Thế Thân - Tống Triệt Không Ăn Cá
Tống Triệt Không Ăn Cá
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Ngoại truyện: Ninh Uyển - Giấc mơ cuối cùng
Cứ ngủ mãi như thế đi.
“Em không thể cứ mãi ngủ như vậy, Uyển Uyển.”
Anh chỉnh lại vài sợi tóc rối của Ninh Uyển: “Anh không sao đâu.”
Ninh Uyển lúc này mới phát hiện trên ngón áp út của mình có một chiếc nhẫn kim cương.
Ninh Uyển đột nhiên nhớ đến giấc mơ mà Tạ Đình Diễn đã kể với cô.
Ninh Uyển đưa tay véo vào lòng chân mình.
“Đi theo bên cạnh Ninh Cận, rồi cùng nhau sưởi ấm cho anh.”
Còn chiếc nhẫn kim cương trên tay Ninh Uyển thì tốn hơn bảy triệu.
Về sau, lúc ba giờ sáng, Tống Thanh Yến gọi cô dậy, nói muốn dẫn cô lên núi ngắm mặt trời mọc. Ninh Uyển trốn trong chăn, mắng anh vài câu. Người đàn ông cũng không tức giận, mỉm cười bế cô dậy, mặc áo cho cô.
Trời bắt đầu sáng rồi.
Sau khi đám cưới kết thúc, Ninh Uyển mới biết những thứ đó đã tốn bao nhiêu tiền.
Giờ anh giàu rồi phải không, anh ơi?
“Anh đang ở ngay trước mặt Uyển Uyển mà.”
Ninh Uyển mắt ngấn lệ nhìn anh, một lát sau lại khóc to hơn.
Cảm giác này giống như là gì nhỉ?
Tống Thanh Yến mỉm cười: “Ừm, váy cưới.”
Ninh Uyển nằm trên lưng anh, ngáp một cái, cả người mơ mơ màng màng, cũng chẳng tỉnh táo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 7: Ngoại truyện: Ninh Uyển - Giấc mơ cuối cùng (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất nhiều người đến dự đám cưới.
Tống Thanh Yến cõng cô lên núi, từng bước chân rất chắc chắn.
Mắt Tống Thanh Yến hơi đỏ, nhưng anh vẫn cố gắng cười: “Nhưng bây giờ mọi thứ đều tốt đẹp rồi, anh biết rồi, cũng có người khác thay anh yêu em.”
“Anh rời xa em là lỗi của anh, anh không biết rằng sau đó em đã sống đau khổ như thế.”
“Có phải là do thử váy cưới mệt quá không?”
“Sao lại ngủ ở đây?”
Cô gái nhỏ cầm hóa đơn, khóc sụt sùi.
“Nhưng sau đó anh gặp được em, một cô bé nhảy nhót vui tươi.”
Đừng tỉnh lại, cũng đừng kết thúc.
Ninh Uyển nằm trên giường, tất thảy đều là giấc mộng hoàng lương, từ đầu đến cuối cô đã biết. Nhưng cô không muốn tỉnh lại, cô giống như một đứa trẻ trộm thời gian, nắm lấy một chút hạnh phúc trong giấc mơ.
Anh cúi xuống hôn lên trán cô, trước mặt họ, mặt trời đã xuyên qua tầng mây xuất hiện, chiếu sáng cả nhân gian.
Chẳng trách là giấc mơ, Ninh Uyển nghĩ.
Anh ngừng lại, quay đầu nhìn Ninh Uyển.
“Anh yêu em.”
Cô chỉ muốn trong giấc mơ cùng anh sống hết cuộc đời này.
Tống Thanh Yến cười không ngừng: “Ừm, nhưng từ nhỏ Uyển Uyển của chúng ta đã là công chúa, không thể vì đi theo anh mà chịu ấm ức được, đúng không? Anh muốn dành cho Uyển Uyển điều tốt nhất.”
Người đàn ông ngẩn ra, sau đó cười lớn: “Đây là ác mộng hay là nguyền rủa anh vậy?”
Anh nói anh đã mơ thấy cô và Tống Thanh Yến sống cả đời, thấy họ kết hôn, sinh con.
Thậm chí nhiều lần tìm đến cái c·h·ế·t ——
Tống Thanh Yến thở dài, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như đang dỗ một đứa trẻ năm sáu tuổi: “Có phải vừa mơ thấy ác mộng không?”
Bạn gặp được một bông hoa hồng, bông hoa hồng nở rất đẹp, rất rực rỡ. Đẹp đến nỗi bạn cảm thấy cả thế giới nên dành tình yêu cho nó, nhưng sau đó bạn phát hiện, có sâu bọ đang gặm nhấm bông hồng.
Khi giấc mơ sắp kết thúc, Tống Thanh Yến nói—— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ là vì trong mơ, nên thời gian trôi rất nhanh. Ninh Uyển cùng Tống Thanh Yến đi đến nhiều nơi, làm nhiều việc mà họ chưa kịp làm.
“Nhưng em không thể sống mãi trong giấc mơ như vậy.”
Tống Thanh Yến lần này thực sự không nhịn được cười nữa.
