Thế Giới Mà Tôi Từng Đối Địch
Lục Diệc Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Lá thư thứ ba: courage : dũng khí
“CC, bốthật cólỗi với con.”
Mười năm tiếp theo, chúng tađồng hành với nhau.
Con bécòn họcđòi ra vẻbàcụnon, vẻmặt cực kỳnghiêm túc hỏi tôi:
Tôi từng ngây thơcho rằng tới Mỹrồi thìmọi chuyện sẽtốtđẹp hơn. Trường tôi theo học làmột trường trung học cộngđồng, cảtrường chỉcómình tôi làngười châuÁ, tiếng Anh của tôi không tốt lắm, ngồi trong giờnhững môn xãhội, tôiđều chẳng hiểu gìcả. Tôi ghét môn sinh học vàlịch sử, ghét tới mức không cách nào chịuđựng nổi. Tôi không cóbạn bènhưng tôi cũngđãquen với việc này rồi. Mẹcho tôi 20đôla tiêu vặt mỗi tuần, bao gồm cảbữa trưaởtrường. Trong căn-tin trường, một phần hamburger cógiá7đôla, trướcđây cóbán bánh mỳnhỏgiá1đôla nhưng không hiểu sao giờkhông còn bán nữa. Vìthếmỗi ngày tôi mua một túi cóhai cái bánh quy nhỏvà ăn cùng với nước khoáng, kểcảthếcũng mất tới tầm 3đôla. Mỗi ngày vềnhàtôiđều phải nấu cơm, quét dọn vệsinh, còn phải chăm sóc cho em gái mới sinhđược mấy tháng tuổi. Tôi thực sựkhông thểchịu nổi mỗi khi con békhóc, khóc mãi không thôi, mỗi lần tôi gần nhưmuốn sụpđổ. Tôi chưa từng cóngày cuối tuần vàngày nghỉnào, toàn bộthời gian của tôiđều dùngđểlo việc nhàvàchăm sóc em gái, ngay cảchuyện em gái tiểu tiệnđại tiện mẹtôi cũng không thèm lo, tất cảmấy việc nàyđềuđổlênđầu tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Reply from: Tôi của mười năm sau:
Đểlo học phí, tôi bắtđầuđi làm thêm. Công việcđầu tiên màtôi làm là đi trựcđêmởsiêu thịWalmart, từ10 giờtối tới 7 giờsáng.Đồng nghiệp của tôiđều lànhững người Mexico cao lớn khoẻmạnh, tôi không thểkhông làm công việc giống họ, từkhuân vác hàng hoácho tới ràquét mãvạch.
Đúngđấy, cậu khôngđoán sai, ba năm trước tôiđãtốt nghiệp trường y,đãthiđậu vàtrởthành một dược sĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngàyđầu tiênđi làm, tôi mệtđến mức muốn ngãsõng soài,đến giờ ăn cơm mới phát hiện ra mìnhđãquên không mang theo hộp cơm, trên người khôngđồng xu dính túi, ngay cảmiếng bánh mỳgiảm giácòn 99 cent tôi cũng không mua nổi. 8 giờsáng tôi mớiđi bôvề đến nhà, vìquá đói nên gục xuống bồn rửa nôn khan rất lâu. Ngày hôm sau, tôi tới kho lạnhđểkiểm hàng. Mùi hải sản tanh nồng ngập mũi, máy lạnh trong kho mởquálạnh làmđầu gối tôiđau nhức nhưng tôi vẫn không thểnghỉngơi, chỉcóthểcắn răng chịuđựng suốt chín tiếngđồng hồ. Tôi mang theo bánh sandwich nhưng cuối cùng khôngăn nổi miếng nào, cảngười tôi chỉ ámđầy mùi tanh tới mức buồn nôn. Cảmơn những cực khổmàtôiđãtừng chịuđựng, cảmơn tôi chưa từng trải qua một ngày an lành, nhữngđiềuđókhiến tôi trởnên kiên cường vàkhông biết sợhãi. Tiền công của tôi là8đôla một giờ, ngay cảbản thân tôi cũng không biết rốt cuộcđến khi nào mới cóthểgom góp lạiđủsốtiền học phí đắtđỏ. Nhưng tôi chưa từng nghĩtới chuyện từbỏ. Bởi trong cuộcđời này,đây làlần tôi tiếnđến gần vớiước mơcủa mình nhất. Tôi nhấtđịnh, nhấtđịnh phải nắm chắc cơhội này! Mỗi khi cảm thấy không thểchịuđựng nổi, tuyệt vọngđến mức muốn buông xuôi, tôiđều tựnhủvới bản thân rằng:
Công việc này rấtđược người ta kính trọng, rất cóthểdiện, mỗi khi chếthuốc, tôiđều thấy rất vui vẻbởi tôi biết sẽluôn cóaiđó, nhờvào liều thuốc này màdịu bớt cảm giácđauđớn.
