Thí Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22 : Rời khỏi gia đình
Nói xong, chỉ trong chớp mắt, Trần Ninh Chính đã xuất hiện ở chỗ khác, cách xa khoảng mấy trượng, mọi người trông thấy thì trợn mắt, há hốc mồm.
Sau đó, hắn lại nhìn quanh một vòng, Mạc Đình thấy được trong xe có bảy tám đứa trẻ giống như hắn, chỉ là bóng đêm dày đặc, hắn căn bản không thấy rõ mọi thứ trông như thế nào.
Nam nhân này cũng mở miệng nói :
"Được rồi, được rồi, ta đã biết…" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạc Đình lúc này cũng không hiểu sao nghĩ tới lời tam tỷ nói là muốn sống thuận theo lòng của mình nên ngẫm nghĩ một lát liền nhảy xuống xe, đi tới bên người Uyển Liên.
Hắn không nhịn được mà run giọng nói :
Mạc Đình run rẩy sợ hãi, nhưng nhìn thấy khe cửa ở bên cạnh, hắn vẫn không nhịn được mà đi đến gần, len lén nhìn ra ngoài. Dưới cây đại thụ cách đấy không xa, tráng hán vừa đè cô gái xuống vừa nắm lấy tóc, tát mặt của nàng…
"Sư tỷ vất vả rồi, cũng xin sư tỷ nghỉ ngơi thật tốt!" Mạc Đình vội vàng nói.
Chỉ là trời tối đường xa, ở nơi hoang vắng này, nói không chừng chưa đến hừng đông đã bị dã thú ăn thịt hoặc gặp bọn người xấu, giặc c·ướp nào khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn thầm nghĩ sau này bản thân cũng muốn trở thành người giống như nàng vậy, sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp mà lại vô cùng ưu nhã.
Lúc này, thiếu nữ Uyển Liên lại mở miệng:
"Thật là…"
Một lúc sau, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, âm thanh mở khóa truyền vào trong tai mỗi người, cửa nhỏ trước xe cũng bắt đầu mở ra. Mạc Đình chưa mở mắt ra đã nghe được giọng của lão đạo sĩ gầy : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão đạo sĩ trông thấy vậy liền tức giận đi tới, tráng hán thì lúc này cũng ý thức lại, không khỏi xấu hổ cười xòa. Lão đạo sĩ lầu bầu hậm hực, đi tới gần gốc cây, cúi xuống.
Mạc Đình phản ứng lại liền hét lớn lên. Hắn dùng sức đánh cửa nhỏ phía trước nhưng nó không nhúc nhích tí nào. Mạc Đình nghĩ đến lão đạo sĩ gầy gò, trong lòng chợt lạnh, hắn lại cố kêu thêm vài câu nhưng xe ngựa vẫn không dừng lại.
"Không còn sớm nữa, nếu đã quyết định rồi thì hãy mau chóng khởi hành thôi!"
Xe ngựa chỉ còn lại ba người gồm Mạc Đình và một nam một nữ khác, Trần Ninh Chính cũng không để ý nhiều, bắt đầu quay lưng rời đi.
"Đừng sợ, ngươi không đơn độc..."
Thiếu nữ bên cạnh Mạc Đình kêu một tiếng :
Đi thêm một lúc, tới giữa lưng chừng núi, Uyển Liên rốt cuộc cũng dừng lại. Lúc này, Mạc Đình cũng mệt mỏi thở ra một hơi, lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước mắt có hai sơn phong to lớn đang kẹp lấy một thác nước chảy cuồn cuộn.
Không biết bao lâu, Mạc Đình đang ngủ bỗng dưng cảm nhận được dưới thân giường lắc lư kịch liệt…
"Sư phụ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn vừa định đặt tay lên cơ thể trắng muốt của người thiếu nữ để xem còn hơi thở hay không thì đột nhiên đã ngã xuống đất. Tráng hán kia cũng đổ gục xuống như tàu lá chuối.
Mạc Đình giật mình, đầy hoảng sợ lùi lại, thiếu nữ nắm tay hắn lại không có chút phản ứng nào. Chỉ nghe vài tiếng động vang lên, cửa xe lại một lần nữa mở ra, một nam tử trung niên với bộ mặt hiền hòa đã xuất hiện.
