Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21: Lá thư thứ hai mốt: unrestrained: tự do

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Lá thư thứ hai mốt: unrestrained: tự do


Reply from: Tôi của mười năm sau:

Khi còn nhỏ, tôi thường lội xuống hồnước bắt nòng nọc,đểvào trong chai nhựađem vềnhà. Bốmẹbảo tôi hãyđem phóng sinhđi, thảchúng vào trong nước,đểcho chúngđược tựdo. Khiđótôi liền tựhỏi: Tựdo làgì? Nòng nọcđược thảvào trong nước làtựdo, chim chócđược trởvềvới bầu trời làtựdo, linh dương vềvới thảo nguyên làtựdo, thếcòn chúng ta thìsao?Đối với chúng ta, rốt cuộc cái gìmới làtựdo? Tôi cảm thấy toàn bộcuộc sống của tôiđều bịngười lớn trong nhàkhống chế, tuyệtđối khôngđược phạm sai lầm, khôngđược vượt quákhuôn mẫu dùchỉmột chút, mọi thứcủa tôiđều bịhọkiểm soát. Mỗi ngàyởtrườngđều cóbảo vệgác cổng vôcùng nghiêm khắc, sau khi tan giờtựhọc buổi tối trong vòng nửa tiếng phải về đến nhà, cómột lần thời gian làm bài thi bịkéo dài, tôi vềmuộn, bịmắng suốt một tuần. Phảiđến cuối tuần tôi mớiđược xem tivi, mỗi ngày chỉ được xem một tiếng, trời biết làthời gian quảng cáođãmất tới 20 phút rồi! Tuyệtđối khôngđượcđụng vào máy tính,đừng nói làchơi game, dùchỉlên Tieba hay dạo các diễnđàn thôi cũng bịrútđiện ngay. Mỗi lần lên mạngđều phải lén lút như ăn trộm, phảiđểchân ngay chỗnút nguồn cục máy, vừa nghe có động tĩnh làphải dùng chân nhất nút tắt nguồn ngay. Tuyệtđối khôngđượcăn vặtởquán venđường vìkhôngđảm bảo vệsinh, nhưng màtôi cảm thấyđómới làtuổi trẻmà, cùng mấy người bạn ngồi bên quán venđườngănđêm, chém giónói chuyện phiếm, nói cười vui vẻ. Kem ly cùng mấy thứ đồ ăn vặt khác cũng khôngđượcăn, mấy thứ đó đều làthực phẩm bẩn,ăn một miếng cũng khôngđược. Khôngđược nói chuyện với bạn nam, nếu không sẽbịcoi làyêu sớm. Khôngđược phép yêu sớm, nếu dám to gan sẽbị đuổi ra khỏi nhà. Khôngđượcđến nhàbạn học chơi cũng không cho bạn họcđến nhàchơi. Nếu cùng bạn bè đi dạo phốmua quầnáo thìlúc vềthểnào cũng bịchêbôi, nói sao muađồxấu thế, chất lượng thìkém mà đắt chếtđiđược. Dùsao tôi làm gìcũng làsai, chuyện gìkhôngđược bốmẹ đồngý đều làsai. Nếu chỉmặc một cáiáo, bốmẹliền bắt mặc thêmáo khoác, nhưng màtôi cólạnhđâu.Ăn cơm chừa ra món nào cũng bịnhắc mãi, làm tôiức chếmuốn c·h·ế·t. Chỉcần tôi không làm theo lời mẹ, bàsẽngồi một mình lặng lẽrơi nước mắt cứnhưgặp chuyện gì ấmức lắm, tôi chẳng còn cách nào, chỉcóthểnghe lời bà.

Trong“Từ điển Tân Hoa”,“Tựdo” đượcđịnh nghĩa là: Trong phạm vi quyđịnh của pháp luật, mọi người cóquyềnđược tuỳ ýquyếtđịnh hoạtđộng của mình; theo quanđiểm triết học, mọi người từtrong thực tiễn nhận thứcđược quy luật khách quan, cũng cóthểdùngýthức vận dụng vào thực tiễn, không chịu sựkiểm soát vàhạn chế.

