Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 193: Lạc Cảnh Điềm hận ý sâu thêm một tầng
…
Lượng tin tức này… thật sự lớn lắm.
“Tìm một chỗ yên tĩnh, ta cùng ngươi luận bàn một chút”. Sở Như Mộng bỗng nhiên dừng lại, quay người nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên nói.
“Các ngươi hiện tại không cần biết, biết cũng không làm được cái gì. Nhưng là cuộc chiến này đã không còn quan trọng nữa, ta nói đúng chứ?”. Thiên Nhất Tiếu nhìn về phía đám yêu tộc nói.
“Ha ha, ta sẽ không quên, hơn nữa, xem ra mục tiêu phấn đấu của ta càng kiên định hơn, còn phải đa tạ ngươi đây”. Lạc Cảnh Điềm cười lạnh nói, sau đó xoay người rời đi.
Thậm chí, sau khi Thánh Nữ đời trước quá 30 tuổi, bà ta còn từng phái người đ g·i·ế·t nàng, nhưng đáng tiếc lại tìm không thấy. Đương nhiên, đây cũng chỉ là nghe đồn, sự thật thế nào, có lẽ chỉ có bà ta là người hiểu rõ nhất.
Bà ta nhất thời không biết nên nói cái gì, bởi vì sự thật chính là như vậy. Cuộc đời bà ta trước giờ chỉ có hai thứ, thứ nhất là thanh danh, thứ hai chính là nhân loại. Vì hai thứ này, thân tình đối với bà ta mà nói, tất cả chỉ là một đống giấy vụn.
“Nếu không ngươi cho rằng thánh địa chỉ có từng đấy người sao? Toàn bộ Thiên Linh Đại Lục chỉ có vài cái Thánh cảnh?”. Thiên Nhất Tiếu liếc nàng một cái nói.
Hôm nay ra ngoài, vốn dĩ tiểu Nguyệt muốn đi theo, nhưng bị hắn ngăn lại, để cho nàng đi theo Tiêu Nhược Thủy. Còn khiến cho tiểu Nguyệt giúp hắn chăm sóc nàng, nếu như thấy Tiêu Nhược Thủy mệt mỏi, liền để nàng nghỉ ngơi một chút.
“Nói đi, là chuyện gì?”.
Bích Thủy Đàm!
Yêu tộc bên kia nhẹ gật đầu, sau đó liền cùng đám đệ tử rời đi. Mà phía nhân loại, Lạc Cảnh Điềm vẫn như cũ nhìn chằm chằm Trần Tuệ Dung, như muốn nhìn thấu tâm can bà ta như thế.
“Đó chính là lí do ngươi năm đó muốn mang mẹ ta về? Đó là lí do ngươi mang ta về? Tính toán thật tốt, thật sự rất tốt. Của ta bà ngoại tốt, thật tốt a. Ta vốn cho rằng đã xem thấu ngươi, nhưng ta không nghĩ ngươi lại âm hiểm tới mức đó. Ha ha ha”. Lạc Cảnh Điềm âm thanh tràn đầy trào phúng cùng tức giận.
“Ta tin, nếu như không phải ta biết ngươi là nam, trong đội ngũ xếp hàng đó chắc chắn sẽ có ta”. Lạc Cảnh Thiên cười ha hả đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Toàn bộ đám đệ tử hai bên đều chấn kinh.
“Ngươi đi theo ta làm cái gì a”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Sở Như Mộng, bất đắc dĩ lên tiếng.
Sở Như Mộng nói xong, quay người bay đi.
“!!!”.
“Miệng c·h·ó không mọc được ngà voi”. Sở Như Mộng trừng lớn mắt nói.
Bích Thủy Đàm đã đi vào quỹ tích, cho nên công việc cũng không phải rất nhiều. Tuy nhiên Tiêu Nhược Thủy vẫn rất bận rộn, mà Lạc Cảnh Thiên lại quá nhàn rỗi.
Lạc Cảnh Thiên hừ lạnh đáp.
“Vậy vì cái gì hai người họ…”. Lạc Cảnh Điềm có chút khó hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nói đi, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?”. Nhìn Sở Như Mộng, Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.
