Thiên Đạo Phi Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 99: Quy Nguyên Tử
"Đa tạ tiền bối ban thưởng!" Vương Lạc Khung đại diện gia tộc nhận đan dược, cũng không quên nói lời cảm tạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cái này... cái này..." Gia chủ Vương Lạc Khung đưa mắt nhìn bốn người còn lại, dường như không tin vào mắt mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn người còn lại cũng đồng dạng như vậy, đều dùng tâm ma thề với trời đất.
Nếu nhìn kỹ một chút, đây rõ ràng là Trần Vũ, chỉ có điều hiện tại sắc mặt của hắn rất khó coi, hiển nhiên đang rơi vào trạng thái mệt mỏi.
"Vãn bối Vương Lạc Khung, xin ra mắt tiền bối!"
Lúc này, Vương Lạc Khung cũng hiểu được phần nào, giờ khắc này cả hai là đồng lõa, chỉ cần tin tức lộ ra, thật sự rất thê thảm.
Với lại, một màn lúc trước khiến Vương thị bọn hắn phải rung động, bị hãm vào Tuyệt Sát Âm Thi Trận mà không bị gì, chỉ riêng phần này cũng đủ để mọi người xem trọng rồi.
Nghe mấy lời này, đoàn người Vương thị có hơi nghi hoặc, Tụ Khí Đan là đan dược bình thường, ra ngoài tùy tiện đều mua được một đống.
Lại nói, tâm ma đối với người tu tiên không phải chuyện nhỏ, nếu dám dùng tâm ma thề, tám chín phần mười sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Trưởng lão Vương Tông Thiên nhìn xa trông rộng, thận trọng nhắc nhở gia chủ một phen.
. . .
"Chúng ta gặp được cơ duyên rồi, người này tuyệt không thể đắc tội mà phải tận lực kết giao. Nói không chừng, đây là cơ hội quật khởi của Vương thị chúng ta, gia chủ nên nắm bắt cho tốt!"
Bất quá, cho dù được lựa chọn lại, Vương Lạc Khung vẫn lựa chọn cách cũ, nếu không, Vương thị sẽ biến mất khỏi thế gian này.
Ban đầu bọn hắn không cho rằng Tụ Khí Đan có gì đặc biệt, không ngờ vừa ăn vào đã khôi phục được hai thành thực lực.
"Tiền bối xin dừng bước, đây là Truyền Âm Phù đặc thù của Vương thị chúng ta, nếu có việc cần tìm, ngài cứ dùng nó để liên lạc với chúng ta."
"Chuyện kia tiền bối cứ an tâm, vãn bối Vương Lạc Khung lấy tâm ma xin thề sẽ không tiết lộ chuyện ngày hôm nay ra ngoài, nếu dám trái lời, vĩnh viễn bị tâm ma cắn xé, thân tử đạo tiêu." Vương Lạc Khung giơ tay lên trời, trịnh trọng lập lời thề, chứng tỏ bản thân không làm ra chuyện ngu ngốc.
Tuy là thế, bọn họ cũng hiểu trên thế gian có rất nhiều lão nhân chưa xuất thế, cho nên không biết là chuyện thường tình.
. . . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn thụ thương không nhẹ, lại tiêu hao quá nhiều linh lực, cho nên cả người hư thoát, không còn chút sức lực nào.
Cùng lúc này, trên bầu trời cách Hàn Thủy Cư chừng trăm dặm, năm người Vương thị ngồi trên Phi Chu đang nhìn chằm chằm vào bình đan dược mà Quy Nguyên Tử vừa tặng.
Trưởng lão Vương Tông Thiên ôm quyền, cúi người thật sâu, nói: "Vãn bối Vương Tông Thiên, xin ra mắt tiền bối!"
Có điều, không cần Quy Nguyên Tử nhắc nhở, bọn hắn cũng không làm ra chuyện tự hại bản thân.
Trần Vũ uống mấy ngụm linh tuyền, ngồi xuống lấy sáu tấm lệnh bài thân phận của Âm Sát Tông để lên mặt đất, sau đó lấy tấm lệnh bài trong túi trữ vật của mình ra.
"Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng tình thế cấp bách, năm người vãn bối phải nhanh chóng trở về gia tộc mới được." Vương Tông Hải nén đau, ôm quyền lắc đầu từ tốn giải thích.
Vương Lạc Khung không chút do dự gật đầu đồng ý, năm người phóng lên Phi Chu, dùng tốc độ nhanh nhất để phản hồi gia tộc.
Ở trong động phủ, Quy Nguyên Tử vừa bước vào Tu Luyện Thất, thân hình lập tức biến thành thiếu niên tuấn tú.
Đan dược này quá trâu bò đi, bản thân còn chưa kịp luyện hóa, linh khí đã lan truyền khắp kỳ kinh bát mạch.
"Được!" Quy Nguyên Tử gật đầu, trực tiếp bước vào động phủ, cánh cửa đá nhanh chóng đóng lại, để năm người kia đứng ngẩn ngơ bên ngoài.
Thời điểm năm người Vương thị đang suy nghĩ, Quy Nguyên Tử cũng không khác bọn họ là bao, trong lòng thầm tính toán cho bản thân.
