Thế Giới Mà Tôi Từng Đối Địch
Lục Diệc Ca
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Lá thư thứ mười sáu: pressure: áp lực
Cậu làngười cuối cùng trong khoátìmđược việc làm. Khoảng thời gianđó, rất nhiều ngườiđãrời kýtúc xá, chỉcòn vài ngườiởlại. Mỗi khi trời tối, cậu tắm rửa xong trởvềphòng, nhìn cảhành lang rộng lớn tốiđen vắng lặng, cậu lại không kìmđược màbật khóc.
Mànđêm nếu khôngđen tối thì đâu cần phải hướng tới mộngđẹp.
Rất xin lỗi cậu, tôi của mười năm sau vẫn không thểtrởthành người màcậu từng mơ ước, kiểu người“giống nhưnhững nhân vật trong phim, quầnáo làlượt,đi giày cao gót, vội vàng sải bước trong những toànhàvăn phong, miệng nói tiếng Anh lưu loát”.
Tôi vốn còn cho rằng tháng sáu năm nay sau khi thiĐại học xong, tôi sẽ được tựdo. Tôi còn nhớrõcái ngày chúng ta xé đống sách vở đó, chúng tađãvui biết bao nhiêu,điên cuồng biết bao nhiêu. Chúng tađem giấy bút,đềthi vứt hết qua ngoài cửa sổ, chúng ta ngồi trong phòng học gào khócđiên cuồng,ôm nhau nức nở.
Hơn nữa bạn trai của cô ấy lại chính làbạn nam tôi vẫn yêu thầm từhôi cấp ba. Cô ấy bảo giờcô ấy mới nói cho tôi biết vìcô ấy muốn nói trực tiếp với tôi. Z cũng không biết tôi yêu thầm cậu bạnđó, tôi chưa từng kểchuyệnđóvới bất kỳai. Nhìn hai người họngồi bên nhau tay trong tay, không hiểu vìsao tôiđột nhiên cảm thấy không thểchịuđựng nổi nữa, chỉmuốnđào một cái hầm trốnđi.
From: Tiểu P, 18 tuổi,đối với bản thân vàcảtương laiđều nản lòng thoái chí
Tối hômđó, tôi từchối khôngđểcác cậutôiđưa tôi vềnhà. Một mình tôiđi dướiánhđèn dọc theo conđường dài. Trên quảng trường cótốp năm tốp ba những bạn cùng trang lứa với tôiđang cườiđùa, khoảnh khácđó, tôi cảm thấy mình nhưbịthếgiới này vứt bỏ.
Đãmười năm trôi qua rồi, tôiđãkhông còn nhớ được cảm giác tuyệt vọng và đau khổcủa cậu lúc trước nữa, cậu cótrách tôi không?
Suy cho cùng, cuộc sống này không phải làmột tròchơi màcậu cóthểsắm vai nhân vật. Trong tròchơi, cậu chọn sai còn cóthểchọn lại, nhưng trong cuộc sống, nếuđãkhông thểlựa chọn lại, vậy thì điều màcậu cóthểlàm chỉcólàcanđảm tiến lên phía trước màthôi.
Mẹlo lắng tôi theo lớp học lại phải chịuáp lực quálớn, bàhỏi tôi cómuốnđược xếp vào lớp 12 khoásau không, tôi từchối. Nếuđãlựa chọn conđường này, tôiđãxácđịnhđây sẽlàmộtđoạnđường vừa cô độc lại vừa gian nan thống khổ.
Tôi viết láthưnày cho cậu vìtôi chỉcòn cócậu màthôi.
Cómột hôm, tôi tới căng-tinăn cơm, vì đi muộn nên chỉcòn chút cơm thừa canh cạn. Tôi gọi một suất, theo thói quen ngồi một mình trong góc,ănđược một lúc thìcóngười ngồi xuống phíađối diện tôi. Bạn ta chủ động chào tôi, nói:“Hi.”
To: Tôi của mười năm sau,
Điều khiến tôi ngỡngàng hơn cảlà: Z cóbạn trai rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cầu xin cậu, hãyđưa tôi ra khỏi nơi uám nàyđi.
Đừng cho rằng người khácđối với cậu chỉtoànácý, người khinh thường cậu nhất kỳthực chỉcóchính bản thân cậu màthôi.