1.
Điều duy nhất cô nhận thức rõ là, Tống Thanh Yến đang nói lời tạm biệt với cô.
“Anh ơi, anh tiêu hết nhiều tiền không?”
“Ừ, mơ thấy anh mất rồi, để lại mình em.”
Tống Thanh Yến nắm tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình: “Tán gia bại sản luôn rồi, nhưng đổi lại được một Uyển Uyển. Anh thấy rất đáng.”
Ninh Uyển cũng nhìn anh, nhưng cô không thể nói được lời nào.
Trời đã sáng, nhưng cô vẫn nhắm mắt, cố gắng quay lại giấc mơ.
“Chiếc nhẫn của em còn đủ mua được nhiều chiếc của anh nữa, đắt quá đi.”
Chúng làm cho bông hồng trở nên tàn tạ.
Tống Thanh Yến cười, vẫn tiếp tục nói: “Hiện tại như thế này rất tốt.”
Cô đột nhiên hiểu ra, đây là một giấc mơ.
Tống Thanh Yến nói: “Nếu đến cuối cùng vẫn không thể, đừng đau khổ nữa.”
Địa điểm tổ chức đám cưới là trên một hòn đảo, phong cảnh rất đẹp. Tổng cộng Ninh Uyển có bốn chiếc váy cưới, đều là Tống Thanh Yến tự trả tiền, mời nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài thiết kế riêng.
“Khi còn ở trại trẻ mồ côi, anh cũng nghĩ rằng, đời này sẽ không gặp được người mình yêu. Vì không thấy tình yêu.” Tống Thanh Yến ngồi xuống cùng cô, nhìn về phía bầu trời: “Thực ra cái gì cũng có, chỉ là không có tình yêu.”
Ninh Uyển không nói gì, chỉ nhìn anh, chớp mắt một cái rồi nước mắt liền rơi xuống.
Cánh hoa rơi rụng hết.
Dưới chân họ là thành phố, là hàng vạn ánh đèn.
Đêm tân hôn không làm gì được, chỉ lo dỗ vợ thôi.
Tống Thanh Yến nằm bên cạnh cô, ngủ ngon lành.
“Váy cưới đặt may mấy hôm trước cũng đã đến rồi, Uyển Uyển có muốn thử không?”
Tống Thanh Yến thấy buồn cười, nhưng vẫn ôm cô gái nhỏ của mình dỗ dành: “Cũng không đắt lắm, anh đi làm lâu như vậy rồi, cũng phải có chút tiền chứ đúng không?”
“Chúng ta sắp kết hôn rồi, Uyển Uyển.”
“Sao lại đắt như vậy—— hơn bảy triệu, có thể trả lại được không——”
Tống Thanh Yến giật mình, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Sao lại khóc rồi?”
Ninh Uyển mơ màng cả người, cô mở mắt ra, trước mặt là Tống Thanh Yến. Anh mặc một bộ vest, ánh mắt dịu dàng ngồi xổm trước mặt cô.
“Váy cưới——?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiếc nhẫn của Tống Thanh Yến chỉ có hai trăm ngàn thôi.
Tạ Đình Diễn cười: “Thật kỳ lạ, tôi cứ nghĩ không biết mình rốt cuộc thua ai?”
“Anh còn bao nhiêu?”
Sau đó, chìm vào giấc ngủ sâu.
“Uyển Uyển, thực ra đã lâu rồi anh không gặp em.”
Tống Thanh Yến không nói sai, để cưới cô, anh đã tiêu sạch toàn bộ tiền kiếm được trong những năm qua.
“Hai chục ngàn thôi.”
Ninh Uyển nghĩ——
Đêm đến có chút se lạnh.
“Sau khi thật sự gặp được Tống Thanh Yến, lại thấy dù có mười người như tôi cũng không sánh được với một anh ấy.”
Người đàn ông ngồi trong quán cà phê, nét mặt có chút bất lực pha chút nụ cười.
Nước mắt không ngừng rơi như chẳng đáng giá gì.
“Về sau xảy ra nhiều chuyện như vậy, thực ra anh cũng trách bản thân mình, vì sao không bảo vệ em thật tốt, để em phải chịu nhiều tổn thương như thế.”
“Lúc ấy cũng có người muốn nhận nuôi anh, nhưng rồi lại bỏ cuộc hết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy anh còn tiền không?”
“Giống như mặt trời nhỏ, hình như không biết mệt.”
Lên đến đỉnh núi thì mới có năm giờ sáng.
“Còn chứ.”
Sáu năm rồi, lại có giấc mơ về Tống Thanh Yến.
Ninh Uyển nghe thấy, nhưng không nói gì, chỉ dụi dụi vào cổ anh.
Ninh Uyển cười, ghé tới hôn lên mi mắt của Tống Thanh Yến.
Cô gái nhỏ ngồi ở đó, vẫn không nói gì cả.
Tống Thanh Yến vẫn nói: “Bởi vì họ cảm thấy, anh không giống một đứa trẻ bình thường, không có sự ngây thơ của trẻ con.”
Không có cảm giác đau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.