"Vãn bối Vương Tông Hải, xin ra mắt tiền bối!"
Quy Nguyên Tử đánh giá năm người một lúc, hồi lâu mới mở miệng đề nghị: "Các ngươi b·ị t·hương không nhẹ, chi bằng vào động phủ của ta dưỡng thương vài ngày."
"Ta là Quy Nguyên Tử, các ngươi gọi ta Quy Lão cũng được." Bạch y lão nhân mỉm cười, cũng không có ý định che giấu thân phận của mình.
Mặc dù đang từ chối, nhưng bọn họ nghĩ dù sao cũng đắc tội với Âm Sát Tông rồi, chi bằng tìm cách kết giao với lão nhân cao thâm mặt trắc này, biết đâu ngày sau còn có lúc nhờ tới.
"Nếu các ngươi dám dùng tâm ma để thề, lão phu sẽ tin tưởng các ngươi lần này, trời không còn sớm, nhanh trở về đi!" Quy Nguyên Tử gật đầu, phất tay ra hiệu không tiễn.
Nhưng vừa thấy Quy Nguyên Tử định xoay người trở vào động phủ, Vương Tông Thiên bước lên, lấy ra một tấm linh phù, nói:
Nếu so với thượng phẩm Tụ Khí Đan, thật sự còn mạnh hơn vài phần, đây tuyệt đối không nói chơi.
Chương 99: Quy Nguyên Tử
"Phụ mẫu, hài nhi rốt cuộc tìm được bọn chúng rồi!" Trần Vũ siết chặt nắm tay, nụ cười trên mặt càng lúc càng lạnh.
Đây còn là Tụ Khí Đan bình thường hay sao? Cái này còn tốt hơn thượng phẩm Tụ Khí Đan rất nhiều đấy.
Nhưng đây là đan dược của lão nhân ẩn thế, bọn họ không muốn làm lão đầu tử này tức giận, đành mỉm cười tiếp nhận.
Vương Lạc Khung cùng những người khác đều không nghĩ mình có thể vượt qua đại nạn lần này.
Hắn rốt cuộc hiểu tại sao năm xưa tìm thế nào cũng không có tin tức, nguyên lai đối phương không phải người phàm tục, mà đến từ tu tiên giới.
Cứ tưởng tất cả đã chấm hết, ai ngờ giữa đường lại gặp cao nhân, bọn hắn thật sự quá may mắn.
"Gia chủ, chúng ta phải nhanh chóng đem gia tộc di chuyển tới chỗ khác mới được, bằng không, Vương thị tất diệt tộc!" Trưởng lão Vương Tông Thiên nghiêm mặt nhắc nhở, lời nói vô cùng trịnh trọng.
Quy Nguyên Tử ôn hòa nhắc nhở, nhưng lời nói mang theo vài phần đe dọa, khiến năm người không lạnh mà rung.
"Gặp nhau là duyên, ta sẽ tặng các ngươi một món đồ. Bất quá, đan dược trị thương ta không có nhiều, nên tặng mỗi người các ngươi một viên Tụ Khí Đan xem như lễ gặp mặt." Quy Nguyên Tử cười cười, lấy một bình Tụ Khí Đan đưa cho mọi người.
Cũng không biết năm đó cha hắn làm cách nào lấy được lệnh bài thân phận của đối phương, nhưng nó nói cho hắn biết, người g·iết cả nhà mình năm đó, chính là Âm Sát Tông.
Đợi mọi người tự giới thiệu xong, Vương Lạc Khung bước tới, ôm quyền nói: "Đa tạ tiền bối đã giúp Vương thị tránh được một kiếp, bất quá, không biết tôn danh quý tánh của tiền bối là..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần lượt từng người báo danh, tất cả đều dùng thái độ cung kính nhất có thể, cường giả vi tôn nên phải làm như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Vũ thu hồi tâm tình, điều chỉnh trạng thái đạt tới đỉnh phong, sau đó tiến hành nhập định tu luyện.
Ngoài mặt là vậy, nhưng trong lòng năm người Vương thị đang đoán già đoán non, cuối cùng vẫn không biết cái tên "Quy Nguyên tiền bối" đã từng xuất hiện ở nơi nào.
Giờ khắc này chỉ cần liếc mắt nhìn sơ, liền phát hiện tấm lệnh bài của hắn mang ra hoàn toàn trùng khớp với lệnh bài thân phận của đám người Âm Sát Tông.
"Được rồi, thời gian không còn nhiều, các ngươi nhanh chóng trở về thì hơn. Nhưng có điều, chuyện ngày hôm nay không được truyền ra ngoài, nếu không, hậu quả các ngươi gánh không nổi đâu."
Từ thời khắc này trở đi, hắn sẽ nhìn chằm chằm vào Âm Sát Tông, chỉ cần có cơ hội, hắn tuyệt đối không nương tay.
"Đúng vậy, chúng ta nên về thôi!" Trưởng lão Vương Tông Hải gật đầu phụ họa, cũng không cho rằng nên ở lại đây dưỡng thương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.