Không ngờtôi lại ngồiđây viết láthưnày cho chị. Thời còn học lớp 12, tôiđãtừng nhấc bút vôsốlần, muốn viết một láthưcho chính mình của mười năm sau nhưng lúcấy tôi lại cảm thấy mỗi một giây một phútđều thật quýgiá, căn bản không cóthời gianđểlàm những việc này cho mình.
Cuối cùng, vìsợbịngười ta chếgiễu sau lưng màtôi quyếtđịnh tham gia họp lớp. Bạn cùng lớp khi xưađều thayđổi thật nhiều, bạn namđều trưởng thành hơn, cóphongđộhơn, chủ động giúp các bạn nữcầmđồ, mởcửa, nhường chỗngồi. Các bạn nữcàng không cần nói, tuyđang làmùađông nhưngđều trangđiểm thật xinhđẹp, mặcáo khoác lông, còn cógiày bốt,đeo dây chuyền lấp lánh, thậm chícómột sốbạn trangđiểm rồi còn khiến tôi không thểnhận ra. Không cóai nhuộm tóc cả, cũng chỉcóba người uốn tóc, buồn nhất nhà, tôi làmột trong sốba người này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 16: Lá thư thứ mười sáu: pressure: áp lực
Cậu khát khao chiến thắngđến thếcũng bởi cậu hết lần nàyđến lần khác muốn tự ápđặt những tiêu chuẩn kiểm soát cho bản thân.
https://www.thivien.net/Bạch-Cư-Dị/Tỳ-bà-hành/poem-7Jx-9zMDy2CyYi7fIk3zRA
Tôi biết, nếu chuyện ngày hômđólàthật, chắc chắn bạnấy vẫn còn nhớrõ, nhưng màdướiáp lực nặng nềtới mức chẳng thởnổi, ai còn cóthời gian kết bạn này kia cơchứ. Chúng tôiđều cần níu chặt từng giây từng phút, nỗlực không ngừng không nghỉ.
Nhưng màsauđó, mọi chuyện lại bình lặng nhưlúc banđầu. Chúng tôi lại biến thành những cỗmáy mặt lạnh, người này nhìn thấy người kia cũng không chào hỏi, cũng không giao tiếp dùchỉbằngánh mắt, trởvềlànhững kẻxa lạngay cảtên tuổi cũng không rõ. Thậm chítôi còn có ảo giác, phải chăng tất cảnhững gìxảy ra chiều hômđó đều làgiảhay sao? Không lẽtất cả đều chỉlàsản phẩm của trítưởng tượng của tôi?
Tôi thấy mình không cònđủdũng khí để đối mặt với kỳthi này nữa.
Công việcđầu tiên cậu tìmđược là ởmột công ty tiêu thụgame, xuất phátđiểm không quátốt, mỗi ngàyđều làm vất vảmuốn c·h·ế·t nhưng màcũng họcđược khôngít. Một thời gian cậu chuyển chỗlàm, hiện giờcậuđãlàgiámđốc hạng mục của một công tyđồdùng gia dụng.
Trong ký ức của tôi,đólàlần thứhai cậu bắtđầu mấtđi niềm tin vào chính mình, câu cứmãi hoài nghi liệu quyếtđịnh thayđổi chuyên ngành lúc trước cóphải làsai lầm hay không. Nhưng mỗi lần khóc xong,đến ngày hôm sau cậu lại vực dậy tinh thần, quyết chítiếp tụcđi phỏng vấn, khi gọiđiện vềnhà, cậu vẫn bảo bốmẹlàkhông cóvấnđềgì,đừng lo lắng cho cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Z hát một bài tặng tôi, làbài“Ngày mai sẽtươiđẹp hơn”. Khiđóchúng tôi ngồi trên sân thượng, một người hát mọi người cùng vỗtay cổvũ. Khi cô ấy tươi cười, vừa hát vừa muốn kéo tay tôi, tôi giảvờkhôngđể ýtránhđi.
Đêm khuya, sực nhớvòng tuổi trẻ,
Từsau lần họp lớpđó, tôi cảm thấy sựtập trung học hành của tôi sụt giảm hẳn. Tuy rằng tôi không hềbiếng nhác nhưng thành tích vẫn không thểtốt hơn, thậm chícómấy lần làm bài thi không tốt,điểm sốcòn thấp hơn cảhồi học cấp ba. Giáo viên chủnhiệm cũng không quá đểtâm, chỉ đểchúng tôi tựlo.
