!”
Cùng lúc đó, hai cái bóng đen lần nữa dung nhập thành chân thân của Mạc Thiên Sinh. Lần này hắn từ bị động sang chủ động tấn công.
Cứng chọi cứng!
Kim Cang Thương rời tay hóa thành quang thiểm. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, Trác Phàm còn chưa kịp hít xong một hơi thì thứ vũ khí đang tỏa ra hào quang kia đã tới ngay trước mặt.
Chỉ thấy Kim Cang Thương đang xoay vòng như một mũi khoan dần dần bị ép ngược trở lại.
Hai quyền chạm nhau, thân thể của Mạc Thiên Sinh hóa thành con diều đứt dây thổ huyết bay ngược về phía sau rơi xuống hồ, nước bắn lên tung tóe. Kim Cang Thương theo đó cũng cắm vào nền đất gần đó.
Vù!
Ngay khi đối mặt cùng Trác Phàm ở giữa không trung, Mạc Thiên Sinh nhanh chóng sử dụng võ kỹ được truyền lại. Kim Cang Thương trong tay hắn giống như phân thân để lại vô số thương ảnh ngưng trệ. Ngay khi hắn tung ra một đòn đâm cuối cùng, toàn bộ thương ảnh lập tức hóa thành vô số đạo thương khí hướng Trác Phàm gào thét.
Kim Cang Thương được truyền cho nguyên lực khiến từng đường vân vàng rực lóe lên. Tốc độ xuất kích của Mạc Thiên Sinh cực kì nhanh khiến mũi thương hóa thành kim quang phá không bay đến, thậm chí mơ hồ cảm nhận được kình khí lưu chuyển tạo thành lốc xoáy bao phủ thân thương.
Nhưng mà, dù sao Mạc Thiên Sinh chỉ mới luyện Huyền Ngọc Thủ được một thời gian, khoảng cách đại thành vẫn còn ở rất xa. Mà lại, thời gian qua hắn cũng không chỉ có tu luyện mỗi một võ kỹ, do vậy ngoại trừ Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ ra, mọi thứ đều chỉ ở mức nhập môn mà thôi.
“Tên tiểu tử này định g·i·ế·t mình thật sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.