nhưng vẫn không làm thơ điền từ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 21: Lá thư thứ hai mốt: unrestrained: tự do (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi không có. Lúc lên cấp hai, tôiđược tặng một chiếc máyảnh, làchútặng cho tôi. Chúcórất nhiều máyảnh, tôi vẫn thường nghe cômắng chú, nói bao nhiêu tiền kiếmđượcđềuđổvào mua máyảnh. Nhưng tôi cảm thấy chútôi chẳng làm gìsai, tiền kiếm ra không phảiđểtiêu cho những thứlàm chúthấy vui sao? Chúkhông chỉtặng tôi máyảnh màcòn dạy cho tôi cách chụp. Khoảnh khắc nhấn vào nút chụpảnhđó, tôi cảm thấy tôiđãnắm bắtđược sựvĩnh hằng. Tôi muốn chụp lại thếgiới trong mắt tôi, tôi muốn ra ngoài ngắm nhìn thếgiới rộng lớn này. Nhưng bốmẹlại khôngđồngý. Bốmẹkhông cho tôi mang theo máyảnh ra ngoài, nóiđồ đắt tiền nhưthế, nếu tôi làm rơi hỏng hóc thìbiết làm sao, thếnên chỉcho tôi ngồi trong nhà, chụp những cảnh bên ngoài cửa sổ. Họcăn bản không hiểuđược, chiếc máyảnh này tựa nhưmột phần cơthểtôi vậy, tôi tuyệtđối không làm hỏng nó.

LênĐại học, cậuđăng kývào câu lạc bộnhiếpảnh, cótham gia mấy cuộc thi vềnhiếpảnh, lớn nhỏ đều cónhưng cũng chưa từngđạt giải cao. Sauđócómấy bạn nữtới tìm cậu nhờchụpảnh giúp, dần dần cậu cũng cóchút tiếng tăm trong trường, rất nhiều người tới nhờcậu chụpảnh.

Trong suốt mười năm qua, cókhôngít lần tôiđứng trên cầu vượt, nhìn dưới cầu“ngựa xe nhưnước”, trong cơn gió đêm tôi tựhỏi mình:“Tựdo làgì?”Khi mới mười mấy tuổiđương nhiên chẳng thểnào tìm rađápán, chúng ta chỉ đành chờthêm mấy năm. Cậu cóbiết cậu của mười năm sau nhưthếnào không? Khiấyđúng làcậuđãbỏnhàtrốnđi, trên lưng vác theo chiếc máyảnh,định phiêu bạt khắp chân trời góc bể, chỉ đểlại cho thếgiới này một bóng lưng ung dung tựtại. Cậuđi quanh quẩn một hồi rồi chạy tới ga tàu hoả, mua một vécho chuyến tàu xuất phát sớm nhất. Tàuđưa cậu tới Tây An – cố đôlục triều. Cậu cảm thấyđây làmột dấu hiệu tốt, nơiđólàcột mốc lịch sửcủa lịch sử,đồng thời cũng làcột mốc lịch sửcủa cuộcđời cậu.

Bốmẹcảm thấy tôiđã đến thời kỳphản nghịch rồi, sắp lên cấp ba rồi,đây làthờiđiểm quan trọng, tuyệtđối khôngđược lơlà. Bốmẹ ép tôi càng lúc càng quá đáng, mỗi ngàyđềuđưađón tôiđi học, cũng không cho phép tôiđụng vào máyảnh nữa.

Cậu hỏi tôi tựdo làgì, tôi không trảlờiđược. Vậy cậu nói cho tôi nghe xem, cậu cảm thấy tựdo làgì?

Giờtôiđãtrởthành một nhiếpảnh gia chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp vào làm việc tại một studio nhiếpảnh, làmđược hai năm thìtách ra tựmởstudio riêng. Nhưng phần lớn thời gian tôi vẫnđiđi lại lại khắp nơi trên cảnước, mấy năm gầnđây cũngđi nước ngoài khánhiều.

Tôi vẫn thườngđi Tây An, mỗi lầnđến Tây Anđều phảiăn món“đỉnh băng”cùng mộtđĩa thịt thái sợi giống nhưcậu lúc trước vậy. Hình nhưtôiđãtrởthành kiểu hình mẫu màcậu vẫn luôn ngưỡng mộ. Giờbốmẹcũng không thèm quản tôi nữa, nói làmắt không thấy cho lòngđỡphiền. Nhưngđến lượt tôi cảm thấy không quen, trước khi làm chuyện gìcũngđều gọiđiện bàn bạc với họ, mỗi lần họnói với tôi“Tựcon xem rồi quyếtđi”, tôi lại thấy rất khốn khổ, cảm giác phícảtiềnđiện thoại luôn.