Hômđóchúng tôi tròchuyện một lúc lâu, kểvềchuyện thiĐại học thất bại, nói vềnhữngước mơcho tương lai, nói vềnhững quyển sách yêu thích. Khiđến giờhọc, lầnđầu tiên tôi tươi cười vui vẻquay vềlớp. Khi chúng tôi vội vàng chạy về, suýt chút nữa vào muộn giờ.
Đương nhiên chẳng phải làkỳnghỉ đông của tôi màlàkỳnghỉcủa các bạn học cấp ba của tôi.
Sauđó, vấnđềlớn nhất màtôi phảiđối mặt chính làphải lựa chọn hoặc làhọc trường tưhọc phí đắtđỏhoặc là đi học nghề.
Nhưngđồng thời, tôi cũng không muốn gặp lại họ. Tôi cảm thấy giờ đây tôi vàhọkhông còn hợp nhau nữa, tôi không giống họ, tôi chỉlàmột kẻthất bạiđáng chêcười còn bọn họlạiđang bắtđầu bước lên conđường khiến người người ngước nhìn ngưỡng mộ. Chỉcần nhớlại hồi thiĐại học xong, chính tôi làngười cực kỳtựtin nói“Không saođâu, cậu giỏi mà” đểanủi những bạnđangủrũvìthi không tốt, tôi liền cảm thấy xấu hổtới mức muốn tìm một cái hốchui xuốngđất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Reply from:Tôi của mười năm sau:
Tôi vốn còn cho rằng mình cóthểrời thành phốnày,đi tới một nơi rất xa,đi Bắc Kinh,đi Quảng Châu,đi Thượng Hải,đi tới những thành phốlớn. Tôi vốnđãquyếtđịnh theo học ngành tài chính, nghe qua thìthấy thật oai oách sáng giá. Tôi còn tưởng tượng mình sẽgiống nhưnhững nhân vật trong phim, quầnáo làlượt,đi giày cao gót, vội vàng sải bước trong những toànhàvăn phong, miệng nói tiếng Anh lưu loát. Kết quả, tôi lại thất bạiđến thếnày, tôi còn cótưcách gìmànóiđếnước mơvới mộng tưởng chứ? Hơn hết, tôi cảm thấy cực kỳcólỗi với bốmẹtôi. Hai người họ đặt biết bao kỳvọng vào tôi, khi tôi học lớp 12, họthậm chícòn không xem tivi, mỗi ngàyđều làm những mónăn ngon cho tôi, khi tôi nói với họ điểm thi màtôi tựtính, bọn họ đều cực kỳvui mừng. Học phítrường tưcao nhưvậy, tôi căn bản không cómặt mũi nào xin họchu cấp cho tôi màtôi lại không cam lòngđi học nghề, thếnên cuối cùng tôi quyếtđịnh học lại.
Tôi rất phân vân, vừa muốnđi gặp các bạn trong lớp vìquảthực, tôi rất nhớkhoảng thời gianởbên họ. Không biếtđãbao lần tôi mơvềlớp học cũ, chiếc bảngđen viết chi chít những con sốtoán học, mơthấy thầy giáo môn vănđứng trên bục giảng viết“Dạthâm hốt mộng thiếu niên sự, mộngđềtrang lệhồng lan can”(*), bạn cùng bàn hámiệng ngáp dài còn tôi tôtôvẽvẽlên chỗtrống trên trang sách.
Cầu xin cậu, hãy trảlời cho tôiđi. Cầu xin cậu, hãy nói với tôi rằng mọi thứsẽtốt lênđi.
Bọn họ đềuđãlênĐại học, một sốngười họcởtỉnh, một sốngườiđi nơi khác. Người bạn thân nhất của tôi Z lên Bắc Kinh học, lúc mớiđầu cô ấy còn nhắn tin cho tôi, kểcho tôi nghe những chuyện vui trong kỳhuấn luyện quân sự, khi bọn họkết thúc kỳhuấn luyện còn cóbao nhiêu bạn nữrơi nước mắt.
Đến kỳnghỉ đông, bạn bètôiđều vềquê, bàn chuyện tổchức họp lớp. Tôi do dựrất lâu, hômđólàcuối tuần, nếu chỉ điăn một bữa cơm rồiđi karaoke một lúc, chắc sẽkhông cóvấnđềgì.
Dòng chảy cuộc sống chẳng phải làmột chuỗi những hiệuứng bươm bướm hay sao? Cậu căn bản không thểnào biếtđược rốt cuộc làbước chân nào trên conđường quákhứ đãdẫn cậu tới chỗ đứng của hiện tại.
