Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 103: Mai mối
“Đầu bếp mới tới của Ngự Thư phòng nấu ăn rất ngon, điểm tâm mềm dẻo thơm nức, không biết hôm nay làm loại bánh nào?” Triệu Uân chợt từ tốn quay người hỏi Hạ công công ở phía sau.
Tiếng cãi vã bên trong vang lên liên tục không ngừng, ta một câu ngươi một câu không ai chịu nhường ai, Lăng Ngọc đứng ngoài cửa nghe một lúc mà đầu ong ong, sau một thoáng chần chừ, nàng quả quyết quay người rời đi.
“Bé Đá siêu quá vậy, đã bắt đầu đứng tấn rồi sao?” Triệu Tuần ngạc nhiên hỏi.
“Đại công tử, chúng ta đi đi?” Bé Đá ôm mặt một lúc mới duỗi tay ra kéo Triệu Tuần, trừng mắt nhìn Triệu Uân rồi dứt khoát nói.
Để Tuần nhi đi chung với một thằng bé cùng tuổi mà bạo dạn, nàng tin rằng bệ hạ dù có nghiêm khắc với Tuần nhi thế nào thì thằng bé cũng sẽ không sợ hãi như mọi khi nữa.
“Ô hô, bà tưởng ta không biết vị cô nương mà bà nói sao, người gì đâu mà gầy như sào trúc, vừa nhìn đã biết là sẽ không mắn đẻ. Lão phu nhân à, vẫn là vị cô nương ta nói tốt hơn, mấy tỷ muội nhà nàng ai cũng sinh được ba bốn nhóc mập mạp, bản thân nàng cũng có ba bốn huynh đệ cùng mẹ, nếu rước nàng về, chẳng mấy chốc mà ngài sẽ có ba bốn thằng cháu mập mạp!”
Bé Đá tức giận trừng mắt với hắn: “Thúc chẳng biết gì cả!”
Triệu Uân cười gằn một tiếng: “Ngốc thật còn không cho người ta nói chắc?”
Bé Đá cười hề hề, cọ mặt vài cổ cha nó, cong mông nói: “Con muốn cõng, muốn cõng cơ!”
….
Nửa nén hương sau, Lăng Ngọc dắt nhi tử ra về.
“Điện hạ……. bệ hạ đánh quyền cho bọn con xem, còn muốn cả kiếm nữa, thúc ấy lợi hại giống ch vậy. Mẹ ơi, sau này lớn lên con cũng muốn giống cha và bệ hạ.” Mắt bé Đá sáng lấp lánh, hưng phấn nói.
Sau đó nó lại vui vẻ nói tiếp: “Nói hai người nghe nè, cha cháu nói rằng đợi cháu đứng tấn vững rồi sẽ đưa cháu đi cưỡi ngựa đấy!”
Triệu Uân cười lạnh một tiếng: “Vì sao Trẫm phải múa quyền như con khỉ béo nhà ngươi cho người khác xem.”
Nói xong, hắn phất tau áo, chắp tay đi thẳng qua người hai cậu nhóc.
Triệu Uân hừ khẽ một tiếng: “Thằng oắt con này đúng là to gan lớn mật, thế mà cũng dám hỏi tên hút của trẫm?”
Bé Đá kéo Triệu Tuần đi theo, tiếp tục vây quanh hắn, tiếng cười nói hi hi ha ha vang lên bên tai Triệu Uân khiến hắn cực kì bực bội.
“Con có nói hay không hả? Có nói hay không?” Nàng vươn tay cù chọc léc nó.
Nàng ngẫm một chút thì cảm thấy hơi do dự, song cuối cùng vẫn nuốt những lời còn lại về.
Lăng Ngọc bước nhanh về phía đại sảnh, tiếng huyên náo bên trong ngày càng rõ ràng hơn.
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã làm xong rồi ạ.” Triệu Tuần cung kính đáp.
“Đến cả gì cơ ạ?” Bé Đá tựa vào ngực nàng, ngửa đầu lên hỏi.
“Không biết, không biết gì cả!”
Hắn chỉ thuận miệng khen một câu mà nó cũng vui như vậy sao? Có gì đáng để vui chứ?
Bé Đá nghe thấy thì hậm hực nói: “Bà nội và tiểu thúc đều khen cháu đánh tốt.”
Triệu Tuần lo lắng níu chặt cổ tay áo của bé Đá, sau đó liếc mắt thấy Triệu Uân đang cau mày thì lập tức sợ hãi mà lui về phía sau bé Đá.
Hắn chán nản nhíu mày.
“Cũng được, nàng cũng giúp nhìn xem, không cần thiết phải là cô nương thế gia, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.” Trình Thiệu Đường gật đầu, cõng khỉ nhỏ trên lưng về phòng trước.