Thực lòng, chẳng thàbịtừchối còn tốt hơn. Cậu nói thửxem, nếu tôi không tới Mỹ, cóphải mọi thứsẽdễdàng hơn với tôi không? Khi còn nhỏbốmẹ đãly hôn, nếu làngười khác cólẽsẽcảm thấy như đất trời sụpđổ, còn tôi thậm chíchẳng cóquyền khóc lócầmĩ. Bốmẹbỏtôiởlại nhàbànộiởquê, mấyđứa trẻ ở đó đều không muốn chơi với tôi, chúng nói tôi là đứa nhócđược nhặtởbênđường về.
Côvàdượng ngày ngàyđều tỏvẻkhinh thường tôi. Tất cảmọi thứchỉcóchịhai mớiđược phép có, ngay cảbịch Cola Cao màbốmua cho tôi cũng thuộc vềchịhai, thếnên khi tôi tới Mỹ, việcđầu tiên tôi làm chính mua một hộp Cola Cao.
Em tôi lúc nào cũng khóc mãi không dứt, tôi thực sựmuốn hỏi con bévìsao lại khóc? Con béđến với thếgiới này vìtình yêu vàhạnh phúcđó! Mẹtôi cùng cha dượng còn cốtình sai tôi sơn phòng con béthành màu tím thậtđẹpđẽđó, tại sao con bécòn muốn khóc lóc nữa?
Sauđótôi lại cảm thấy hình nhưmình lại cóthêmđộng lựcđểtiếp tục kiên trì.
Nơi mà mình muốn đến nhất, làm sao có thể mới đi nửa đười đã quay về điểm xuất phát?
Hôm nay vừa tròn một năm kểtừngày tôiđặt chân lênđất Mỹ.
To: Tôi của mười năm sau:
Nhưng tôi muốn, tôi muốnđược tiếp tục sống thật tốt! Ngày sinh nhật 13 tuổi, tôi cầm chỗtiềnđãtích cóp từlâu, lén trốn vào thành phốtìm gặp bốtôi. Bốtôi vẫn sốngởcăn nhàcũtrướcđây, mặt ngoài vách tường bámđầy dây thường xuân. Tôi không dám lên tầng tìm bố,đành ngồi trên ghế đádưới tàn cây, tôi cũng không biết mìnhđã đợi bao lâu, cảngười bịmuỗiđốt chi chít.
Chương 3: Lá thư thứ ba: courage : dũng khí
“Chị, cóanh chàng nào theođuổi chịkhông?”
Ngày tôiđi, côvàdượngđều khôngđi tiễn tôi, chỉnói với tôi rằng:
Do tính chất công việc,địađiểm làm việc của tôi khôngđược cốđịnh nhưng tôi nhận ra mình rất yêu sựthayđổi này, giờtôiđãkhông cócách nào quen với việcởlìmột chỗtrong thời gian dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng màtôi vĩnh viễn không thểquênđược buổi hoàng hôn hômđó, không quênđược khung cảnhôngấy từtrong bóng tối bước ra, bởi khung cảnhđókhông ngừng nhắc nhởtôi rằng trên thếgiới này, những tình cảm màtôi có được cólẽkhông chỉthuộc vềmột mình tôi.
Trước kia mọi người vẫn cười nhạo tôi, nói rằng bốmẹtôiđều không cần tôi nữa. Mỗi lần tôi ngheđược những lời nàyđều cảm thấy cực kỳtức giận, tôi hận không thểxénát miệng họ, nói với họrằng không phải nhưthế! Nhưng không biết từbao giờ, tôi trởnên rất bình tĩnh bởi suy cho cùng thìnhững gìbọn họnói cũngđúng mà, phải không? Tôiởnhàbànội suốt tám năm,đây làtám nămđen tối nhất, khổsởnhất trong cuộcđời tôi. Mãi cho tới khi tôi 16 tuổi, mẹtôi cưới một ngườiởMỹ, xinđược quốc tịch Mỹrồiđột nhiên nhớra bàcòn cómộtđứa con gái. Nghe mới nực cười làm sao!