Khiđótôi cảm thấy tâm hồn mình nhưrực lửa. Nhưng màtôi chẳng thểngờ được làtôi lại thi trượt! Tôi thực sựchẳng cótriển vọng gì, khi viết những dòng này, tôi lại không kìmđược màbật khóc. Tôi cũng không biết rốt cuộc vấnđềnằmở đâu,điểm thi thực tếcủa tôi kém mức kỳvọng những 60điểm. Tôi còn nhớrõbuổi tối chờkết quảthi hômđó, tôi ngồi với bốmẹvừaăn dưa hấu vừa xem tivi, chờ đến 8 giờ, các bạn họcđều vội vàngđi trađiểm còn tôi vẫnđiềm nhiên thong tả, bởi tôi thực sựtựtin rằng lần này tôiđãphát huy rất tốt, vượt xa những người khác, tuyệtđối không thểcóvấnđềgì.
Tôi thực sựrất nhớlớp cấp ba trước kia, khiđóchúng tôi gọi là “Lớp 12đen tối”, tức làvào lúc tan học, nam sinh sẽ ởsau phòng họcđùa giỡn với nhau, nữsinh sẽbuôn chuyện vềthần tượng hay cùngđọc tiểu thuyết ngôn tình. Người nàođến muộn sẽbịphạt phải hát trước cảlớp, những bộquầnáo lỗi mốt của thầy côgiáođều bịtụi tôi cười nhạo rất lâu.
Cô ấy còn bảo tôi sau này nhấtđịnh phải chọn trườngĐại học chuyên ngành khoa học tựnhiên vàcông nghệ,ởnhững trườngđócon gái rấtđược yêu chiều, lên lớp không cần giữchỗ, những hàng ghế đầuđềuđược nhường lại cho sinh viên nữ, cũng sẽcónam sinh giúp mìnhđi lấy nước nóng. Còn nữa, mỗi khiđến ngày lễcủa phái nữ, nữsinh cóthểviết một mongước của mình vào tờgiấy, nam sinh nào bắtđược sẽgiúp thực hiện nguyện vọngđó.
Sau bốn nămĐại học phải thi lấy bằng chứng nhận, cậu vẫn tiếp tục kiên trìkhông từbỏ,đạtđược thành tích không tệ, hai lần giànhđược học bổng, tựtìmđược công việc thực tậpởmột ngân hàng nhỏ. Sau khi tốt nghiệp, cậu lại dựtuyển vào các ngân hàng lớn, thi viết, phỏng vấn,…Cậu thất bại rất nhiều lần, dùcho cócơhội tìmđược việc làm thìcũng không phải nơi màcậuưngý.
Thật nhớ, nhớ đến da diết, nhớ đến rơi nước mắt.
Khi bốtôi cúp máyđiện thoại, im lặng nhìn tôi một hồi rồi nóiđiểm của tôi, tôi lập tức khóc oàlên. Tôi cảm giác ngực mình nhưbịkhoét thành một cáiđộng khôngđáy, còn thân xác mình lạiđang rơi mãi không ngừng, cứrơi rơi mãi không thấyđiểm cuối cũng chẳng cótận cùng, ngayđến cảcơhội thịt nát xương tan cũng không có.
Tôi rất sợ, nếu lần thi này tôi vẫn không thểlàm tốt thìbiết phải làm sao bây giờ? Nếuđãhọc lại một năm mà điểm thi còn không bằngđược lúc trước, liệu tôi cóthểhận mìnhđến c·h·ế·t hay không? Nghĩ đếnđây tay cầm bút của tôi lại run rẩy.
Thếnên, cậuđừng quá đau lòng, những tháng ngày khổsở đócuối cùng rồi cũng sẽquađi. Cậu cũngđừng tựdằn vặt mình liệu rằng làm nhưvậy có đáng hay không, một khiđã đưa ra quyếtđịnh, cậu nhấtđịnh phải tin rằng“Đây chính làquyếtđịnh tốt nhất”.Đừng hoang mang cũngđừng nghi ngờ, càng không nên sợhãi. Bởi thất bại thực ra chẳng cógì đáng sợ. Nói thật, nỗi lo bịngười ta cười nhạo của cậu cũng chỉlà ảo giác, mỗi ngườiđềuđang loay hoay với những vấnđềcủa chính mình, nào cóai rảnh mà đi chếgiễu cậuđâu.
