Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 383: Cả người bị đâm bay lên trước mặt tôi
Vừa đến bên đường, trước mặt liền dừng một chiếc xe con màu trắng, Lâm Tuyền xuống xe, nhìn thấy tôi, cô ta hơi sững lại, sau đó mới đưa tay chào hỏi tôi: “Xin chào.”
Tôi và Mưu Đạo Sinh nhất thời có chút không biết nói gì.
Nghe thấy lời tôi nói, Mưu Lan Tích đột nhiên đứng lại.
Mưu Lan Tích nhìn Thiểm Thiểm, ánh mắt ngây dại, nhìn thấy bà như vậy, tôi bị dọa sợ rồi.
Tôi không ngờ, Mưu Lan Tích vậy mà lại biết!
Chương 383: Cả người bị đâm bay lên trước mặt tôi
Mưu Lan Tích ngẩng đầu nhìn Thiểm Thiểm, lắc đầu: “Không, cô ấy không phải Khanh Khanh, Khanh Khanh đã c·h·ế·t rồi.”
Chúng tôi đưa Mưu Lan Tích đến bệnh viện tốt nhất thành phố Bắc chữa trị, vì bệnh viện này không giống Thánh Tâm, vì thế, một tuần chỉ có thể thăm bệnh một lần.
Kết quả đến lại không thấy người, tôi gọi điện cho Đào Nhi, mới biết cô ấy đã rời đi.
“Cô Lâm, xin chào.”
Lúc này, người giúp việc mang hai con búp bê tới.
Người giúp việc vừa đi, Mưu Đạo Sinh liền đến gần, nói với Mưu Lan Tích: “Người giúp việc không hiểu chuyện, lát nữa lấy cho bà.”
Tôi nhanh chóng ôm Thiểm Thiểm vào lòng, ngẩng đầu nhìn Mưu Lan Tích, nói: “Dì… Dì Mưu, Dì bình tĩnh, bình tĩnh! Con là con gái dì, Thiểm Thiểm là cháu ngoại dì, dì không thể làm hại nó.”
Lúc này sợ là Đào Nhi bận lắm đây.
Hơn nữa ở nơi khỉ ho cò gáy này, làm gì có quán cà phê chứ?
Cả người Lâm Tuyền bị đâm bay lên ngay trước mặt tôi.
Tôi ngồi dậy, chỉ lảm thấy đầu đau đớn, sờ một cái, đã chảy máu rồi!
Không còn cách nào khác, tôi chuẩn bị bắt xe đi về.
Mà lúc này, bên đường, một chiếc xe Jeep đúng lúc chạy qua, tốc độ cực kì nhanh!
Nói tới búp bê, Mưu Đạo Sinh liền hiểu rồi: “Búp bê đâu?”
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng…
Tôi về thành phố Vĩnh An thì đến studio trước, trong studio chỉ có một mình Vương Thanh Thanh, tôi hỏi cô ấy tin tức của Đào Nhi.
“Sao vậy?” Mưu Đạo Sinh hỏi.
Cô ta không gọi tên tôi.
Nghe thấy tiếng Thiểm Thiểm gọi, Mưu Lan Tích đang kích động đuổi người bỗng đứng lại, bà nhìn Thiểm Thiểm, cũng không đuổi theo người kia nữa, từng bước đến gần Thiểm Thiểm.
Vừa nói, vừa đi vào phòng.
Thiểm Thiểm đứng ở đó không nói gì.
Nếu nội dung Lý Trọng Mạnh đưa ra là thật. vậy quan hệ của tôi và Lâm Tuyền, thật sự là rất khó xử.
Cũng không biết bà có tin hay không.
Thế nhưng, chuyện lần này, khiến cả hai thân phận của tôi đều bị đưa ra ánh sáng.
Lần này vốn tôi lấy tên Sa Điệp quay lại, không có ý định kết giao với cô ta.
“Mẹ!” Thiểm Thiểm đứng bên cạnh thấy tôi bị ngã, lập tức chạy tới. . ngôn tình sủng
Lúc ăn tối, tôi khuyên Mưu Đạo Sinh, đưa Mưu Lan Tích tới bệnh viện để điều trị chính quy.
Mưu Đạo Sinh nhìn tôi.
Một lúc sao, bà đột nhiên nói: “Không phải, cô không phải Khanh Khanh, Khanh Khanh và Minh Minh đều c·h·ế·t rồi.”
Tôi hỏi địa chỉ công trường của Đào Nhi, liền bắt xe qua đó.
Tình hình của Mưu Lan Tích bây giờ, nhất thời tôi có chút lo sợ bà sẽ làm Thiểm Thiểm bị thương.
Nhưng, Lâm Tuyền lại nói: “Nếu đã có duyên gặp nhau như vậy, không bằng cùng đi uống một cốc cà phê đi, mấy ngày trước xảy ra chuyện lớn như thế, nhà chúng tôi đều loạn thành một đám rồi, vừa đẹp tôi cũng muốn nói chuyện với cô một chút.”
Thế nhưng, không biết vì sao, tôi lại cảm thấy ánh mắt cô ta ẩn giấu địch ý rất sâu.
“Khanh Khanh?” Mưu Lan Tích nhìn tôi, đôi mắt có vài phần ngây dại.
Chỉ sợ bà mất khống chế làm Thiểm Thiểm bị thương.
Tôi do dự một chút, mới kéo Mưu Lan Tích, nói: “Con chính là Khanh Khanh.”
