Thánh Giới Chi Chiến
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 160: Công Pháp Ta Cũng Có
Bất quá, ngay lúc này, Trác Phàm lại vượt qua khỏi những thường thức mà Khổng Lượng từng biết. Bởi lẽ một bên thi triển hợp trận thuật thì Ý Niệm Dò Xét của hắn vẫn đang không ngừng phóng thích.
Chương 160: Công Pháp Ta Cũng Có
“Nặng quá.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sấm sét đã buông xuống được nửa canh giờ, gương mặt Khổng Lượng thoáng trắng bệch. Hợp trận thuật do mười đầu tử thi mà hắn điều khiển có uy lực cực kì kinh người nhưng cũng tiêu hao vô số nguyên lực và tinh thần lực.
Thế là Trác Phàm lập tức chuyển động. Không trung như ngưng đặc hóa thành bức đệm để hắn đạp không lao tới. À không, phải gọi là bắn tới mới đúng vì tốc độ kia vô cùng khủng khiếp.
Trác Phàm nheo mắt lại. Bạch Quang Thần Đồng bắt đầu thi triển. Bằng vào Thần nhãn, hắn có thể thấy ở ngực trái của mỗi thi khôi đều có một vật gì đó chuyển động.
“Cũng phải thôi. Công pháp của Thánh Giới làm sao mà Phàm Giới có thể so sánh đâu. Tuy nhiên…”
Không biết Khổng Lượng sử dụng bí pháp gì mà có thể khiến tất cả thi khôi đồng loạt xuất hiện ba động vượt cấp, đạt tới cảnh giới siêu việt Thần Chiếu. Tất nhiên, chỉ là siêu việt chứ chưa chạm được ngưỡng Hóa Hư. Tuy nhiên chỉ bao nhiêu đó cũng đủ cho Trác Phàm gặp không ít khó khăn rồi.
Tuy nhiên, chuyện khô kiệt đó cần phải một khoảng thời gian nữa mới hoàn tất. Chuyện trước mắt mà Trác Phàm phải lo lắng chính là thực lực của chúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là lý do vì sao Khổng Lượng chưa kịp dừng lại. Chẳng qua theo hắn suy đoán, nửa canh giờ bên trong cái lôi trì do hợp trận thuật tạo ra ấy thì Trác Phàm dù không c·h·ế·t cũng bị thương nặng mà thôi.
Bầu trời mùa đông vào buổi sáng ở Hoàng Liên Sơn tựa như một bức màn mỏng trắng xóa bao phủ khắp dãy núi. Thông thường là như thế nhưng bây giờ thì không phải vậy.
Trác Phàm âm thầm suy nghĩ.
Một cái hố sâu đến chục trượng nháy mắt hình thành.
Khổng Lượng gầm lên mộ tiếng, huyết dịch trên cánh tay giờ khắc này đang phát ra xích quang chói mắt rồi bừng lên một ngọn mà đỏ nhạt.
Khổng Lượng hít thở dồn dập. Hắn đã sử dụng nguyên lực quá nhiều cho nên giờ khắc này đang phải liên tục hấp khí còn đôi mắt vẫn dán chặt vào đằng sau lớp bụi bặm kia.
Âm thanh tựa như thương khung gào thét liên tục oanh động bát phương kèm theo tiếng sấm sét oanh tạc càng khiến vùng đất nơi đây bất kể bầu trời hay đại địa đều bị tàn phá nghiêm trọng.
“Là trái tim ư? Nhưng bọn chúng đã c·h·ế·t rồi cơ mà.”
Tỉ như lúc này, gân xanh đã hằng lên trên trán hắn, từng khỏa mồ hôi lớn hơn cả hạt đậu chảy qua cằm rồi rơi xuống đại địa.
Ở bên ngoài, Khổng Lượng vẫn đang điên cuồng kết ấn. Mặc dù phía trong lúc này bụi đất nổi lên mù mịt, khắp nơi hoang tàn như một bãi phế tích vậy nhưng động tác của hắn không hề dừng lại một chút nào.
Bất quá, điều đáng quan tâm lúc này chính là Trác Phàm đang bước ra với thân thể không chút tổn hại gì ngoài y phục bị rách ra.
Trác Phàm không hề dừng lại bước chân, trong tay lúc này thình lình xuất hiện binh khí. Hắc côn vừa mới xuất ra mơ hồ có tử lôi oanh tạc còn có một chút dạ quang lưu chuyển.
Trong không khí, sấm sét tựa hồ chưa hề tiêu tán thi thoảng lại có ánh sáng lóe lên rồi chợt tắt lẫn vào đám bụi bẩn nổi lên mịt mù.
“Haaaaa!”
Trác Phàm giương ngang côn đồng thời đem nguyên lực truyền vào cánh tay.
Bởi vì sao ư? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dường như Trác Phàm lấy sức một người chống chọi mười cỗ thi khôi lúc này là tương đối quá sức. Cuối cùng, không trung chẳng còn đủ điểm tựa để hắn có thể đứng vững, thân thể hóa thành đ·ạ·n pháo bay ngược xuống mặt đất.
Bỗng dưng tròng mắt của hắn chợt co rụt lại. Hắn nhìn thấy từ bên trong, một bóng ảnh màu đen đang dần dần ló dạng.
“Hắn rốt cuộc có phải người hay không? Chịu bao nhiêu ấy sấm sét oanh tạc cơ mà!”
