Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 200: G·i·ế·t c·h·ế·t nam hài, nam nhân sinh ra
Nha đầu này sống lâu như vậy, chẳng lẽ không biết gì về chuyện tình cảm? Thích liền cùng một phòng? Cái này là cái gì lý luận???
“Mẹ ta nói, nếu có người thích ngươi, không để ý thân phận của ngươi. Nếu ngươi có hảo cảm với hắn liền lấy hắn, cùng hắn ở chung một phòng”. Lạc Thiên Y thành thật nói.
Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc mở mắt, hắn thấy được Tiêu Nhược Thủy đi vào, trên người nàng mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa vô cùng mềm mại. Cảnh này làm hắn cổ họng có chút khô nóng.
“Ta đẹp không?”. Tiêu Nhược Thủy ánh mắt mang theo đầy vẻ câu dẫn.
Tiêu Nhược Thủy nghe vậy cười một tiếng, đi tới bên người Lạc Cảnh Thiên, ngón tay đưa ra vuốt vẻ gương mặt của hắn, cơ thể gần như dựa sát vào người hắn, sau đó lên tiếng, giọng nói mang theo vũ mị, mềm mại, quả thật chính là nhu mì như nước đó a.
Không được, bảo mệnh quan trọng, sau này thường xuyên rèn luyện cơ thể mới được.
Chương 200: G·i·ế·t c·h·ế·t nam hài, nam nhân sinh ra
“Làm gì?”. Lạc Cảnh Thiên có chút mộng.
Những lời của Lạc Cảnh Thiên như trực kích vào tâm linh của nàng, nhất thời, bao nhiêu lo nghĩ, bao nhiêu e ngại đều biến mất sạch sẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Một đời cũng không đủ”. Lạc Cảnh Thiên ôn nhu nói.
Đây là quan tâm sao? Thật thoải mái.
G·i·ế·t c·hết nam hài, nam nhân sinh ra. Cảm giác này vô cùng tuyệt vời.
Xem ra hậu cung chi chủ càng ngày càng vững chắc.
Hắn còn thật có chút bội phục đám hoàng đế thời xưa, tam cung lục viện thất thập nhị phi, hậu cung phi tần giai lệ tam thiên. Tên chỉ sợ cũng nhớ không đuợc chứ? Tuyển nhiều mỹ nữ như vậy vào cung thật không hiểu để làm gì.
Lạc Cảnh Thiên: …
Vốn cho rằng Lạc Cảnh Thiên sẽ đem mình buông xuống, nhưng không nghĩ tới hắn lại ôm nàng đi vào.
“Muốn cảm nhận một chút cái gọi là nhiệt tình như lửa sao?”. Tiêu Nhược Thủy nở ra nụ cười mỹ lệ.
“Là thật sao? Xem ra vị trí của ta vẫn còn tạm thời ổn định”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sáng sớm liền hôn lén ta? Đêm qua chưa đủ sao”. Tiêu Nhược Thủy cười nói.
“Đẹp”. Lạc Cảnh Thiên vô thức đáp.
Quên đi, nữ tử đơn thuần như vậy, hắn cũng không nỡ lừa gạt. Mặc dù có chút kích thích, nhưng lương tâm không qua được. Quan trọng nhất là, nha đầu này bề ngoài chỉ giống như thiếu nữ 14-15 tuổi, nếu thật hạ thủ… mặc dù kích thích, nhưng vẫn cảm thấy quái chỗ nào. Thế là hắn đưa tay nhẹ xoa đầu nàng nói.
Một nụ hôn kéo dài hơn hai phút, lúc này Tiêu Nhược Thủy mới buông hắn ra.
Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên mỉm cười cúi xuống hôn nàng một cái, sau đó đứng dậy đem nàng bế lên tiến vào nhà vệ sinh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến nửa đêm, Lạc Cảnh Thiên mở mắt, thở ra một ngụm khí, linh hồn cuối cùng cũng khôi phục, cảnh giới cũng khôi phục lại Đại Ma Pháp Sư.
Nhìn bên cạnh nữ tử, Lạc Cảnh Thiên nhìn không được cúi xuống hôn lên môi nhỏ của nàng một cái. Quá mê người, chính là nhịn không được.
