Thí Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26 : Đưa ra quyết định
Lúc này, Lưu Hiên cùng Dương Tú cũng từ từ đi đến.
Có lẽ là ảo giác hay chăng?
Sau đó, hắn cũng không biết mình đã trở về giường để đi ngủ từ lúc nào nữa...
"Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Rõ ràng là ta thích ngươi…"
"Vâng!"
Trần Ninh Chính gật gật đầu, Dương Tú thấy vậy thì khẽ thở phào đầy nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bốp!"
Trần Ninh Chính dường như cũng cũng không để ý cho lắm, quay người liền đi về hướng nhà tranh. Mạc Đình theo Trần Ninh Chính đi vào trong, thuần thục ngồi xuống bồ đoàn bên phải.
Uyển Liên lúc này cũng nhìn về phía Lưu Hiên :
"Các ngươi có gì thì cứ nói, muốn về nhà hay không?"
"Sư phụ, ta..."
Lưu Hiên trừng mắt lên nhìn :
Nhưng lời còn chưa nói hết thì đột nhiên, trên mặt hắn đã cảm thấy đau rát không thôi…
"Sư phụ, chúng ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài!" ba người đều đồng thanh đáp.
Hai người gần như đồng thanh mở miệng, nhưng Mạc Đình vẫn nhanh hơn một chút. Mạc Đình thấy vậy liền có chút đắc ý nhìn về phía Lưu Hiên, hắn cho rằng Uyển Liên sẽ lấy lại công bằng cho mình.
"Đừng sợ, ta chỉ muốn hỏi một chút thôi, còn ngươi?"
Trông thấy người tới là Uyển Liên, Mạc Đình cùng Lưu Hiên không khỏi giật nảy mình, vội vàng thu tay lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"A Tú, ta đau…"
Trần Ninh Chính thấy ba người đã đông đủ liền vô ý hỏi :
Bên trong dược viên, Trần Ninh Chính đang kiểm tra một chút thảo dược, Mạc Đình đi tới, đứng vững ở trước mặt hắn, sau đó cúi đầu chào sư phụ.
Trần Ninh Chính dạy rất nhanh, đại khái mỗi ngày sẽ dạy ba mươi chữ, so với tiên sinh dạy học ba ngày không được mười mấy chữ mà hắn từng nhìn trộm ở trong thôn thì nhanh hơn rất nhiều.
Sư tỷ...
"Mạc Đình, hắn..."
"Thật sự?"
"Ồ, vậy ngươi hãy viết lại một lượt cho ta xem..."
Lưu Hiên thấy vậy liền vội vàng quỳ xuống :
"Còn ngươi?"
"Thưa sư phụ, không có chuyện gì ạ, chỉ có một chút hiểu lầm nhỏ thôi!"
"Không muốn!"
Lưu Hiên cũng bị hành động này của Uyển Liên dọa sợ. Hắn vốn cho rằng mình gây sự trước thì nhất định sẽ bị phạt, ai ngờ Uyển Liên đột nhiên lại ra tay tát Mạc Đình. Trong chớp mắt, ngoại trừ việc cảm thấy có chút áy náy với Mạc Đình ra thì hắn còn e sợ Uyển Liên vô cùng.
"Ta muốn ngươi ngậm cái miệng lại!"
Trần Ninh Chính lại nhìn về phía Mạc Đình khiến hắn nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào.
"Ừm, nếu thế thì chúng ta cứ vào trước đi vậy!"
"Không có chuyện gì thì tốt, lần sau chú ý hơn một chút!"
Mạc Đình nhớ tới Uyển Liên, trong lòng liền khó chịu nhưng hắn cuối cùng cũng làm ra quyết định :
Mạc Đình cùng Lưu Hiên liếc nhìn nhau một chút rồi đồng thanh đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hôm qua học từng ấy chữ, ngươi còn nhớ được chừng nào?"
Sáng sớm hôm sau, Mạc Đình bị tiếng kêu rên của Lưu Hiên đánh thức, nếu không phải sợ Uyển Liên tới, hắn lại muốn đánh tên này một trận. Di chứng từ hôm qua đánh nhau bây giờ mới bộc phát, cơ thể đau nhức không ngừng khiến Lưu Hiên liên tục rên rỉ, kêu cha gọi mẹ.
"Thưa sư phụ, đồ nhi vẫn nhớ rõ từng chữ một!"