Mười đạo xích tuyến nhanh chóng hội tụ trước mặt Khổng Lượng còn nhanh hơn cách mà Trác Phàm tiếp cận. Tất cả bọn chúng đều giương cao vũ khí bắt đầu tán công hắn.
“Ầm! Ầm!”
Tự an ủi mình như thế, Khổng Lượng hít sâu một hơi, kết ấn bắt đầu chậm lại. Chỉ thấy hào quang từ đám thi khôi phát ra dần trở nên ảm đạm, phù văn trên bầu trời theo đó biến mất nhưng dư huy vẫn còn.
Và rồi, ánh mắt của Trác Phàm bắt đầu thay đổi. Gương mặt đầy sẹo mắt đầu hiện hữu sát khí: “Đến lúc ta phản công rồi.”
Khoảnh khắc ấy, thân thể của đám thi khôi cũng tương tự nhấc lên vô số hỏa diễm. Từng đường mạch máu đều hiện rõ ra.
“Bất quá là trước một tên tu giả chỉ mới cảnh giới Thần Chiếu.”
“Điều này sao có thể?” Khổng Lượng lên tiếng trong vô thức. Không phải hắn đánh giá thấp Trác Phàm mà là vì hắn vô cùng tự tin vào thực lực của mình. Đã có không ít cao thủ Cảnh giới Thần Chiếu phải c·h·ế·t dưới tay hắn rồi.
Trong mắt Khổng Lượng, Trác Phàm tựa như một con gián mà dù có giáng bao nhiêu đòn thì vẫn không thể nào g·i·ế·t được.
Mười thanh binh khí cùng hắc côn va chạm, âm thanh đinh tai nhức óc nổi lên. Trác Phàm “hự” một tiếng, một chân hơi chùn xuống.
Trác Phàm từ bên trong đống bụi mù đứng lên, bộ dáng chật vật không thể tả, trên khóe miệng còn lưu lại vết máu tươi chảy xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ầm!
Nhưng rồi trong mắt Khổng Lượng chợt hiện ra một tia điên cuồng. Hắn thổ một ngụm máu tươi lên song thủ của mình. Theo đó, đôi trong mắt đỏ ngầu hằng lên tơ máu, sợi dây liên kết bằng nguyên lực dùng để điều khiển đám thi khôi dần hóa thành màu đỏ.
“Chẳng có gì đáng để tự hào cả.”
Chưa bao giờ Khổng Lượng lại ra sức đến thế này. Từ trước tới nay, nếu kẻ địch không phải thiên kiêu thì hắn luôn là người chiến được ưu thế, cho dù là cùng hay hơn một hai tiểu cảnh giới đi chăng nữa.
“Hự!”
“Khí tức của hắn không hề biến mất.”
Thực lực mà Khổng Lượng thể hiện cho dù là cao thủ Hóa Hư ở Phàm Giới cũng phải kiêng kỵ vài ba phần vậy mà hắn ta lại không có bao nhiêu danh tiếng. Điều này chứng tỏ vẫn còn những kẻ khác mạnh hơn và khủng bố hơn như thế này nữa.
Ngay lúc ấy, cả mười bộ thi khôi nhất thời phóng thích khí tức kinh thiên vượt qua những gì trước đó thể hiện ra. Ngay cả Trác Phàm cũng có thể cảm nhận được bọn chúng có gì đó khang khác.
Trác Phàm không thể hiểu nổi. Chẳng qua hắn còn nhìn thấy tốc độ đập của chúng nhanh hơn bình thường. Mà dòng nguyên lực khủng bố giống như cũng từ đó truyền ra khắp các mạch máu của đám thi khôi khiến khí tức của chúng thuế biến. Nhưng chính vì thế, bằng mắt thường vẫn có thể nhận ra thân thể kia đang dần khô kiệt.
Trác Phàm hướng mắt nhìn Khổng Lượng đồng thời nhếch mép cười: “Trên đời này không gì là không thể, đặc biệt là ở trước mặt của ta.”
Ầm! Ầm!
Trác Phàm lắc đầu cười. Một tia gượng gạo thoáng hiện ra trong đáy mắt của hắn.
Trác Phàm đưa tay lau đi vệt máu trên miệng mình: “Công pháp ta cũng có!”
Thấy cảnh này, đến cả Khổng Lượng còn bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Nhưng vết sẹo kia y hệt như bị cháy sém lại không phải do lửa cho lắm. Mà lại, càng như thế thì hắn lại càng thêm hoảng sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong câu ấy, một cảm giác khác thường chợt hiện ra trong đầu của Trác Phàm.
Trác Phàm chậm rãi bước ra, trên người còn có lôi điện lưu chuyển. Y phục trên người bị oanh tạc rách rưới để lỗ lớp da màu đầy sẹo. Tuy nhiên, đó không phải là thương thế do Khổng Lượng gây ra bởi vi nó đã lành lại từ rất lâu rồi.
Ầm!
Trên đường di chuyển, Trác Phàm hình thành vô số dư ảnh không kịp biến mất để cho Khổng Lượng kinh hãi lùi về sau một bước.
Vù!
“Đúng vậy, câu cửa miệng này đã lâu rồi ta mới có cơ hội nói ra.”
Hắn nhịn không được cảm thán.
“Tu giả ở Thánh Giới quả nhiên không phải Phàm Giới có thể so sánh.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.