Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Ngóng tuyết

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Ngóng tuyết


“Được, vậy em cẩn thận, nóng đấy!” Đặt bát thuốc vào tay cô, anh về

Thẩm Hàn Vũ nhìn cô chăm chú. Cô nhìn thấy giới hạn c*̉a tình yêu rồi ư?

Hai tay cô giơ ra ngoài hiên hứng tuyết, hình như đang ngâm nga giai điệu nào đó anh không thuộc.

“Lách ta lách tách, có giống con yêu tinh nghịch ngợm nhảy múa trong

tuyết ngoài cửa sổ, hưng phấn như một đứa trẻ.

Anh thu lại ánh mắt, vén mái tóc dài đang bay trong gió c*̉a cô ra

Anh lắng tai nghe, không xâu chuỗi nổi giai điệu gì nhưng không nỡ phá hỏng trí tưởng tượng c*̉a cô.

“Em muốn ngủ, anh chưa hát cho em nghe!”

“Mấy năm không có anh ở bên, mỗi lần nghe bài hát

“Em nói với họ chúng ta là anh em à?” Giọng anh có chút không vui.

Đoạn quá

lâu rồi, gần như cho rằng bản thân thực sự đã quên.

“Đừng nhiều lời!”

cả cô, cho nên cô sẽ giấu giếm, không cho anh nhìn thấy, chỉ giữ lại nụ cười đẹp nhất cho anh.

Cái gì mà đồ cổ?

Còn cô sẽ gối đầu lên ngực anh, kề sát vào vị trí c*̉a trái tim.

“Để anh ra xem là ai.” Thẩm Hàn Vũ buông cô ra, đứng lên, đi về phía cửa.

phải ra ngoài, không yên tâm để cô ở nhà một mình nên tất nhiên

bên anh.

nhìn thấy: “Anh, anh biết vì sao em muốn anh đưa em đi ngắm tuyết không?”

sau tai, ngón tay vuốt nhẹ hai gò má hơi lạnh c*̉a cô, đáp khẽ:

Rất lâu sau, cô mới thấp giọng hỏi: “Anh, thực ra anh biết vì sao em không nằm viện, đúng không?”

Vũ tắt lò sưởi, dứt khoát ra đóng cửa sổ, đẩy xe lăn vào

Cô nhẹ nhàng, khe khẽ hát, từng đoạn, từng đoạn giai điệu mềm

“Anh biết vì sao em muốn hát bài hát này cho anh nghe không?”

bàn tay để cô sưởi ấm, không quên dịu dàng nhắc: “Cẩn thận kẻo nóng đấy!”

có thể làm là rất hạn chế song cô dường như không quấy rầy

“Em gái anh rất kiên (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mắt Thẩm Hàn Vũ sáng rực. Vì mất đi thị lực nên cô không thể

anh, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu c*̃ng tự mình tìm niềm

Ánh mắt anh lay động, biết rõ ý cô, không đơn giản chỉ là ở câu chữ.

luật nữa đấy! Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay

này, em đều nhớ tới anh. Em luôn nghĩ, nếu có một ngày, Thất

Cô chợt hiểu, nhướng môi cười: “Anh, cô Phương có xinh không?”

Chương 15: Ngóng tuyết

Ở một góc khác trong căn phòng, người

cô cho ấm rồi vào bếp bưng bát thuốc nóng ra.

“Không đâu!”

hiện bí mật gì to lớn, nở nụ cười vui vẻ đến thế!

khiến cô trước sau không thể quên được âm thanh làm rung động

Đây chính là nguyên nhân khiến khóe miệng cô nở nụ cười dịu dàng, ngọt ngào.

“…Anh?” Cô giật mình.

Anh mở miệng định nói gì đó thì chuông cửa reo.

Cô uống thuốc đúng giờ, ngoan ngoãn chấp nhận trị liệu, anh luôn

“Chắc sẽ có!” Anh nắm bàn tay lạnh giá c*̉a cô, má c*̉a anh chạm vào tóc cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

trong phòng, không cho cô nghịch tuyết đọng lại thành một lớp

Tình ngã ngồi dưới đất, ôm đầu gối ngồi thu lu một chỗ, cắn

Anh trở lại rồi! Thẩm Thiên Tình cười vui sướng giơ tay về phía

Sáng vừa tỉnh dây, chân trời lả tả những bông hoa tuyết, cô nghịch

mà dừng chân ở thị trấn không tên tuổi này, tuy hơi xa nhưng môi

tình hình bệnh tật c*̉a cô với bác sĩ ở bên ngoài, trở về (đọc tại Nhiều Truyện.com)

cần sự tiếp xúc thân thể nào, chỉ cần anh biết anh và cô c*̀ng ở trong một không gian là trái tim đã có thể cảm nhận được

khứ thuộc về anh và cô đã từng bị anh cố kìm nén, quên lãng,

Ánh lửa lò sưởi bùng cháy, cô nghiêng đầu, nghiêng tai lắng nghe tiếng lách tách khe khẽ, thấy thích thú, nụ cười thư thái,

tịch không mưa, em sẽ muốn anh ngắm tuyết c*̀ng em.”

vừa tròn hai mươi tuổi, may mắn, họ c*̃ng là người Đài Loan.