“Xin nhờ, mặc dù bề ngoài ngươi rất mê người, nhưng ta cũng không phải biến thái. Ngươi đi tìm Đinh Tiểu Vân tâm sự a”. Lạc Cảnh Thiên có chút đau răng, tìm hắn tâm sự? Ta tâm sự ngươi cái cọng lông a.
“Mỗi khi có thiên phú xuất chúng xuất hiện, trải qua cuộc chiến này đều sẽ được bồi dưỡng trọng điểm. Cũng chính là dành tài nguyên trọng yếu cho các ngươi, để tương lai các ngươi có thể tiến tới một bước, bước vào Thần cảnh. Chỉ khi có người bước vào Thần cảnh, bất kể là bên nào, như vậy người đó liền sẽ trở thành thủ lĩnh nhân loại cùng yêu tộc”. Tô Kiệt nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiên tổ từng nói qua, trước 30 tuổi nếu có thể đột phá tới Thánh cảnh, như vậy hắn bước vào Bán Thần cảnh giới là chuyện hiển nhiên. Cho nên tương lai, chỉ khi các ngươi không cách nào bước vào Bán Thần cảnh, lúc đó, các ngươi sống c·h·ế·t sẽ không có người quản”. Tôn Quân Hàn lạnh nhạt lên tiếng.
Con hàng này không có chuyện gì làm sao?!
Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên liền đến nơi.
Trần Tuệ Dung: …
Không phải hắn quá mạnh, cũng chẳng phải Sở Như Mộng yếu, mà là Sở Như Mộng vốn dĩ không có tập trung, tâm tư không nằm ở chiến đấu.
“Đương nhiên, quy củ chúng ta biết”. Tô Kiệt lên tiếng.
“Cùng ngươi tâm sự, không được?”. Sở Như Mộng liếc xéo lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngoài thành Đông hai dặm”.
“Không sai, ai về nhà nấy đi, nhưng mà, truyện này, chỉ có người ở đây biết, các ngươi tốt nhất kín miệng một chút, nếu như truyền ra, đại lục sẽ hỗn loạn, cũng sẽ dẫn tới một số thứ không cần thiết. Quy củ các ngươi biết”. Sư tộc thủ lĩnh lên tiếng. Dù sao đây là lần đầu họ gặp, trong quá trình chiến đấu lại xuất hiện tiếng rống kia, thật làm cho người khác khó lòng phòng bị.
Đám người không hiểu ra sao, nhưng mà Tô Thanh Ảnh lại có chút mẫn cảm, nàng cảm thấy, Lạc Cảnh Điềm mục tiêu, hẳn là muốn đem Băng Cung hủy diệt.
“Không đúng, ta rõ ràng thấy được bà ta ánh mắt muốn g·iết c·hết Khả Vi, bên kia Sư tộc cũng vậy, nhìn ta đầy ác ý. Ta sẽ không nhìn lầm”. Lạc Cảnh Điềm nhíu mày, chỉ về phía Trần Tuệ Dung cùng Sư tộc thủ lĩnh nói.
Sau một lúc…
“Có phải nam nhân hay không? Tới hay không nói một tiếng”.
Tuy rằng bình thường không có ai nói gì, nhưng là sự việc năm đó đám người đều có chút biết tới, chẳng qua đều là nghe rằng Thánh Nữ đời trước là trốn đi. Hiện tại họ xem như minh bạch, không trốn đi thì ở lại làm gì? Làm vật hi sinh sao?!
“Ngươi mẹ nó rốt cuộc đi theo ta làm cái gì? Có rắm mau thả, không có liền lăn”. Lạc Cảnh Thiên bực bội nói.
Thử nghĩ một chút, thiên phú có thể trước 30 tuổi bước vào Thánh cảnh, bản thân lại là con gái của Băng Cung cung chủ, đến lúc đó khó trách sẽ bị người khác nói này nói nọ. Với tính cách cực đoan của bà ta, nhất định sẽ làm ra điều quá đáng, đây cũng không phải nói giật gân, bởi vì nhiều năm trước cũng có những trường hợp tương tự.
“Có ý gì?”. Lạc Cảnh Điềm nhất thời sửng sốt.
“Làm… làm sao có thể?”. Tô Thanh Ảnh che miệng khó tin thốt lên.