Giờngẫm lại, tôi thật sựkhông hiểu sao mình cóthểsống tới tận bây giờ.

Tôi thực sựchịu hết nổi rồi, quálàphiền phức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậuấy sơn móng tay màu hồng phấn nhàn nhạt, tóc cũng không cần phải buộc kiểuđuôi ngựa, cậuấy cóthểmặc những bộváy xinhđẹp, còn cómộtđôi giày xăng-đan màu trắngđính hoa.

Tôi cực kỳvui vẻ, lén cầm theo máyảnh,đến cuối tuầnđi phốcổchụp rất nhiềuảnh. Tối hômđólúc vềnhà, tôi bịbốmẹphát hiện, tôiđãgiải thích với họlàtôiđãlàm xong bài tập rồi. Nhưng bất kểtôi cầu xin thếnàođều không cótác dụng gì, bất kểlàm chuyện gìngoài chuyện học cũngđều làsai, khôngđược phép. Mấy thứ đósẽlàm tôi tốn công tốn sức, làm tôi mất tập trung, làm tôi xao nhãng,ảnh hưởng tới tương lai sau này.

Tôi cómột người bạn hàng xóm cùng lớn lên bên tôi từnhỏ, học xong lớp 10 cậuấyđãbỏhọc, xin vào xưởng dệt làm việc, không sống cùng người nhànữa. Tôi cực kỳhâm mộcậuấy cóthểtựtiêu tiền do mình kiếm ra.

Tôi cực kỳthấu hiểu với những cảm xúc tuổi dậy thìcủa cậu, tôi hiểu rõquãng thời gianđókhổsởbiết nhường nào. Nhưng màtôi không cảm thấyđólàlýdo chínhđángđểcậu tuỳtiện bỏnhàrađi. Thếgiới này không phải là đểso sánh xem ai khổhơn ai, không phải cứso xem ai trải qua nhiềuđau khổhơnđểphânđịnh. Thực sựkhông nên cứmãi kểlểvới người khác xem cậuđãcực khổnhưthếnào. Trênđời này người khổhơn cậu córất nhiều. Những người thực sựkhốn khổsẽkhông tùytiện kểlể, bởi bọn họthật lòng không muốn nhắc tới, mỗi lần nhắc tới là đau thêm một lần. Cứlàm một cônữsinh bình dị, thếcũngđược rồi.

Đây là “tựdo”sao? Nếu nói nhưvậy chính là đang bôi nhọhai chữ “tựdo”này. Một người, phàm làcóchút d*c v*ng lập tức sẽbịgông xiềng, một khiđãbịgông xiềng trói buộc thìkhông thểcảngày lải nhải rằng mình tựdo. Nhưng nếu ngay cảchút d*c v*ng cũng không cóthìtồn tại còn có ýnghĩa gìnữa. Sau khi thông suốtđược vấnđềnày, tôi không còn tựhỏi mình cái gìlà “tựdo”cũng không còn theođuổi tựdo. Cho nên hiện tại tôi cảm thấy“tựdo” đối với tôi mànói làmột từmang nghĩa hàmý. Hàmýlà “Tôi tình nguyện, tuyệt không hối tiếc”.Đời này vừa ngắn ngủi lại gian khổ, tuỳhứng một chút thì được, quátuỳhứng thìkhông hay rồi.

Người bịvây trong thành trìmuốn trốn ra, ngườiđứng ngoài thành lại mongđược chen vào.

