Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 153: Còn Chưa Hiện Thân?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 153: Còn Chưa Hiện Thân?


Chương 153: Còn Chưa Hiện Thân?

Sở dĩ lúc đầu hai người lựa chọn giả vờ chính là muốn dẫn dụ Khương Tử ra ngoài ánh sáng. Và giờ đây, bọn họ đã thành công g·i·ế·t c·h·ế·t hắn.

“Tốt tốt. Chúng ta bắt đầu. Tử Uyên bên ngoài quan sát cho kỹ một chút để tránh lát nữa khỏi phải ngại ngùng.”

Thấy cảnh này, Khương Tử lại càng thêm hưng phấn: “Mỹ nhân đến đây nào! Tử Uyên bảo bối, đợi ta một chút, sau khi giải quyết xong Tử Huyền rồi lại đến lượt nàng. Ta đảm bảo sẽ không xuống sức mà còn dữ dội hơn nhiều. Ha ha.”

“Hộc!”

Lúc này, Khương Tử từ trong bóng tối cũng đã xuất hiện. Hắn nhìn hai mỹ nhân với ánh mắt chứa đầy d·ụ·c vọng nói: “Đương nhiên không sao rồi. Thứ ấy đâu phải là độc?”

Sự thật đúng là như vậy, một quyền của Tử Huyền vô cùng khủng khiếp. Xương cốt của Khương Tử trong khoảnh khắc ấy cơ hồ đều vỡ vụn không có lấy một nơi lành lặn.

“Đúng thế.”

Tử Huyền vừa bày động tác ôm ấp thì chợt thay đổi sắc mặt. Nguyên bản đỏ ửng động lòng người giờ khắc này lại như một ma nữ giáng thế. Sát khí thao thiên bốc lên kèm theo phẫn nộ tuột đỉnh.

Mà lại, gương mặt Tử Uyên không biết từ lúc nào đã bình thường trở lại, chẳng còn dáng vẻ xanh xao như trước nữa. Còn như Tử Huyền vừa nãy còn bày ra dáng vẻ kiều diễm ướt át bây giờ cũng đã không có chuyện gì.

Khương Tử đương nhiên không cam lòng. Vậy nhưng ngoài cái c·h·ế·t ra thì có thể làm được gì khác. Nếu như hắn không tham lam, nếu như hắn không hám sắc, nếu như hắn chấp nhận mười vạn linh thạch rồi trở về thì đã có thể sống tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cứ như thế, Khương Tử nhảy tới, một bộ d·â·m d·ụ·c chi ý. Còn bên kia, Tử Huyền cũng dùng toàn lực xông tới giống như đã không chờ đợi được nữa.

“Mạnh Tiểu. Hắn chẳng phải tự bạo rồi sao…”

Thấy Khương Tử đảo mắt qua chỗ mình, Tử Uyên không nói mà chỉ đưa tay lên. Vòng xoáy màu xanh lục nhất thời quấn quanh đem từng giọt từng giọt nước màu tím rơi xuống mặt đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sư tỷ. Tỷ làm sao nữa. Không phải kẻ bám đuôi đã bị xử lý rồi ư?” Tử Huyền khó hiểu.

Xì!

Tử Uyên vận chuyển nguyên lực, toàn thân phát ra lục quang đồng thời một tầng khôi giáp thiếp thân theo đó cũng hiện ra rõ rệt: “Mạnh Tiểu. Ngươi còn chưa chịu hiện thân?”

Ngửa mặt cười ha hả, Khương Tử liếm mép nói: “Đáng lẽ ra ta muốn thưởng thức Tử Uyên tiên tử trước, nhưng mà có lẽ Tử Huyền tiên tử lại không chờ được nữa rồi.”

Tử Huyền vừa định nói thêm gì đó thì trong bóng đối vang lên tiếng bước chân nặng nề. Đó là một gã tráng niên vác trên vai một cái quan tài kèm theo nụ cười lạnh lẽo.

“Kẻ bám đuôi không chỉ có một mình Khương Tử đâu.”

“Sư tỷ…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chẳng những thế, một quyền kia còn đem ngũ tạng của hắn chấn nát. Hiện giờ còn sống được chỉ là nhờ có nguyên lực duy trì mà thôi. Một khi tất cả tiêu tán cũng là lúc hắn phải bỏ mạng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Xong rồi. Giờ chúng ta đi thôi.” Tử Huyền vui vẻ nói.

Trong mắt vô tận mê mang, Khương Tử khó khăn lên tiếng: “Tại sao chứ? Không phải các ngươi đều đã bị trúng độc sao?”

“Tất cả đã quá muộn.”

“Muội không sao.”

Khương Tử tiếp tục trào ra máu tươi. Quang mang trong mắt dần dần mờ đi rồi biến mất. Hắn một đời thiên kiêu của Vạn Độc Môn giờ khắc này đã tán thân ở Hoàng Liên Sơn, tất cả chỉ vì hai chữ “Sắc D·ụ·c”.

Trong lúc nhất thời, Tử Huyền vội vận nguyên lực bảo vệ thể nội không cho độc khí tiếp tục xâm nhập có điều nhiêu đó vẫn chưa đủ. Sau khi lộn nhào một vòng rơi xuống đất, nàng vội vàng kiểm tra cơ thể nhưng không phát hiện bản thân đã trúng độc.