Nhưng nếu tôi khôngđi, họsẽnói vềtôi nhưthếnào? Nói tôi nhát gan sao? Liệu họcótúm năm tụm ba cười nhạo tôi không?
Những bạn học cùng lớp không ai quen biết ai, bất kểlúcđi học hay lúc tan họcđều tuyệtđối không nói chuyện với nhau, thầy giáođứng trên bục giảng bài dường nhưcũng chẳng cóai nghe. Tất cảmọi ngườiđều cắmđầu vào làm bài, làm bài, làm bài, làm bài liên tục không ngừng nghỉ, mỗi người ngồiởmộtđầu của cái bàn, phần bàn thừa raởgiữa dùngđể đểsách bài tập và đềthi.
Thực ra tôi vẫn nghĩrằng chỉcần quyết tâm kiên trì, chuyện gìcũng sẽqua. Thếnhưngđộng lực lớn nhất thúcđẩy tôi viết cho cậu láthưnày chính làkỳnghỉ đông nămđó.
Rõràng chỉlàmột lần thất bại thôi mà, rõràng mọi ngườiđều anủi tôi:“Không sao mà, sang năm thi tốt hơn là được mà”nhưng vìsao tôi vẫn cảm thấy nhưthểcảthanh xuân của tôiđãmấtđi rồi, dùnăm sau tôi cóthểthiđỗ Đại học cũng chẳng thểquay lạiđược nữa.
Màdùcho họcóchếgiễu hay cười nhạo cậu thậtđi chăng nữa, chuyện cóthểlàmảnh hưởng tới cuộc sống của cậu hay không? Dùcho lần thiĐại học này lại thất bại nữa thìcósao, nếu cậu muốn thi lại thìhãy cứtiếp tục thi lạiđi. Ai cótưcách chêcười cậu theođuổiước mơcơchứ?
Nhưng tôi cảm thấy tôi của hiện tại thực sựhạnh phúc. Nhìn lại hơn hai mươi năm cuộcđời, tôiđã đi rất nhiều conđường vòng quanh quẩn,đãlàm khôngít việc khiến bản thân phải tiếc nuối,đã đểvuột mất bao người tôi yêu thương…Nhưng mà, tôi không hềhối hận.
(*) Chúthích: Trích hai câu thơtrong bài“Tỳbàhành”của Bạch CưDị, theo bản dịch thơcủPhan Huy Thực,
Ởnơi này không cónhững tiếng cườiđùa, không cóai tình nguyện trực nhật, không cógiờnghỉ, không cógiờthểdục, bút máy cục tẩy rơi xuốngđất cũng không cóai giúp bạn nhặt lên.
Tôi cũng không biết sao mình lại trởnên nhưvậy, trước kia mỗi khi thấy chản nản mệt mỏi, tôi còn nhớvềbạn học cũ, tin rằng họ đềuđangở Đại học chờtôi, nhưng giờtôi lại không nghĩvậy nữa. Tôi bị áp lựcép tới không thởnổi nhưng tương lai tươiđẹp kia lại cách tôi ngày một xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thực ra vận may của cậu thực sựkhông tốt. Lần thứhai thiĐại học, kết quảcủa cậu cũng không khác lần trước làmấy, cuối cùng cậu vẫnđăng kýmột trườngĐại học hạng hai, theo học ngành màrất nhiều nữsinh lựa chọnđólàkếtoán.Đến khi hết năm nhất, cậu quyếtđịnh chuyển ngành, theo học ngành tài chính màcậu luôn mơ ước.
Dần dần, côbạnđócủa tôi bắtđầu gia nhập Hội sinh viên vànhững câu lạc bộtrong trường. Những thứcô ấy nói tôi không hiểu lắm, mànhững thứtôi cóthểkểcho cô ấy, trừmấyđềthi và điểm sốthìcũng chẳng cógìkhác, chúng tôi liên lạc với nhau ngày mộtít.
Lệtrong mơhoen vẻphấn son.
Tôi ngẩngđầu nhìn cậu ta, cóphần ngạc nhiên nhưng vẫn gậtđầuđáp lại rồi tiếp tụcăn cơm. Sauđócậu ta nói:“Bạn không nhận ra tôi sao? Tôi ngồiởchỗchéo phía sau cậu, chúng ta làbạn cùng lớpđó.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.