Dương Tú nắm lấy tay của Lưu Hiên, có chút kích động, nói :
Dương Tú thấy vậy cũng chỉ có thể tới gần Mạc Đình, phát hiện hắn vẫn quỳ xuống nhìn mặt đất, tựa như vẫn còn chưa tỉnh táo :
"Ừ, có tiến bộ hơn trước rồi đấy, đã có chút đường nét, thon dài hữu lực y như người vậy..."
"Các ngươi có chí như vậy, vi sư cũng rất mừng!"
Lúc đầu Mạc Đình cũng không muốn để ý đến hắn nhưng vừa nghĩ tới ngày hôm qua, rõ ràng là do hắn sai cùng với thái độ của Uyển Liên khiến Mạc Đình bất chợt liền tức giận, không khỏi lớn tiếng nói :
"Đã như vậy, sau này, từ từ ta sẽ dạy cho các ngươi một bộ khẩu quyết, học cách thổ nạp luyện khí…"
"Xảy ra chuyện gì?"
Hắn vốn không nên do dự, chỉ là... Uyển Liên...
"Hôm nay các ngươi như vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Sư phụ, ta cùng tiểu Hiên muốn ở lại, sư phụ đừng đuổi chúng ta đi!"
Nghe thấy vậy, nàng cuối cùng cũng quyết định ở lại, nhớ ra trong tủ còn có lọ thuốc liền lấy ra, bôi cho Lưu Hiên.
Ai cũng không nghĩ tới Trần Ninh Chính đột nhiên sẽ nói thế nên liền ngây ra như phỗng. Lưu Hiên tỉnh táo lại đầu tiên, có chút vội vàng nói :
Trần Ninh Chính cười cười :
Mạc Đình lắc lắc đầu, thân thể vẫn bất động, Dương Tú thấy hắn vẫn không muốn đứng lên thì cũng đành rời đi, đuổi theo Lưu Hiên. Dương Tú vừa ra khỏi cửa, nước mắt của Mạc Đình mới chậm rãi rỉ ra, từng giọt từng giọt nóng hổi lăn dài trên má rồi rơi xuống mặt đất lạnh lẽo...
"Hai người còn lại đâu?"
"Sư phụ, ta không đi, ta muốn ở lại!"
Nhớ tới giờ học sắp đến nên Mạc Đình cũng mau chóng dời ánh mắt khỏi Lưu Hiên, nhấc chân ra khỏi phòng mà đi về phía sau núi dược viên. Dương Tú vừa tỉnh lại nhất thời cũng không biết nên qua xem Lưu Hiên hay là đuổi theo Mạc Đình nữa.
"Xin lỗi sư tỷ! Là lỗi của ta! Ta, ta, ta..."
Còn chưa nói xong, Dương Tú liền kéo hắn lại, Lưu Hiên u oán nhìn nàng một chút, cuối cùng vẫn cúi đầu, yên tĩnh trở lại.
"Các ngươi đã ở đây được mấy tháng, ta hỏi lại một lần nữa, có muốn về nhà hay không?"
"Hắn đá ta trước, ta..."
Chương 26 : Đưa ra quyết định
Trần Ninh Chính không ngẩng đầu liền hỏi:
"Ta sẽ hỏi lần cuối cùng, đi hay ở, dụng tâm mà đáp..."
Mạc Đình vội vàng gật đầu, trong lòng cao hứng vô cùng. Từ lúc Trần Ninh Chính dạy ba người biết chữ đến nay đều chỉ khen Dương Tú, bây giờ có cơ hội để chứng tỏ bản thân, hắn nhất định cũng phải khiến sư phụ khen mình một tiếng.
Uyển Liên thản nhiên ra lệnh còn Mạc Đình thì vẫn ngây người ra, kinh ngạc đến không nói lên lời. Cho tới khi Uyển Liên lại giơ tay lên lần nữa thì Mạc Đình lúc này mới vô ý thức phản ứng lại, vội vã kêu lên :
Mạc Đình cũng không biết suy nghĩ của Lưu Hiên. Mặc dù bề ngoài của hắn vô cùng thoải mái nhưng kỳ thật khắp người cũng đau nhức vô cùng. Chỉ là ở nhà ăn đòn nhiều khiến hắn cũng đã quen phần nào với việc không muốn tỏ ra mình yếu đuối trước mặt Lưu Hiên nên cậy mạnh mà cố nhịn đi thôi.
"Xin lỗi đi!".
"Mạc Đình, ngươi làm sao vậy?"
