Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105
Ban đầu Thẩm Huệ Huệ tưởng ông lão chỉ nói xã giao, nhưng khi ngồi xuống mới biết, ông không đi một mình mà là đi công tác theo đoàn. Ông là người lãnh đạo chính, nhưng lúc lên tàu bị đám đông làm lạc đoàn.
“Cháu đã đặt chỗ chưa? Ông đưa cháu đến chỗ ngồi nhé.” Ông lão nói, sợ Thẩm Huệ Huệ nghi ngờ, liền báo trước chỗ ngồi của mình.
Thẩm Huệ Huệ gật đầu: “Người nhà cháu… một người quen trước đây của cháu thích y học, nhưng thời đó còn khó khăn, ăn không đủ no, huống chi học y. Ông ấy mơ ước thành bác sĩ, hay kể cho cháu nghe chuyện về nghề y.”
Thẩm Huệ Huệ chỉ cảm thán, không ngờ khiến ông lão buồn, cô vội an ủi: “Nhưng mấy năm nay đất nước phát triển, ngày càng tốt hơn, giáo d·ụ·c phổ cập dần, vài năm nữa nhà nhà đều cho con đi học, ước mơ gì cũng thực hiện được, sinh viên đầy đường.”
Ông lão và mấy người trẻ trao đổi, thỉnh thoảng dùng thuật ngữ chuyên ngành, Thẩm Huệ Huệ nghe khá vất vả.
Kiếp trước cha cô kinh doanh thành công, chỉ có mình cô là con gái, nên muốn cô kế thừa công ty.
Lúc đầu Thẩm Huệ Huệ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không để ý ông lão nói gì.
Nhà Thẩm Huệ Huệ buôn dược liệu, chủ yếu là thuốc Đông y, nên cô có thiện cảm tự nhiên với Đông y.
Không cần so với người khác, chỉ cần đứng cạnh Thẩm Thiên Ân, hai người trông như cách nhau vài tuổi.
Nhưng dần dần, những từ chuyên môn như “khối u”, “phẫu thuật”, “phản ứng thải ghép”… lọt vào tai. Thẩm Huệ Huệ không phải bác sĩ, nhưng nhà làm nghề thuốc, nên nhạy cảm với những từ này, vô thức tập trung vào ông lão.
Thẩm Huệ Huệ không có đam mê nghề nghiệp cụ thể, nên sau khi thi đại học, cô chọn ngành Quản trị Kinh doanh để tiện quản lý công ty. Nhưng chưa kịp nhập học đã xuyên vào sách.
Nhưng nghe lâu, cô dần hiểu được.
Nhưng cô không ngờ mình lại bị coi là trẻ con cần người lớn đi kèm.
Thật bất ngờ, Thẩm Huệ Huệ và ông lão lại cùng toa, chỗ ngồi cũng gần nhau.
Đoàn có sáu người, mua sáu chỗ ngồi, chỗ của Thẩm Huệ Huệ lại nằm giữa họ. Vì toàn người quen, nên cô được xếp ngồi cạnh ông lão, một vị trí cạnh cửa sổ lý tưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng những bác sĩ Tây y cô từng gặp đa phần bài xích Đông y, coi đó là mê tín.
Thẩm Huệ Huệ nghe say sưa, ông lão uống trà, thấy cô chăm chú liền cười hỏi: “Cháu thích y học à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Suốt chặng đường, đúng như ông lão nói, dưới sự chăm sóc của ông, Thẩm Huệ Huệ không phải tiếp xúc với ai khác, cũng không gặp kẻ xấu.
Ông lão gật đầu, ánh mắt buồn man mác: “Những năm trước khổ thật, đói kém, bệnh tật, sống không dễ dàng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cháu chưa nghĩ ra…” Thẩm Huệ Huệ đáp.
Cô bật cười: “Cháu đi một mình ạ.”
Thẩm Huệ Huệ vì thể chất yếu ớt nên trông nhỏ hơn tuổi.
Tàu chạy chậm, còn vài tiếng mới đến nơi, ông lão bày đồ ăn thức uống trẻ con thích trước mặt Thẩm Huệ Huệ, đảm bảo cô có thể lấy dễ dàng rồi quay sang nói chuyện nhỏ với người bên cạnh.
“Mong ngày đó đến sớm.” Ông lão nói, càng nhìn Thẩm Huệ Huệ càng thích, hỏi tiếp, “Thế cháu có ước mơ gì không?”
“Một mình?” Ông lão hơi nhíu mày, tỏ ra không đồng tình với việc gia đình để một đứa trẻ gầy gò đi tàu một mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hóa ra mấy người này đều là bác sĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Họ đang bàn phương án điều trị cho một bệnh nhân.
Từ giai đoạn trước phẫu thuật, đến tình hình sau mổ, sự hồi phục của bệnh nhân, rồi cả phương pháp Đông y cũng được đề cập.
Chương 105
“Thật trùng hợp, vậy thì tốt quá, đi đường cùng ông cho đỡ gặp kẻ xấu!” Ông lão vui vẻ nói, dắt Thẩm Huệ Huệ đến chỗ ngồi.
Tưởng rằng bác sĩ Tây y đều nghĩ vậy, không ngờ ở thời đại 90 này, lại nghe được quan điểm “gạn đục khơi trong”, miễn là có lợi cho bệnh nhân, phương pháp nào tốt đều có thể thử.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.