“ỞMỹnếu thấy cái gìtốt thìnhớ đểlại cho chịmày.”
“Trong tương lai sẽcómột ngày, những việc màmình làm sẽcóthểcứuđược một sinh mệnh, sẽgiúp thếgiới này cóthêm một nụcười.”
Lànhưthếsao? Tôi thực sựmuốn biết, trênđời này cónhững côgái sống cuộc sống giảnđơn màhạnh phúc nhưthếkhông?
Đợt trước, mẹtôi vàcha dượng bắtđầu bàn với tôi vềviệc học lên tiếp. Tôi thấp thỏm bày tỏvới họrằng tôi muốn thi vào trườngĐại học California, tôi muốn học ngành y, muốn trởthành một bác sĩngoại khoa. Sau khi nghe tôi nói nhưvậy, sắc mặt mẹtôi lập tức tối sầm xuống. Bànói cho tôi vềnhững dựtính của hai người họ, họhy vọng tôi cóthểvào thẳng trườngĐại học cộngđồng, thứnhất làhọc phí ở đórất rẻ, thứhai làgần nhà, cóthểtiết kiệm tiền thuênhà. Hai năm sau tôi cóthểthửchuyển sang một trườngĐại học bình thườngởbang Texas xem sao. Tôi học vài nămởtrườngđại học cộngđồng thìcóthểtiết kiệmđược một khoản tiền rất lớn.
“Sốmày cũngđỏghênhỉ, nhàngười tađều làmẹđược hưởng nhờcon trai, còn mày thìthích rồi, chẳng cần làm gìcũngđược sang Mỹăn sung mặc sướng.”
Cảmơn cậu trong nhữngđêmđóchưa từng dừng lại nghỉngơi, chính cậuđãhunđúc tôiđược nhưngày hôm nay. Cậu làcôgái tài giỏi nhất tôi từng gặp, là ánh sáng của tôi.
Cuối tuần trước tôiđãvềDallas một chuyến, sức khoẻcủa cha dượng ngày một yếu dần. Cậu biếtđấy,ởnước Mỹnày, cảnh sát cũng khôngđược coi làmột nghềnghiệp khấm khá, thời gian làm việc kéo dài, cườngđộlớn, tiền lương lại thấp. Cảgiađình tôi cùng nhauăn bữa cơm tối,đồ ăn vẫn làmón sườn kho tàu sởtrường của tôi.
Tôi còn chưa khócđây này, nókhóc cái gìhả? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông cúiđầu im lặng hồi lâu rồi mới nói:
Tôi chỉcười, nói với con bérằng một mình tôi vẫn rấtổn.
“Bốmẹmàyđều không cần mày thìai còn muốn quản mày nữa?”
Tôi mua cho em gái mình một bộtrang phục thểthao bằng nhung của nhãn hiệu JC (một nhãn hiệu thời trang nữ), con bérất thích. Chắc cậu không thểnào tưởng tượng nổi, con nhóc chỉbiết khóc làm người ta bực mình ngày xưa giờ đãlén lút học cách trangđiểm, cònầmĩ đòi lái xe của cha dượng ra ngoài hóng giónữa.
Lần trước tôi vềnước, lúc cảnhàtụhọp lại tôi cóchạm mặt chịhai, chị ấy cầm theo một cái túi xách giống hệt cái của tôi, chỉcó điều cái tôi cầm trong tay là đồthật, giá2000đôla Mỹ, từngđồng từng xuđều do tôi tựtay mình kiếm ra còn sắc mặt chịhai tôi lại cực kỳkhócoi.
Đây làlời của mẹruột tôi nói ra khi biết về ước mơcủa tôi. Tôi thực sựkhông nhịn nổi nữa, mới cãi một trận thật to với bà. Sauđó, bọn họtới phòng tôi, nói làbọn họcóthểlui một bước, cho phép tôi chọn nghềdược sĩmàchỉcần học sáu năm, toàn bộtiền học phído tôi tự đi vay ngân hàng.Điều kiệnđểhọnhường tôi làtôi phải chịu trách nhiệm với toàn bộhọc phícủa em gái. Họchưa từng hỏi tôi một câu, vìsao tôi lại muốn trởthành bác sĩngoại khoa.Đólàbởi tôi luôn ngây thơhy vọng rằng, cómột ngày nàođó, tôi cóthểcứuđược sinh mạng của những người thân của tôi, những người màtôi yêu thương. Những thứmàtôi có được trên thếgiới này quảthực quá ítỏi,ítđến nỗi tôi không muốnđểmất một thứgì.