Tôi đứng thẳng lên, nhìn Mưu Lan Tích, đang định nói gì, Mưu Lan Tích đột nhiên ngồi bệt xuống đất, nỉ non nói: “Khanh Khanh và Minh Minh đều bị bọn họ g·i·ế·t rồi, bọn họ là người xấu, bọn họ là người xấu…”
Dù sao, chỉ ở đây, đối với bệnh của bà không tốt.
Mưu Đạo Sinh do dự một chút, rồi cũng đồng ý.
Tôi nói rồi, xoay người muốn đi.
Dù sao sức bà lớn, cú đẩy vừa rồi kia, một chút tôi cùng không chống đỡ được.
Thiểm Thiểm chạy về phía tôi, ngẩng đầu nhìn Mưu Lan Tích đang đi tới, dang rộng cánh tay nói: “Bà không được lại đây, con sẽ không cho bà làm mẹ bị thương.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngữ khí nói chuyện của Lâm Tuyền rất dịu dàng, giọng nói cũng rất êm ái.
“Lẽ nào, cô cũng cảm thấy có lỗi với tôi? Không dám đối diện với tôi?” Cuối cùng, vẻ lương thiện trên mặt Lâm Tuyền biến mất, vẻ mặt khiêu khích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ở… Ở phòng của cậu Thiểm Thiểm.” Người giúp việc dường như hiểu ra cái gì, lập tức nói: “Giờ tôi đi lấy!”
Tôi nói xong liền hối hận, với tình trạng bây giờ của Mưu Lan Tích, tôi nói những thứ này, sợ là bà không chịu được.
Lúc này, Lâm Tuyền đột nhiên bắt lấy tay tôi, cả người lùi về sau một bước, trực tiếp ngã về sau.
Người giúp việc không dám đi theo, Mưu Đạo Sinh đành tự mình đi theo.
Kết quả Mưu Lan Tích thấy búp bê, nỉ non nói: “Khanh Khanh đã c·h·ế·t rồi, Minh Minh cũng c·h·ế·t rồi, bọn chúng đều c·h·ế·t rồi…”
Hơn nữa, lúc đầu kẻ đầu sỏ ép mẹ tôi phát điên có lẽ chính là mẹ của Lâm Tuyền – Cung Vân! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không phải, cô Lâm, tôi thật sự có việc.”
Vương Thanh Thanh nói với tôi, đơn hàng mới của studio là của trung tâm ươm mầm doanh nghiệp kĩ thuật mạng.
“Ầm!”
Lúc này, Mưu Đạo Sinh cuối cùng cũng đi ra, nhìn thấy chúng tôi, nhíu mày nói: “Chuyện gì vậy? Ngủ trưa một chút đã ầm ĩ thế này?”
Lúc này, người giúp việc bị Mưu Lan Tích đuổi nói: “Tôi, vài ngày trước tôi được nghỉ về nhà, hôm nay mới tới, nhìn thấy hai con búp bê, tưởng là ai để nhầm…”
Nếu như bà đánh Thiểm Thiểm, khẳng định…
Thế nhưng, Mưu Lan Tích lúc này cũng không đáp lời thầy, mà nhìn về phía tôi, chỉ nói hai chữ: “Con gái.”
Tôi để Thiểm Thiểm ở lại thị trấn Tô, hứa với nó, hai tuần sau sẽ đến đón nó, sau đó trở về thành phố Vĩnh An.
Đào Nhi ra công trường rồi.
“Ông Mưu, người này đánh mẹ con!” Thiểm Thiểm lập tức chạy tới trước mặt Mưu Đạo Sinh.
Từ nhỏ không có mẹ, giờ Mưu Lan Tích cho dù thần trí không minh mẫn, tôi cũng vấn muốn gọi tiếng mẹ như cũ.
Đợt này vì chuyện của Lý Trọng Mạnh, lại thêm chuyện ở thị trấn Tô, tôi đã một tuần không đi làm rồi.
“Đúng, là con.” Tôi do dự một chút, lấy hết dũng cảm duỗi tay ôm lấy Mưu Lan Tích, nói với bà: “Mẹ, thật sự là con, con là Khanh Khanh, là con gái của mẹ.”
Thực ra nghĩ thế nào, tôi và Lâm Tuyền đều không cùng một phía.
Tôi nhìn chiếc xe con phía sau Lâm Tuyền dần dần rời đi.
Tôi hi vọng có một ngày bà có thể khỏi.
Mặc dù có lúc tôi cảm thấy không thể tin hoàn toàn, thế nhưng nhìn thấy Lâm Tuyền, cảm thấy địch ý của cô ta với mình, tôi lại cảm thấy không thể không tin.
Lúc này, Thiểm Thiểm đứng ở một bên nói: “Không có, mẹ con là Tống Duyên Khanh, mẹ chính là Khanh Khanh!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mưu Lan Tích cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy, hai tay dừng ở trong không trung, cũng không rõ muốn làm gì.
Vốn chỉ muốn chào một tiếng rồi đi.
Bà nhìn chằm chằm hai người chúng tôi, nửa ngày sau mới noi: “Con gái? Cháu ngoại?”
Bây giờ, tôi càng tỉnh táo, cốc cà phê này, tuyệt đối không thể uống, một khi uống rồi, sợ rằng có đi mà không có về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thôi đi, tôi còn có việc, xin lỗi.” Tôi quả quyết từ chối.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.