Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 161
Lý Thiệu Lâm, Bạch Họa...
Đây là món quà cô chuẩn bị cho Bạch lão gia, đã đến thì không thể không tặng.
“Chị có quan hệ với nhà họ Bạch, hai người vào bằng quan hệ à?”
Tú Phân kinh ngạc, đối phương còn ngạc nhiên hơn: Đúng vậy, chúng tôi bỏ tiền mua vé vào để mở mang tầm mắt, nếu quen được đại lão, mở rộng quan hệ thì càng tốt... chị không phải vậy sao?
Nhìn tấm thêu của Tú Phân được đóng hộp mang đi, mọi người thở dài tiếc nuối.
“Không biết nữa, nhưng cậu ấy có nộp quà, trên hộp có ghi tên, đợi nhân viên đi qua nhìn một cái là biết.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai cái tên đặt cạnh nhau, cô cuối cùng cũng nhớ ra đã thấy chúng ở đâu!
Mấy người nói xong, thấy Tú Phân cúi đầu không nói gì, đều hối hận vì lỡ lời.
Cậu bé mặc áo khoác, ngồi giữa đám người lớn mà không hề e ngại.
Một người suy nghĩ một lúc, vẫn đề nghị: Tấm thêu này chị tốn bao tâm huyết, tặng cho Bạch lão gia thật đáng tiếc, chi bằng giữ lại, lần sau cha chị thọ, tặng cho ông ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu bé tên gì nhỉ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhỏ tuổi thế mà đã có khí chất.”
Tú Phân không hiểu ý câu cuối, nhưng vẫn cảm kích thiện ý của họ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đeo kính râm, ngồi thẳng lưng trông rất ngầu, từ trang phục đến khí chất đều không giống trẻ nhỏ bình thường.
Mọi người lắc đầu, bởi họ không vào được sân khấu, hiểu biết về các đại gia rất hạn chế.
Dù biết rằng món quà có thể bị chìm nghỉm giữa đống lễ vật, nhà họ Bạch sẽ không để ý, nhưng Tú Phân vẫn đặt tấm thêu tốn bao tâm huyết vào hộp.
Mấy nữ khách nhìn nhau, một người liếc nhìn xung quanh, tìm cớ đổi đề tài: Ồ, đằng kia cũng có một đứa trẻ, trông còn nhỏ hơn bé gái bàn mình, không biết phụ huynh nào hào phóng thế, bỏ tiền mua vé cho con vào đây.
“Phải đấy, như trà hay tượng gỗ... những thứ này khó sai sót, vừa đẹp mặt vừa không xót “ruột.
Mọi người bàn tán sôi nổi, Tú Phân càng nghe càng tò mò: Các bạn nói mua vé vào cửa là...
Cô sống vào thời đại hàng chục năm sau, khi mọi người đều dùng điện thoại để đọc sách, và các trang tiểu thuyết cũng được thiết kế vô cùng đa dạng. Khi mở một cuốn sách, ngoài tên truyện và phần giới thiệu, cô có thể nhìn thấy ngay các dữ liệu như bình luận, thẻ nhân vật, thậm chí cả fanart...
Một người nhìn tên trên hộp quà, lập tức nói: Lý Thiệu Lâm, cậu bé tên Lý Thiệu Lâm... trong số gia đình giàu có hôm nay, có ai họ Lý không?
“Đúng vậy, tặng người nhà chắc chắn sẽ rất cảm động.”
Chương 161
Duy chỉ có Thẩm Huệ Huệ, đang chìm đắm trong suy nghĩ, bỗng ngẩng đầu lên.
Nếu chỉ là tiệc thọ bình thường, cô cũng không chuẩn bị thứ này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đến chỗ này, quà chỉ cần tượng trưng là được, đừng quá đơn sơ, cũng đừng quá đắt tiền, theo số đông là ổn nhất.”
Có ngọc quý như vậy trước mặt, tất nhiên sẽ không coi trọng món quà thêu tay của cô.
“Lạ thật, sao phụ huynh không ngồi cùng.”
" Đây là con nhà ai vậy, đẹp trai thật.”
Giống như đa số độc giả, trước khi đọc tiểu thuyết, Thẩm Huệ Huệ thường lướt qua thông tin cơ bản của truyện để xác định có phù hợp với sở thích của mình hay không, rồi mới vào đọc nội dung.
Vậy mà giờ họ nói chỗ ngồi là mua vé?!
Còn kết quả thế nào, không phải do cô quyết định, cô cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ cần tấm lòng của mình đến nơi, không hổ thẹn với lòng là được.
“Kính râm che mặt, không nhìn rõ, không biết giống ai...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở một bàn không xa, cũng tại khán đài, có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi.
“Chỗ ngồi của chúng tôi là mua vé mà vào.”
Họ không biết Bạch Khải Trí là cha ruột Tú Phân, nhưng cô biết.
Câu hỏi này lập tức gây hứng thú.
Lại một cái tên quen thuộc!
Trên xe, Bạch Cầm từng khoe tiệc thọ nhà họ Bạch chỉ dành cho người có quan hệ, người khác dù có cố cũng không vào được.
“Hay là con của đại lão nào trong sân khấu, chạy ra khán đài xem cho vui?”
“Có thể lắm!”
Xung quanh tràn ngập tiếng cười nói, duy chỉ có bàn của họ chìm vào bầu không khí im lặng kỳ lạ.
Những người khác cũng nhìn theo.
Nhưng họ đều là người thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, không giấu giếm.
“Chỗ ngồi là mua vé? Tú Phân giật mình.”
“Hơn nữa, chúng tôi đến dự tiệc thọ chỉ để mở mang tầm mắt thôi, bản thân vé vào cửa đã tốn không ít tiền rồi, không cần phải... ừm...”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.