Tử Huyền vừa muốn nói nhưng chợt cảm giác thân thể không đúng liền khựng lại. Nàng quả thật có cảm giác y hệt như thế, mà lại, một loại khoái cảm dâng lên vừa khó chịu lại vừa thõa mãn.

Lúc này, Tử Huyền giống như một con thú động d·ụ·c, toàn thân không ngừng run rẩy, trong mắt càng là xuất hiện tơ máu. Nàng liên tục cào cấu toàn thân, đem y phục xé rách từng mảng lớn.

Khương Tử giống như một quả bóng dội thẳng xuống nền đất rồi lại văng lên tới chục trượng mới ngưng lại. Một cái hố sâu ước chừng mười trượng nháy mắt hình thành, xung quanh cây cối đổ rạp thành một khu phế tích.

Đùng!

Hộc!

Khương Tử thấy thế đồng dạng làm theo. Y phục trên người thời khắc này đều bị hắn gỡ xuống một nửa.

“Tử Huyền, muội không sao chứ?” Tử Uyên lo lắng hỏi.

Tử Huyền khinh miệt: “Đối với Hợp Hoan Tông dùng xuân dược, ngươi cảm thấy mình là thiên tài hay là ngu ngốc?”

“Ngươi phát hiện ra ta từ bao giờ?”

“Đây… Đây là…”

“Thì ra là thế.”

“Tử Uyên. Bình tĩnh lại. Cố gắng kiềm chế…” Tử Uyên thấy thế vội vàng đứng lại ngăn chặn trước mặt Tử Huyền.

Có điều Tử Uyên thì không được thả lỏng như vậy. Ánh mắt nàng chuyên chú nhìn về một hướng gương mặt không hề che giấu được vẻ ngưng trọng.

“Muội… Muội không quản được nữa…”

Trong lúc Khương Tử nhếch mép cười một cách biến thái thì Tử Huyền cũng tương tự như vậy. Nàng vươn cánh tay ra bày động tác ôm lấy đối phương.

“Ngươi…”

Ầm!

Vậy nhưng, biến cố bỗng nhiên xảy ra.

Âm thanh xèo xèo vang lên, kèm theo đó là cây cối héo úa.

Khương Tử nhìn Tử Huyền nói tiếp: “Tử Huyền tiên tử, bây giờ ngươi có cảm thấy trong người nóng ran như có hỏa kiếp thiêu đốt? Lại còn ngứa ngáy như bị ngàn vạn con kiến bò lên. À còn nữa, chân tay run lên, tim đập nhanh đến mức khó thở, trong người nôn nao tuột độ.”

“Không sai. Là Niệm D·ụ·c Tán do Khương Tử ta đích thân bào chế đấy. Đây không phải là kịch độc gì, chỉ là một loại khí khi hít phải khiến con người ta hưng phấn hơn thôi. Cho nên dù có đem nguyên lực phong bế thì cũng không cách nào tránh bị ảnh hưởng được đâu.”

Tử Huyền hít thở dồn dập lập tức dùng ý niệm đem Tử Uyên khóa chặt trong đống băng đá mới ngưng tụ ra.

Khương Tử xem như đã hiểu ra hết thảy. Vòng xoáy kia của Tử Uyên không chỉ có tác dụng phụ trợ mà còn có thể đem độc dược hội tụ lại một chỗ rồi bài tiết ra. Nói như thế, cho dù phải độc tu cao thủ thì dù lợi hại tới đâu đi nữa chỉ cần thực lực sáp lá cà không bằng nào thì chẳng khác nào gặp phải thiên địch cả.

Đúng vậy, Hợp Hoan Tông chính là tông môn nơi các nữ nhân tu luyện công pháp song tu. Một khi chưa xuất tông thì phải giữ bản thân trong trắng như ngọc, vậy nên bất kỳ nữ đệ tử nào đều phải học được khả năng chốc lại xuân dược. Tất nhiên, điều này không phải ai cũng biết, bởi lẽ người ra tay với đệ tử Hợp Hoan Tông đều không có kết cục tốt. Ví dụ như Khương Tử bây giờ.

“Không phải độc?”

Có điều, trên đời này làm gì có nhiều nếu như đến vậy. Phải đến khi đối mặt với cái c·h·ế·t, hắn mới nhận ra hết thảy tham vọng chỉ là phù dù mà thôi.

Ngụm máu tươi tràn ra khỏi miệng, Khương Tử cố gắng rướn đầu dậy nhìn Tử Huyền và Tử Uyên đang đi tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một quyền tựa như trời giáng nện thẳng vào lồng ngực của Khương Tử khiến hắn tức thì thổ huyết xen lẫn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, thân thể cong lại rồi bị dư lực cuốn ngược về phía sau.

Làn khói đen từ khôi lỗi phát ra giống như có linh trí bắt đầu bao phủ lấy thân thể của Tử Huyền. Mặc cho nàng giãy giụa thế nào đi nữa cũng khó lòng thoát khỏi.

Nhìn thi thể đang lạnh dần của Khương Tử, Tử Huyền và Tử Uyên không có chút cảm xúc nào. Giả sử như hai người không có thực lực kia thì chắc bây giờ đang bị hắn ta chà đạp trong hoan hỉ rồi. Mạnh được yếu thua chính là quy tắc sinh tồn ở đây.

Đưa tay sờ lên trước ngực, Khương Tử cảm giác như ở đó có một cái hố lớn đang nuốt lấy cánh tay của hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 153: Còn Chưa Hiện Thân?