Họ có thể biết những điều này vì khi vừa tới, anh sợ có lúc

“Em mấy tuổi rồi? Còn muốn nghe hát ru!” Tâm trạng anh vẫn có chút không vui.

Cô tựa vào anh nghỉ ngơi, lắng nghe thật kỹ, trái tim dâng lên cảm xúc mềm mại nhất.

Cô đưa miếng bánh bị cắn dở ra, anh há miệng, ăn nốt nửa còn lại giúp cô.

“Ừ.”

“Cô ấy là đồ lừa đảo.” Anh ngốc tới nỗi bị cô ấy qua mặt.

đau khổ chưa kịp khép lại c*̉a anh.

Mấy đêm đầu, anh toàn tỉnh giấc giữa đêm, sau đó chỉ có thể ngắm

Anh trầm mặc một lúc: “ Sao lại không nằm viện?”

Cô nếm thử, là bánh bích quy mùi oải hương.

không?

Một bài hát dân ca, giai điệu đơn giản song lại thể hiện được tình cảm thuần khiết mãi không phai màu giữa anh và cô.

Hồ, đặc biệt là trước khi ngủ và cả khi tâm trạng em không

phòng bệnh, trong đầu anh luôn lặp lại câu nói c*̉a bác sĩ…

trường yên tĩnh, thích hợp cho cô dưỡng bệnh.

ở đây, hồi ức đẹp đẽ ngọt ngào nhất c*̉a cô c*̃ng là ở đây,

Anh nín lặng, đặt tay lên ngực cô, cảm giác được nhịp đập nhè nhẹ, mới thở phào một hơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chắc là họ nghĩ một người đàn ông như anh phải chăm sóc em thì rất vất vả!”

Đây chính là thứ hạnh phúc cô kiếm tìm, rất bình thường, đơn giản

khiến anh hạnh phúc tới nỗi muốn thở dài.

tuyết phủ trắng xóa, rất đẹp phải không?”

“Uống hết bát thuốc này rồi hẵng nói!” Anh múc một thìa, thổi qua cho đỡ nóng rồi đưa lên miệng cô.

mại, uyển chuyển thoát khỏi vành môi cô, bay vào trong trái tim

Ai chẳng biết cô muốn đi nghịch tuyết.

Em đứng giữ đất trời, nhìn tuyết phủ kín con đường anh đến.

“Anh, anh bảo ngày mai tuyết có rơi không?”

Tâm khảm anh như bị giáng một đòn mạnh. Đúng vây, đây đích thị là việc cô có thể làm.

Tuyết rơi.

“Có được không?” Cô nghiêng tai, nghe tiếng bước chân anh rời khỏi phòng.

lòng người ấy, từ đó dùng cả cuộc đời để nhớ, để yêu chủ

Trong mắt cô, anh chính là anh, Thẩm Hàn Vũ độc nhất vô nhị, cho dù người khác có thêm các thân phận cho họ như tình nhân, vợ

Không biết đã bao lâu qua, trong vòng tay không còn phát ra chút âm

chút nữa thôi.” Cô giơ tay hứng những bông tuyết mịn, cảm giác

được lấp đầy, anh siết chặt hai tay, sự đủ đầy trong vòng tay

“Vậy bánh đâu?” Cô giơ tay đòi, Thẩm Hàn Vũ nhón miếng bánh cô thích ăn, đặt vào tay cô.

Anh quyết định đưa cô rời xa nơi huyên náo, ồn ào.

này, anh còn nhớ bài hát thế nào không?”

ca khúc mà là cảm giác được người khác dỗ dành, yêu thương,

Anh xuống giường, lấy thuốc chích cho cô, động tác vững vàng, bình tĩnh.

Hàng xóm c*̉a họ là một đôi vợ chồng già về hưu và một cô gái

bờ môi cong cong.

“Em đang niệm kinh gì đấy?”

Anh hiểu rồi!

“Có gì vui đáng để em cười ngọt ngào thế?” Anh chiếm luôn chỗ trống bên cạnh cô trên sofa, ôm cô vào lòng.

thể cười một cách vui vẻ, mãn nguyện đến vậy.”

“Em mệt rồi, em rất nhờ nhà, nhớ cha mẹ. Anh, chúng ta về nhà, được không?”

thanh nào, vẻ mặt cô quá bình thản, yên lặng tựa như…đã c·h·ế·t.

Ở đây, không ai biết họ, c*̃ng không ai có thể tới quấy rầy cuộc sống bình yên c*̉a họ, anh nói như vậy.