“Mỗi 10 năm, cuộc chiến này diễn ra, không chỉ là tranh đoạt tài nguyên, còn là chọn ra người kế vị. Hoặc theo cách khác mà nói chính là chọn ra người có thiên phú xuất chúng. Như ngươi cùng Lam Khả Vi, hai người các ngươi chiến đấu, không chỉ là tranh đoạt tài nguyên, còn là vì danh dự cùng vị trí thông lĩnh”.
“Đừng quên thứ ngươi hứa hẹn, hơn nữa, ta là bà ngoại của ngươi”. Trần Tuệ Dung nhìn Lạc Cảnh Điềm lạnh nhạt nói.
Đám đệ tử Băng Cung cũng khó tin nhìn về phía Trần Tuệ Dung.
“Ngươi nghĩ đi đâu? Ta là loại người đó? Vẫn là nói ta nhan sắc này chỉ cần vẫy tay một cái liền có người xếp hàng đến tận ma thú sơn mạch chờ ta sủng ái ngươi tin không?”. Sở Như Mộng khoé miệng giật giật lên tiếng.
“Chúng ta cùng yêu tộc tuy nhiên không hẳn là đối địch, nhưng vẫn luôn tranh một cái vị trí - thống lĩnh”.
“Vậy thứ dưới này… nó sẽ đi ra sao?”. Dương Tiêu Tiêu mím môi hỏi.
“Ta nghe thấy a, ta không có điếc”. Sở Như Mộng bất mãn nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không thể không nói, nữ nhân giác quan thứ sáu quá huyền học.
Lạc Cảnh Thiên nhướng mày, con hàng này bị cái gì kích thích? Làm sao đột nhiên liền muốn cùng hắn luận bàn? Sẽ không phải có âm mưu gì chứ?.
Bởi vì ai cũng biết Trần Tuệ Dung tính cách là như thế nào, nếu như đời trước Thánh Nữ trước 30 tuổi không bước vào Thánh cảnh, như vậy ba ta chắc chắn sẽ vứt bỏ, thậm chí là đuổi khỏi Băng Cung, nói không chừng trong lúc nóng giận còn có thể g·i·ế·t người.
“Ta lại sợ ngươi”.
“Đánh xong rồi nói”. Sở Như Mộng lạnh nhạt nói, sau đó liền lao tới.
“Nói đi, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?”. Lạc Cảnh Thiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn nói.
“Ta mẹ nó không biết bay a”. Lạc Cảnh Thiên nội tâm nói một câu, sau đó liền cuốc bộ đi theo.
“Cái đó không cần ngươi quan tâm, ta sớm đã đem nàng biến cong, tùy thời đều có thể cầm xuống. Ta là ai? Đường đường thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, nam nữ ăn sạch. Chỉ là một cái nữ nhân ta còn không hàng phục được nàng?”. Sở Như Mộng tự kiêu lên tiếng.
“Giải thích? Giải thích cái gì? Ngươi sẽ không phải đến Yêu Hoa Viện tìm nữ nhân chứ?”.
“Đương nhiên là vì tương lai để tộc nhân mình lãnh đạo. Sư tộc muốn g·i·ế·t ngươi, Băng Cung muốn g·i·ế·t Lam Khả Vi, bởi vì hai người các ngươi trên người nắm giữ thiên phú đủ bước vào Bán Thần cảnh. Thậm chí Thần cảnh cũng có khả năng. Cho nên hai người họ mới như vậy, nhưng bất kể như nào, trước khi 30 tuổi, các ngươi là c·h·ế·t không được”.
Nhìn Sở Như Mộng nằm trên đất, Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu.
Nhất thời, Lạc Cảnh Điềm sắc mặt hiện lên vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn về phía Trần Tuệ Dung như muốn g·i·ế·t người như thế. Âm trầm tới đáng sợ.
“Ngươi nhìn không sai, nhưng là, ai nói cho ngươi rằng chúng ta cuộc chiến này không phải là thật?”. Tô Kiệt nhìn nàng lên tiếng.
Chương 193: Lạc Cảnh Điềm hận ý sâu thêm một tầng
“Ngươi nói, ta nên cùng Tiểu Vân nàng giải thích thế nào?”. Sở Như Mộng im lặng một lúc, sau đó nhìn hắn hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.