Khoảng nửa canh giờ sua, bé Đá và Triệu Tuần dắt tay nhau trở về, khuôn mặt hai đứa đều đỏ bừng, cái bụng căng phềnh.
Tuy mặt Triệu Uân vẫn bình thản, nhưng chân lại bước ngày càng nhanh, Hạ công công nhịn cười chạy chậm theo sau.
“Hóa ra là thế, cơ mà quả thật Thiệu An cũng nên bước tiếp rồi.” Lăng Ngọc vỡ lẽ.
Thằng nhóc càn quấy không biết nặng nhẹ ở nhà được mọi người chiều quen thân, lá gan cũng càng ngày càng lớn, trước đó nàng định để Trần ma ma dạy nó học phép tắc, chí ít cũng để nó không vô lễ với vị kia, nhưng sau đó nàng lại bị Tề vương b·ắ·t· ·c·ó·c nên đành phải bỏ dở chuyện này.
“Khỉ béo, nhóc đang đánh quyền, hay đang diễn xiếc thế?” Triệu Uân chau mày.
Lăng Ngọc vẫn khá quan tâm tới hôn sự của Trình Thiệu An, giờ đang là thời điểm quan trọng trong sự nghiệp của Trình Thiệu Đường, vì thế trong nhà không thể xuất hiện người cản trở chàng được.
Triệu Uân đang tiếp tục tiến về phía trước nghe vậy lập tức dừng lại, chau màu nhìn về phía nó và chậm rãi nói: “Ta chẳng biết gì cả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nay nghe được câu nói này của Triệu Tuần, nó gật đầu đáp ngay: “Huynh rủ ta mới đi đó, nếu là người khác, đệ còn lâu mới thèm!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lăng Ngọc vội vàng kéo nhi tử lại, sờ sờ bụng của nó và hỏi: “Con đã ăn những gì? Mà cái bung căng phềnh lên rồi.”
“Nghe có vẻ không tồi, đi thôi, Tuần nhi, con học bài lâu như thế chắc cũng đói rồi.” Triệu Uân chắp tay sau lưng, bước chậm rãi về phía điện Thanh Lương.
Trình Thiệu Đường nhìn hai mẹ con trêu đùa nhau một cách vui vẻ.
Lăng Ngọc giật thót, nhớ đến đủ loại chuyện to gan lớn mật khi bé Đá gặp Triệu Uân mấy lần trước đó mà đứng ngồi không yên.
Được một lúc lại bỏ tay Triệu Tuân ra, thầm thì hỏi: “Điện hạ điện hạ, thúc đổi tên thật sao? Nhưng bệ hạ nghe không hay bằng điện hạ đâu! Cháu vẫn thấy gọi điện hạ hay hơn!”
“Tốt lắm.” Triệu Uân đang vui nên thuận miệng khen một câu, nghe vậy mắt Triệu Tuần lập tức sáng bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng.
Thải Vân mỉm cười nhện lệnh rời đi.
Về đến phủ, Trình Thiệu Đường sớm đã hay tin vội vàng ra đón, chàng vươn tay ôm bé Đá xuống xe, đang định thả con xuống để đỡ Lăng Ngọc nhưng thằng bé đã nghịch ngợm mà ôm choàng lấy cổ chàng, giống như chú khỉ con nhanh nhẹn trèo lên lưng chàng không chịu xuống.
“Hiếm khi bệ hạ hăng hái như vậy, tiếc rằng bản cung không có may mắn được xem.” Hoàng hậu cười than.
Trình Thiệu Đường không biết phải làm sao, chỉ đành dùng một tay đỡ mông thằng nhóc, tay còn lại vươn ra đỡ Lăng Ngọc.
Tầm một nén hương sau, Thải Vân quay về bẩm bái: “Lúc nô tỳ tới thìe bệ hạ đang luyện kiếm, đại điện hạ và Trình tiểu công tử đang vỗ tay khen hay!”
“Phụ hoàng ta thật sự rất lợi hại!”
Bé Đá kéo Triệu Tuần chạy quay người hắn, tiếng trẻ con trong trở vang vọng khắp nẻo đường trong cung: “Điện hạ điện gạ, ngài đi chậm thế, đi chậm vậy điểm tâm sắp nguội hết rồi.”
Bé Đá cũng không quan tâm: “Không nói thì không nói.”
Triệu Uân khịt mũi khinh thường, tiện tay véo nốt bên má còn lại của thằng bé một cái, sau đó thỏa mãn nhìn nó hậm hực ôm mặt, nước mắt lưng chòng, nhưng vẫn không dám phản kháng.