Cólúc, tôi chỉmong mìnhđược làm bùnhìn bịngười ta cắm ngoài ruộng,ít nhất nócũngđược ngắm nhìn cảruộng lúa, khi giónổi lên còn cóthểnhìn thấy màu xanh của bầu trời. Tôi viết cho cậu láthưnày làvìmuốn báo cho cậu biết, tôiđãquyếtđịnh rồi. Ngày mai trước khi trời sáng, tôi sẽbỏtrốn khỏi nhà. Tôi không nóiđùa, tuyệtđối khôngđùa cũng không phải doạdẫm gìcả, tôi không phải muốn lôi kéo sựchú ýcủa người khác gìhết, tôi chỉthực sựmuốn trốn khỏi nhà. Tôiđãchuẩn bịtiền vàhành lýxong xuôi cảrồi, tuy rằng tôi còn chưa quyếtđịnh sẽ điđâu. Tôi còn mang theo một quyển sách— “On the road”của Jack Kerouac cùng chiếc máyảnh quýgiánhất của tôi. Tôi muốn ngao du khắp chân trời, muốn tận hưởng cuộc sống này, tôi không chịu nổi những ngày tháng của mình hiện tại nữa! Tôiđã đọc rất nhiều sách, từtrongđótôiđãbiếtđược, córất nhiều ngườiưu tú,đạtđược thành tựu lớn lao, rạng danh trong sựnghiệpđều khôngđi theo kỳvọng thông thường của mọi người xung quanh làchỉcắmđầu vào học, rồi thi vào trườngĐại học tốt. Conđường vắng vẻ ít ngườiđi kia mớiđích thực làconđường thành tựu trong mơcủa tôi. Tôi muốn thoát khỏi những người luôn muốn khống chếcuộcđời tôi. Cuộcđời tôi phải do chính tôi tựquyếtđịnh.

Đợt trước, một bạn nữrất cónăng khiếu trong lớp tới tìm tôi nói chuyện, bạnấy nghe nói tôi biết chụpảnh, muốn cùng tôi tham gia một cuộc thi do tạp chítổchức, tôi chụpảnh, bạnấy làm thơ.

Có điều, hành trình tìm kiếm tựdo lầnđócủa cậu chỉkéo dài cónăm ngày, cậu cũng không phải bịbắt vềmàlàngoan ngoãn tựtìmđường vềnhà. Vìsaoà? Vìhết tiền chứsao. Tính ra cậu cũng còn biếtđiều, hết tiền,đói bụng, không cónơiở, thếlàmặt xám xịt cúpđuôi vềnhà. Tôi cảm thấy trong từngấy năm gần nửađời người,đóchính làquyếtđịnh sáng suốt nhất màcậu từngđưa ra. Chuyện này coi nhưlàbímật giữa tôi vàcậu, suốt mười năm nay tôi chưa từng kểvới ai bởi thực sựlàquámất mặt. Tôi nói cậu nghe, kỳthực lúcđócậu chẳng phải làtheođuổi tựdo gìcả,đóchỉlàthời kỳphản nghịch tuổi dậy thìcủa cậu thôi. Sauđó, cậu quay lại trường học, tiếp tục học hành chăm chỉ, làm một học sinh ngoan ngoãn, thi thoảng cũng tranh luận với bốmẹvàthầy cônhưng cũng chưa từng làm chuyện gìquábất bình thường.Đến lúc thiĐại học cậu cũng làm bài khátốt,đỗvào một khoa chính quy, coi nhưkhông làm bản thân mình thất vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

To:Tôi của mười năm sau:

Các bạn nữtrong lớpđều thíchđọc tiểu thuyết,đọc xong sẽcùng nhau bàn tán, tôi không kìmđược cũng mượn truyện của họ để đọc. Buổi tối tôi trùm kín chăn, bậtđèn pinđể đọc. Tôi cũng rất cóchừng mực, mỗi ngày chỉ đọc mộtít, không làmảnh hưởng tới giấc ngủnhưng cuối cùng vẫn bịbốtôi bắtđược.Ôngấyđứng ngay trước mặt tôi, xénát cuốn truyệnđóthành từng mảnh. Trong suy nghĩcủa bốmẹtôi, ngoại trừsách giáo khoa thìchỉ được phépđọc những danh tác của thếgiới. Tôiđãnói với bốrằng quyển sách kia không phải làcủa tôi, làtôi mượn của bạn học, còn phải trảcho bạn! Nhưng bốkhông quan tâm! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mỗi ngày tôiđều tranh luận với bốmẹnhưng chẳng cótíhiệu quảnào. Tôiđốiđầu với họchẳng khác gìquăng hònđánhỏra giữađại dương mênh mông, chẳng tạo ra nổi một gợn sóng, càng không bao giờcóthểlấpđầy biển khơi.

From: Doanh Doanh, 15 tuổi, viết rất nhiều rất nhiều bài thơ

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Lá thư thứ hai mốt: unrestrained: tự do