“Đều là người mình, khách sáo cái gì”. Lạc Cảnh Thiên cười đáp.
“Ngươi đây là chơi với lửa”. Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.
Lạc Cảnh Thiên nội tâm lên tiếng. Nghe âm thanh mềm mại của nàng, hắn cơ thể đều muốn mềm xuống. Quá chọc người.
Có Hỗn Độn Châu chuyên môn bồi dưỡng thể chất, ngươi sợ cái rắm!
Nếu như Thượng Cổ Chi Linh có ở đây, nó nhất định sẽ khinh bỉ hắn.
Hắn âm thầm cầu nguyện mấy người các nàng cũng không như Tiêu Nhược Thủy điên cuồng như vậy, nếu không hắn thân hư chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng tinh tẫn thân vong cũng có khả năng.
Lạc Cảnh Thiên đầu lưỡi liếm lấy môi, dư vị kia, tuyệt không thể tả.
“Tốt, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, thời gian tới còn cần ngươi đi làm một chút chuyện, sẽ mất khá nhiều thời gian”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Không được, còn rất nhiều công việc phải làm”. Tiêu Nhược Thủy đáp.
Yêu tinh này…
“Ngươi sẽ không phải chưa từng có người thích chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được hỏi.
“Ta cũng chỉ nói một chút mà thôi, hơn nữa, đây là thời đại võ giả, ngươi muốn thê th·iếp thành đàn cũng không được. Không nhìn một chút thể trạng của mình sao?”. Tiêu Nhược Thủy trêu ghẹo nói.
“Cám ơn”. Qua một lúc, Lạc Thiên Y mím môi nói.
“Thế nào? Cho phép tiểu tình nhân của ngươi vào, liền không cho ta tới?”. Tiêu Nhược Thủy bất mãn nói.
Mặc dù bị nữ nhân ép dưới thân có chút mất mặt, nhưng mà... cảm giác thật rất không tệ, thoải mái p·hát n·ổ.
“Cái gì tiểu tình nhân a, Y Y nàng chuyện tình cảm quá đơn thuần, chúng ta cũng không có xác định quan hệ, ta gọi nàng tới chỉ là giải khai trong lòng nàng khúc mắc mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, nàng xấu hổ muốn c·hết. Nhưng điều này cũng không trách được nàng, thể trạng hai người khác biệt, Lạc Cảnh Thiên lại luôn khiêu khích, nàng lại là một cái ngự tỷ, cho nên nàng mới điên cuồng như vậy. Cuối cùng chính mình mệt mỏi động không nổi, Lạc Cảnh Thiên tới kết thúc công việc.
Mặc dù phía dưới hiện tại có chút đau đớn, nhưng nội tâm nàng vẫn rất vui vẻ. Tuy là lần đầu, nhưng Lạc Cảnh Thiên cũng vậy, chiếm được lần đầu của hắn, làm sao có thể không vui vẻ đây.
“Hiện tại tỉnh ngủ rồi chứ? Muốn nằm thêm một chút sao?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi sang chuyện khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đột nhiên cảm thấy đầu cố chút đau.
“Nghe kỹ, tình cảm là sự chân thành, không phải cứ thích liền sẽ như vậy. Nó cần thời gian bồi dưỡng, cũng cần sự thấu hiểu. Ngươi hiện tại đối với ta có cảm tình, không nhất định là tình cảm nam nữ, chừng nào chính ngươi hiểu rõ điểm này thì tới tìm ta”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trở về? Không làm gì khác sao?”. Lạc Thiên Y ngẩn ra khó hiểu hỏi.
Lạc Thiên Y trong đầu oanh oanh vang lên.
“Ngươi ngày mai đi tìm Sở Như Mộng, nàng sẽ nói cho ngươi biết”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên nhất thời run lên. May mắn đêm qua cũng không có cùng Lạc Thiên Y phát sinh quan hệ, nếu không sáng nay đừng mơ rời giường.
“Tình cảm nam nữ? Như thế nào mới gọi là tình cảm nam nữ?”. Lạc Thiên Y khó hiểu hỏi.
Nam nhân, dù cho bền bĩ cỡ nào thì lần đầu cũng vô cùng ngắn ngủi. Cho dù Lạc Cảnh Thiên cũng vậy.