Bên kia, sau một thoáng do sự, Triệu Tuần vẫn chạy tới: “Phụ hoàng.”
Đã nhiều năm như vậy rồi, hôm sự của thứ tử không thể kẽo dài tiếp nữa.
Bé Đá nửa hiểu nửa không gật đầu.
Mấy cái chiêu thức này, còn không được gọi là khoa chân múa tay ấy chứ.
Hoàng hậu cười, nói: “Cũng được, để Tuần nhi và phụ hoàng nó chung đụng nhiều cũng là chuyện tốt.”
“Con ăn nhiều thứ làm ạ, nào là, bánh nhân táo, bánh ngọt giống như bông hoa….” Bé Đá đếm trên đầu ngón tay những thứ mình đã ăn.
“Lớn tướng thế này rồi mà vẫn còn đòi cha cõng, không thấy ngượng hả!” Lăng Ngọc cười trêu.
“Dỗ nhóc mấy câu mà cũng tưởng thật, đúng là ấu trĩ!” Triệu Uân cười nhạo.
“Được bệ hạ dẫn đi?” Hoàng hậu sửng sốt.
Chương 103: Mai mối (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đừng nghe bà ta, cô nương của ta mới tốt!”
Bé Đá nuốt ực nước miếng, chỉ nghe tên của những điểm tâm kia đã khiến nó cảm nhận được bụng mình bắt đầu kêu lên ‘ùng ục’, nó vốn định đi theo, nhưng chợt nhận ra mình vừa mới nói không chơi cùng Triệu Uân nữa, giờ mà lại lẽo đẽo đi theo người ta thì kì cục làm sao.
“Bé Đá, đừng nói như vậy nữa, phụ hoàng lợi hại lắm đó.” Triệu Tuần lắc tay nó, chân thành nói.
Hoàng hậu cầm chiếc khăn ướt mà Thải Vân đưa tới để giúp Triệu Tuần lau tay, nhìn ánh mắt trong vắt như thể đang phát sáng của và khuôn mặt đỏ hây tràn đầy vui sướng của nó mà nàng không khỏi khẽ cười.
“Thúc không biết, thúc không biết gì cả!”
Triệu Tuân trước giờ vẫn sợ hắn, biết hắn định gọi mình cùng đi dùng thiện thì lập tức sợ hãi, vô thức kéo tay bé Đá: “Bé Đá, đệ cũng đi cùng đi!”
Trong cung Phượng Tảo, Lăng Ngọc và hoàng hậu nói chuyện được một lúc thì hoàng hậu bỗng hỏi về Triệu Tuần và bé Đá, Minh Nguyệt do dự một lát rồi bẩm: “Đại điện hạ và Trình tiểu công tử được bệ hạ dẫn tới điện Thanh Lương rồi ạ.”
Bé Đá ôm nửa bên má bị hắn béo đau, nghe hắn nói vậy đã lập tức kêu lên: “Cháu không phải ngốc!”
Xem ra thằng bé nên có một người bạn, thường ngày nào thấy nó hoạt bát như vậy.
“Hôm nay con đến điện Thanh Lương cùng bệ hạ làm gì?” Trên đường về, nàng hỏi nhi tử.
Trước đí nàng bị Tề vương b·ắ·t· ·c·ó·c, Vương Thị cả ngày lo lắng không yên, nào có tâm trạng lo liệu việc khác. Hiện tại phu thê họ đã bình an quay về, gia đình đoàn tụ, Vương Thị nhìn thứ tử thân đơn bóng chiếc mới nảy ra ý này.
Triệu Uân ra chiều không nghe thấy cuộc đối thoại của hai cậu nhóc, tiếp tục chắp tay thong thả bước đi, khi tiếng bước chân ‘bịch bịch’ của chúng vang lên ở phía sau, khóe miệng hắn bất giác nhếch lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không phải, là mẹ mời mấy bà mai tới nhà, nhờ các bà ấy giới thiệu cô nương cho Thiệu An, giờ các bà ấy đang tranh nhau kể về cô nương mà mình chọn được!” Trình Thiệu Đường chán nản nói.
“Đến cae các quan lão gia đều sợ ngài ấy.” Lăng Ngọc đáp đại một câu.
Triệu Uân thấy thằng bé chạy tới với khuôn mặt đỏ bừng, trông có sức sống hơn mỗi lần hắn nhìn thấy thì gật đầu hài lòng hỏi: “Bài tập hôm nay đã làm xong chưa?”
“Thúc biết thì đánh cho bọn cháu xem đi.” Bé Đá lại nói.
Có thể bệ hạ thích bé Đá vượt phép trước mặt mình thì sao?