Nói rồi nàng bắt đầu đi tiếp, ba người Mạc Đình trông thấy vậy liền nhanh chân theo sau. Phía sau đền thờ là một con đường lát đá, Uyển Liên đi đằng trước khiến Mạc Đình an tâm hơn rất nhiều.
"Không phải..."
"Ngươi nhớ là đừng có chơi hỏng đấy..."
Chỉ có đầu lâu của hai người là lần lượt bay lên không trung, đôi mắt vẫn trợn trừng như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi rớt xuống theo chủ nhân, lăn lóc sang một bên…
"Ta sợ..."
"Đây là... thần tiên ư?"
Hắn bất giác vừa đi vừa tìm kiếm cỗ lực lượng đó nhưng đáng tiếc nó chỉ xuất hiện trong chớp mắt khiến Mạc Đình còn tưởng rằng đó chỉ ảo giác của mình.
Ý thức hắn dần tỉnh táo, thứ đầu tiên đập vào mắt lại không phải là mẹ cùng em trai nhỏ mà là một toa xe tối đen như mực!
Lúc này, đột nhiên có một bàn tay đặt lên bả vai của Mạc Đình :
Lão đạo sĩ tặc lưỡi một cái, giọng nói có chút khó chịu, sau khi tráng hán ôm lấy thiếu nữ liền đóng cửa lại rồi đi về phía trước. Thiếu nữ bị kéo xuống lúc đầu kêu tan nát cõi lòng, một lát sau liền chỉ có tiếng nức nở như có như không.
"Nơi đây thường xuyên có dã thú xuất hiện, lại đã rời khá xa quê nhà của các ngươi, hãy suy nghĩ cho thật kỹ..."
Đi thêm được một đoạn, hai thiếu nữ xuống xe đầu tiên cũng từ từ đi chậm lại rồi chạy mất, đoán chừng là họ bắt đầu không tin tưởng Trần Ninh Chính. Từ đó, cả đoàn cũng chỉ còn lại năm người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người từ nãy đến giờ vẫn luôn nắm lấy tay hắn này dường như là một cô gái, cứ thế mà nhẹ nhàng nói một câu, sau đó không hiểu sao lại đem hắn ôm vào lòng. Nội tâm đầy bất an của Mạc Đình cũng dần bình tĩnh, hai mắt theo đó cũng từ từ nhắm lại lúc nào không hay...
Nam nhân nói với mọi người trong xe:
Mặc dù không rõ đó là ai nhưng Mạc Đình vẫn vô ý thức quay người, bắt lấy bàn tay kia như cọng cỏ cứu mạng.
Uyển Liên lắc lắc đầu :
Dưới chân thác là một hồ nước trong xanh, giữa hồ có một mái đình nhỏ trông rất cổ kính. Cũng không biết có phải ảo giác hay không nhưng Mạc Đình dường như nghe được xa xa ngoài kia có tiếng hạc kêu.
Trong lòng hắn vẫn thấp thỏm lo âu, muốn nắm lấy tay của Uyển Liên như vừa nãy nhưng nàng lại bất động thanh sắc mà né tránh. Hai người cuối cùng trên xe kia cũng lần lượt dắt tay nhau đi xuống, đứng bên cạnh Mạc Đình.
"Ta đã giải quyết xong bọn xấu mạo danh, bây giờ các ngươi muốn trở về liền theo đường cũ mà đi, ai không nhà để về thì có thể đi theo ta. Liễu Diệp Tông ngay gần đây, ta là Trần Ninh Chính, làm y sư ở đó..."
Âm thanh của Trần Ninh Chính cực kì êm tai, dễ nghe khiến hai thiếu nữ ở đầu xe không khỏi đi tới bên cạnh Uyển Liên. Số còn lại, có năm người, hai nam ba nữ, trải qua thương lượng lại quyết định cùng nhau về nhà, sau khi xuống xe liền biến mất sau màn đêm.
Uyển Liên thấy thế cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái liền quay người đi.