Thế là, Lạc Thiên Y liền rời đi.
“Đúng vậy a, ngoài cha mẹ ta ra, ai cũng muốn g·iết ta. Cũng không có người thích ta, có lần ta cứu một đứa nhỏ, nhưng sau đó biết ta là bán yêu, nó liền sợ hãi tại chỗ b·ất t·ỉnh”. Lạc Thiên Y đáp.
“Nửa đêm, ngươi tới đây làm gì?”. Lạc Cảnh Thiên đứng dậy khó hiểu hỏi.
Dứt lời, nàng trên người áo ngủ đột nhiên rơi xuống, lộ ra thân hình vạn người mê của nàng. Tay đẩy một cái, Lạc Cảnh Thiên liền ngã xuống giường, Tiêu Nhược Thủy đi tới…
Thở dài một hơi, Lạc Cảnh Thiên liền đi tới bên giường ngồi xuống dưỡng thần. Linh hồn của hắn sắp khôi phục, chỉ còn nửa giờ liền sẽ trở lại bình thường, cuộc sống những ngày kế tiếp hắn sẽ đắm chìm trong tu luyện.
Nếu không phải lo lắng thể trạng của nàng chịu không nổi, chỉ sợ hắn hiện tại liền tiếp tục “tập thể d·ụ·c buổi sáng”. Dù sao thân thể hắn mặc dù sánh không được võ giả, nhưng thân thể cũng đạt mức độ Thông Linh cảnh, mà Tiêu Nhược Thủy nàng thân thể chỉ là một cái người bình thường.
Tiêu Nhược Thủy lại biết rõ điều này, cho nên không cần nghĩ cũng biết. Hơn nữa, Lạc Cảnh Thiên giữ mình trong sạch như vậy, chứng tỏ trước kia cũng không có cùng những nữ nhân khác làm chuyện đó.
(Cắt giảm 10 vạn chữ, phía dưới tự não bổ)
Nghe vậy, Lạc Thiên Y nội tâm ấm áp không thôi.
“Cái miệng thật ngọt, may mắn ta hiểu rõ ngươi, nếu không dựa vào kỹ năng uốn ba tấc lưỡi của ngươi, sớm hay muộn cũng phải xây tam cung lục viện”. Tiêu Nhược Thủy bĩu môi đáp.
Nhắm mắt lần nữa, chuẩn bị tu luyện, nhưng mà ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Nhược Thủy lúc này cũng tỉnh giấc, cảm nhận trên môi ướt át, nàng mở mắt ra liền thấy Lạc Cảnh Thiên đang hôn nàng. Nhất thời, gương mặt nàng đỏ bừng.
…
Lạc Cảnh Thiên thở dài một hơi, nha đầu này tuổi thơ có chút thảm đi. Nếu như hắn hiện tại gật đầu đồng ý lý niệm của nàng, đêm này liền phá thân chứ? Hắn thật đúng là có chút bất đắc dĩ, nha đầu này g·iết người so với hắn thấy người còn nhiều, vậy mà chuyện tình cảm lại ngây thơ như vậy.
Sau này phải cẩn thận hơn mới được, những lần trước hắn quá liều mạng, thậm chí đánh cuộc tính mạng của huynh đệ tỷ muội mình. Điều này vẫn là áy náy trong lòng hắn, cho nên hiện tại, hắn khao khát thực lực hơn ai hết.
Một đêm điên cuồng đi qua, Lạc Cảnh Thiên không nghĩ tới Tiêu Nhược Thủy lại cuồng nạo như vậy, luôn ưa thích nằm trên.
Đúng thế, cần gì phải quan tâm ánh mắt thế nhân? Sống như vậy thật rất mệt mỏi a.
Tiêu Nhược Thủy nụ cười nở ra, sau đó hay tay nắm lấy cổ áo hắn kéo xuống, nhất thời, môi chạm môi…
“Ta cũng không phải hoàng đế, còn tam cung lục viện? Ba ngàn giai lệ? Xin nhờ, sợ rằng dù là Tử Linh cảnh cũng phải hư thận chứ? Ta có các ngươi là đủ rồi”. Lạc Cảnh Thiên bật cười nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.