Tiền tiêu vặt của tôi trong một tuần cũng không còn là20đôla nữa, thậm chícòn cóthểthêm vào hai chữsốkhôngđằng sau, tiền vay ngân hàng tôi cũngđãtrảhết.
Ởtrong nhà, tôi bịcấm khôngđược nói chuyện lớn tiếng, chỉcần tôi làm vỡmột cái thìa, dượng sẽhung hăngđánh tôi ngay trước mặt mọi người. Họluôn chỉthẳng vào mặt tôi mànói:
Tôi của mười năm sauà, nếu cậu cóthể đọcđược bức thưnày, cậu cóthểnói cho tôi biết, tôi cóthành công chưa? Tôiđãlàmđược chưa? Tôiđược thếgiới này cầnđến chưa?
Sau bữa cơm tối, khi thu dọn bànăn, tôi ngẩngđầu nhìnánh trăng ngoài cửa sổ, vừa tròn lại vừa lớn, tôi bỗng nhiên nhớlại khoảng thời gian một năm vềtrước. Lúc tôiđangởtrong lớp, bốtôi gửi tin nhắn nói tài liệu tôi gửi lần haiđãđượcĐại sứquán thông qua.
Tôi nói với bố:
Tôi thật sựmuốn biết tuổi 16 của những côbạn khác trải qua nhưthếnào. Họsẽcùng bốmẹdạo phốtản bộsau bữa tối sao? Cuối tuần sẽcùng bạn bè đi chơi sao? Sẽlén lút viết thưtình cho bạn nam màmình thầm thích sao? Sẽdiện những bộváy xinhđẹp, tung tăng dướiánh mặt trời vàthưởng thức những ly kemà? Sẽvừa xem tivi vừaănđồ ăn vặtà?
Cảngày hôm nay tôi làm việc trong phòng thínghiệm, sau giờlàm thìmột mình tới một nhàhàng Michelinăn món bòbít tết, sau khi về đến nhàgọi thìgọiđiện thoại cho bố, bốbảo tôi làtiền tôi gửi bố đãnhậnđược rồi.
Dịp lễGiáng sinh năm ngoái, tôiđón bốsang Mỹchơi. Tóc bốtôiđãbạc hơn phân nửa, tôi nhìnông sợsệt rụt rè đứng trên con phốlớn của Mỹ, dáng vẻvừa tòmònhưng lại không dám nhìn nhiều, tôi bỗng cảm thấy cực kỳxót xa.
Thực ra mấy năm qua, tôi cũng córất nhiều lúc khôngđược như ý, những lúc phiền muộn, những lúc khôngđược thấu hiểu, những lúc mấtđi sựtựtin, những lúcđó, tôiđều lái xe trongđêm tới siêu thịWalmart,ở đó, tôi dường nhưlại nhìn thấy hình bóng của một côgái nhỏ, mặc bộ đồng phục làm việc màu xanhđậm cùng với dáng vẻcắm cúi nỗlực làm việc.
Nói vềngành học của tôi, mẹtôi chỉlạnh nhạt cười hỏi:
Việc mẹtôi muốn tôi theo bàsang Mỹđãkhơi dậy sóng giótrong nhàtôi. Những họhàng thân thích thường ngàyđều khinh miệt tôi, giờđềuđứng trước mặt tôi, chua ngoa mỉa mai:
From: CC, 18 tuổi, hiệnđang sinh sống tại bang Texas, Mỹ
“Bố, conđãlớn rồi, cóthểtựkiếm tiền, bốmuốn gì, con mua cho bố.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mày cóbiếtởMỹnuôi một bác sĩngoại khoa khónhưthếnào không? Bốn năm họcĐại học bình thường, bốn năm học trường y, bốn năm học chuyên khoa vàthực tập, tiền học yđắt kinh khủng, ai nuôi nổi mày hả? Chưa kểđến các kỳthi mỗi năm, mày qua không nổiđâu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.