Mạc Đình cảm giác trái tim của mình lại thiếu đi một chút gì đó, nó lại trở lên lạnh, lại đóng kín, lại dửng dưng hơn một chút…
Bây giờ, hắn vô cùng chán ghét Uyển Liên, chán ghét hơn cả Lưu Hiên, hơn cả lão đạo sĩ gầy, tráng hán, anh cả, cha…
"Sư phụ..." hai người có chút chột dạ mà lên tiếng.
"Tới được là tốt rồi, ngồi xuống đi!"
"Bọn họ còn có chút việc, nên…"
Chẳng lẽ hắn muốn về nhà sao? Nhưng đường xá xa như vậy, hắn còn nhớ rõ sao? Nơi này rõ ràng tốt hơn ở nhà mà? Hay do sư phụ, sư tỷ đối với ngươi không tốt ư?
Trần Ninh Chính xua xua tay, cũng không tỏ vẻ gì. Sư phụ trước giờ vẫn luôn điềm đạm và từ tốn như vậy, đôi khi mới nghiêm túc một chút. Đối với Mạc Đình, Trần Ninh Chính là tiên nhân, lại như gió xuân, vừa vĩ ngạn, uy nghiêm vừa hiền hòa, ấm áp.
"Có như vậy mà cũng kêu? Ngươi có phải là đàn ông con trai không vậy?"
Mạc Đình cũng không hiểu rõ mấy từ mà Trần Ninh Chính đang nói cho lắm nhưng nhìn thái độ thì chắc hẳn là đang khen chính mình nên liền vui sướng không thôi.
Mạc Đình nghe vậy thì có chút hoang mang...
"Làm sao? Ngươi muốn gì?"
Uyển Liên nhìn thoáng qua hai người một chút, không nói gì nữa liền rời đi.
Trong thoáng chốc, hắn bỗng nhiên rất muốn về nhà... Nhưng cuối cùng, Mạc Đình vẫn phải cay đắng chấp nhận sự thật trước mắt và chua xót hiểu ra một đạo lí rằng hắn ưa thích người khác, người khác không việc gì cũng phải thích hắn...
Mỗi trưa, khi cơm nước xong xuôi, Mạc Đình liền ở lỳ trong phòng mà luyện chữ. Đáng tiếc do trước đó chưa từng chạm qua bút nên tuy đầu óc hắn vẫn nhớ kỹ nhưng viết chữ ra thì lại không dễ nhìn. Mạc Đình viết xong liền cẩn thận cầm giấy lên, rụt rè đưa cho Trần Ninh Chính, hồi hộp dõi theo.
Cho dù là như vậy, hắn vẫn không hề nói ra tên của Lưu Hiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ban đầu Mạc Đình vốn học viết chữ cùng Dương Tú nhưng không lâu sau đó, biết Mạc Đình và Lưu Hiên chữ được chữ không, Trần Ninh Chính liền quyết định dạy chữ cho tất cả.
Trên đời này, có lẽ bất kỳ chuyện gì cũng đều là như vậy... Ta giúp ngươi, ngươi chưa hẳn giúp ta, ta tin tưởng ngươi, ngươi chưa hẳn tin tưởng ta, coi ta là bằng hữu…
Trần Ninh Chính mỉm cười chỉ là không hiểu sao Mạc Đình cảm thấy sư phụ cũng không được cao hứng cho lắm...
Gió lạnh theo cổng len lỏi vào, ba người vẫn hoảng hốt, ngây ngốc tại chỗ hơn nửa ngày. Cuối cùng vẫn là Dương Tú tỉnh lại trước tiên, nhanh chóng tới đỡ Lưu Hiên đứng dậy. Lưu Hiên nhìn nàng rồi liếc sang phía Mạc Đình, không hiểu sao lại hất tay của Dương Tú ra, cúi đầu chạy đi.
Lưu Hiên trông thấy thần sắc thản nhiên của Mạc Đình thì cũng rất giật mình. Hôm qua đánh đấm loạn cả lên, rõ ràng cả hai đều ăn đòn của nhau không ít mà? Sao hắn vẫn như không có chuyện gì vậy?
Trần Ninh Chính nghiêm túc nhìn một hồi, vuốt vuốt cằm, nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trên mặt không có chút cảm xúc nào, Uyển Liên lên tiếng hỏi cả hai bằng giọng nói lạnh lẽo :
"Ta sai rồi! Ta sai rồi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.