Lăng Ngọc đùa thằng bé một lúc rồi móc khăn tay lau mồ hôi trên trán nó, sau đó dí nhẹ một cái lên trán nó và dạy: “Con không được vô lễ vượt phép trước mặt bệ hạ, ngài ấy là hoàng đế, là người tôn quý nhất trên đời, ai thấy ngài ấy cũng phải cung kính. Nếu con mà lỡ chọn giận ngài ấy, đến cả….”
“Hả? Thúc không tên là bệ hạ cũng không tên là điện hạ ư? Thế thúc tên là gì?” Bé Đá ngạc nhiên mở to hai mắt.
Hoàng hậu cũng nghĩ đến những chuyện bé Đá đã làm mấy lần trước đó, một hồi sau mới nhịn cười, phân phó Thải Vân: “Ngươi đến điện Thanh Lương xem hai đứa nó ở đó làm gì?”
Trong thời gian quay trở lại kinh thành này, ngày nào nàng cũng phải đối phó với Trình Thiệu Đường nên không còn tâm sức nào nhớ đến chuyện này nữa.
“Tất nhiên rồi! Đệ còn biết đánh quyền nữa! Đệ đánh cho hai người xem nhé.” Bé Thạch Đầu đắc ý vểnh môi, sau đó chạy lên phía trước họ một đoạn rồi dừng lại, biểu diễn một màn đánh quyền rất gì và này nọ.
Thôi kệ, e rằng nàng cũng chẳng nói lại mấy bà này đâu, chuyện này vẫn nên giao cho mẹ chồng thì tốt hơn!
“Xùy xùy xùy, vị mà bà nói có gì mà tốt chứ, người tròn như quả bóng, đá một phát khéo còn lăn được mấy vòng. Vị ta nói không chỉ có tay nghề may vá giỏi mà còn có vẻ ngoài thanh tý, điều quan trọng nhất là nàng còn biết chứ! Đây mới thật sự gọi là vào được phòng bếp, lên được phòng khách!”
“Nương nươnng, thằng nhỏ, thằng nhỏ nhà thiếp thân nghịch ngợm vô cùng, lại không biết nặng nhẹ, chỉ sợ sẽ xúc phạm bệ hạ. Hay là, hay là nương nương cho người gọi chúng về đi?” Lăng Ngọc đứng ngồi không yên, nghĩ một lát vẫn bất chấp nói.
Nghe đến đây, Triệu Uân không nhịn được mà nhỏ tiếng đính chính: “Bé Đá à, phụ hoàng không phải tên là bệ hạ, bệ hạ không phải tên của phụ hoàng.”
Lăng Ngọc biết nhi tử chỉ đến xem người ta múa kiếm mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nó khong làm ra chuyện vượt phép là được, dù sao người đó cũng chẳng tốt tính gì, nếu nó chọc giận hắn ta thì không ai đảm đương nổi,
“Lão phu nhân, cô nương mà ta nói tốt hơn!”
Hạ công công cố nhịn cười, ra chiều nghiêm túc đáp: “Hôm nay có bánh xốp hạt thông hoa bách hợp, bánh nhân táo, bánh phù dung, bánh gạo nắm. Nếu bệ hạ thích, nô tài sẽ lập tức sai ngự thư phòng chuẩn bị.”
“Chàng và bé Đá về trước đi! Thiếp đi nghe xem mấy bà ấy giới thiệu cho Thiệu An cô nương như thế nào.”
Dưới bàn tay ‘hung ác’ của nàng, bé Đá cười khúc khích, nhưng vì bị vây trong vòng tay của nàng nên không thể cửa quậy, xém nữa cười đến ná thở.
“Chỉ thế thôi hả? Đang yên đang lành vì sao bệ hạ phải đánh quyền múa kiến cho tụi con xem?” Lăng Ngọc nghi ngờ hỏi.
Đây đâu phải là việc mà một người có tính tình như bệ hạ có thể làm được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lăng Ngọc dừng bước khi nghe thấy tếng ầm ĩ ở đại sảnh từ phía xa truyền tới, nàng ngạc nhiên hỏi: “Có khách tới nhà à? sao mà náo nhiệt thế?”
“Khoác lác, khoác lác, rõ ràng là không biết, nếu biết thì đã sớm đánh cho chúng ta xem rồi….” Bé Thạch Đầu cười to hơn.
“Ôi, lão phu nhân à, cô nương mà ta nói chắc chắn là một vị hiền thê từ mẫu. Nàng có dáng vẻ đoan trang thanh tú, nấu ăn rất khéo, thật sự có thể nói là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp!”
Bé Đá tinh nghịch lè lưỡi, chỉ bụm miệng cười, không chịu nói gì nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.