Cho đến khi trời tờ mờ sáng, năm người rốt cục cũng đến chân núi, tới trước một đền thờ chạm khắc bằng đá rộng rãi. Trên đền thờ có khắc vài chữ to, Mạc Đình cảm thấy rất đẹp đẽ, nhưng hắn không biết chữ nên cũng không hiểu nó có nghĩa gì.
Mạc Đình ngạc nhiên hỏi :
Tráng hán vừa đánh, tát, vừa dừng lại một chút, sau đó một tay nắm chặt lấy cổ thiếu nữ, bóp chặt rồi tiếp tục chuyển động trên thân của nàng. Mạc Đình nhìn thấy thiếu nữ kia đã bắt đầu không chịu được, hơi thở yếu dần, đầu ngả sang một bên, hai mắt trắng dã, không biết là còn sống hay đ·ã c·hết.
Trần Ninh Chính thấy vậy liền gật gật đầu, nói :
Chương 22 : Rời khỏi gia đình
Trên đường đi rất yên lặng, chỉ có thể nghe được thanh âm của bước chân hay nhành cây khô bị đạp gãy, thỉnh thoảng mới có vài tiếng chim hót.
Dưới bầu trời đêm, Trần Ninh Chính đi đầu tiên, từ từ mang theo sáu người băng qua rừng núi gập ghềnh.
"Nơi này là Thính Vũ Hiên, sau này các ngươi liền ở nơi này, bên trong còn chút đồ ăn, các ngươi ăn xong rồi nghỉ ngơi trước, ngày mai ta lại đến dẫn các ngươi đi tìm sư phụ..."
Một tráng hán đầu trọc râu rậm xuất hiện, tùy tiện đáp lại lão rồi xoay người duỗi tay ra để kéo một thiếu nữ đang ngồi thất thần ở trước cửa xuống.
"Nhớ kỹ, sư phụ bây giờ chỉ là một y sư, không phải tiên nhân…"
"Dừng lại, đừng phí sức..."
"Đã bảo ngươi nhẹ nhàng một chút rồi! Không hiểu tiếng người à?"
Trần Ninh Chính lúc này cũng xoay người lại, cúi đầu nhìn bốn người, nói :
Uyển Liên buông tay Mạc Đình, nhảy xuống xe, cúi đầu với nam nhân một cái, sau đó đứng ở phía sau hắn
Lắc lắc đầu, hắn nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này, lại nhìn về phía trước, ánh mắt bất giác hướng tới Uyển Liên. Nàng không hề có một chút mỏi mệt nào, vẫn ung dung mà đi, Mạc Đình thấy vậy liền ngưỡng mộ không thôi.
Mạc Đình chỉ mơ hồ thấy được có người đang khóc hay thấp giọng kêu gào, người thì giống như t·hi t·hể, không ngừng xóc nảy đong đưa theo toa xe.
Ở nhà mười năm, ngoại trừ giặt quần áo với nấu cơm, hắn cũng học được cách lấy lòng mọi người. Hai người còn lại mặc dù cũng đồng trang lứa với Mạc Đình nhưng cũng không được nhanh nhạy như vậy.
Mạc Đình cảm thấy lời này của Uyển Liên có vẻ là muốn nói với hắn. Tuy rằng bị bán đi khiến hắn rất giận cha nhưng kỳ thực Mạc Đình vẫn vô cùng nhớ nhà.
"Đã quyết định đi theo thì chính là đồ đệ của ta. Từ hôm nay, các ngươi hãy ở chỗ này để ta dạy bảo, Uyển Liên, ngươi dẫn mọi người đi nghỉ ngơi đi..."
"Đây là nơi nào? Ta muốn về nhà!"
Mạc Đình chưa được ăn cơm, lại trải qua nhiều biến cố, tinh thần căng thẳng, giờ này phút này đã vô cùng mệt mỏi. Khi hắn tưởng chừng như mình sắp ngã xuống tới nơi thì bất chợt có một cỗ lực lượng vô hình đỡ bản thân dậy khiến Mạc Đình thanh tỉnh không ít đồng thời cũng cực kì kinh hãi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.