“Đó là một phần đáng quý nhất trong ký ức c*̉a em và anh! Em nhớ

Giơ tay nhặt bông tuyết trên tóc cô, chạm vào vùng da thịt lạnh ngắt, anh dùng đôi tay mình xoa tay

Bác sĩ cười, hiểu rõ: “Có lẽ cô ấy không muốn anh lo lắng!”

luyến nhất, cả đời này cô chẳng có gì tiếc nuối nữa…

giấu rất tốt…

“Ừ, em yên tâm ngủ đi!”

Xem ra cô thích ứng nhanh hơn cả anh.

Hôm nay là đêm cuối c*̀ng họ ở Thụy Sĩ, trời vừa sáng là họ phải đáp máy bay sớm nhất về Đài Loan.

“Tình hình không lạc quan hơn trước, gần đây số lần cô ấy co cơ, đau đớn chắc nhiều hơn chứ?”

Anh không nói, cô im lặng một lúc: “Anh, em hát cho anh nghe nhé!”

sự chân thực.

Hàn Vũ đổ cốc trà lạnh đi, rót thêm nước ấm, đặt vào lòng

cho rằng, bệnh tình cô đã ổn định hơn rất nhiều rồi…

Đã… tệ đến thế ư? Nhưng anh lại không hiểu rõ tình hình…

đến từ giữa hồ, đi nào, đi nào… có giống bài hát ngày xưa anh thường hát cho em nghe không?”

phát ra tiếng nói. “Em đợi anh lâu quá! Anh và “đồ cổ” kia nói

“Vợ chồng ông bà Phương bên cạnh làm thêm vài cái bánh, kêu con gái mang một ít sang cho chúng ta.”

“Anh, em muốn về nhà.”

Nhiệt độ bên ngoài thấp tới mức đóng băng, toàn thân cô lại toát mồ hôi một cách bất thường.

Chỉ là một chuyện vặt vãnh trong cuộc sống vậy mà cô như phát

Anh và cô, giới hạn tình yêu dưới tuyết trắng đầy trời…

Giữa năm ngón tay còn vương lại ngày hôm qua có anh, từng mảnh, từng mảnh ghép sao cho trọn vẹn?

“Cứ thử xem thế nào, được không? Em muốn nghe.”

“Có chuyện gì thế?”

Sống mũi Thẩm Vũ Hàn cay cay, nắm chặt tay cô, nói khẽ: “Được, về nhà, về nhà c*̉a chúng ta.”

Bác sĩ chỉ không để ý lời phản đối c*̉a cô, châm cứu cho cô mà thôi, vậy mà cô hận tới bây giờ.

“…” Anh mở miệng nhưng không thể đáp lời, cảm giác nặng nề khó nói đè nặng trong lồng ngực.

cửa sổ vào đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!” Thẩm Hàn Vũ sắc

“Chỉ cần nghe tiếng tim anh đập, em sẽ không rời đi.” Cô nói như vậy.

c*̃ng đã quên gần hết rồi.” Chỗ khuyết trong tim đến nay đã

“…Không có.” Anh không nhìn thấy lần nào cả.

“Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ …”

tim anh mềm nhũn, bước chân bất giác chậm hơn, lặng lẽ đến gần cô.

ông ấy đừng lần nào gặp c*̃ng kêu em nằm viện, em sẽ càng

“Một

Anh đột nhiên dang tay ôm chặt cô, giọng buồn bã: “Em nên để anh biết mới đúng chứ!”

Nụ cười cô hơi sững lại, rồi lập tức làm như không có chuyện gì, chỉ cảnh tuyết bên ngoài: “Anh, bây giờ cả thế giới đều bị

Anh hiểu em, cho dù em không nói gì, anh chắc chắn vẫn hiểu đúng không? Anh trai?

Cho nên cô muốn về nhà, nơi cô và anh c*̀ng trưởng thành, những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô là

dày trên cửa sổ nữa.

Ngẩn ngơ suy nghĩ cho tới khi trở về phòng bệnh, không nhìn thấy cô, anh quay sang hỏi cô y tá đang thu dọn bình rỗng: “Cô ấy đâu?”

Một lát sau, Thẩm Hàn Vũ trở về bên cô.

“Được rồi, vậy chúng tôi đề nghị tốt nhất nên đưa tên lừa đảo này

Em nhìn về phía chân trời, bầu trời bao la vô tận, không nghe thấy anh nói lời tạm biệt…”

“Rất xinh, em có ý kiến gì à?” Anh lạnh nhạt nói.

Thời gian c*̉a cô không còn nhiều nữa, những ngày tháng còn lại rất đáng quý, cô không muốn lãng phí thời giờ vào việc nằm viện

“Sao vậy anh? Anh không vui à?” Tuy anh không nói gì nhưng cô vẫn tinh ý cảm nhận được.

phải làm quen với hàng xóm, gần gũi, hòa thuận với họ để có thể trông nom lẫn nhau.

“Ừ, ừm.” Anh ho khẽ.

phát hiện ra, liền kéo tay anh đặt lên ngực cô, để anh cảm nhận được nhịp đập c*̉a nó, yên tâm ngủ lại.

“Anh?” Thẩm Thiên Tình hoảng sợ tìm kiếm anh.

Hai mắt mất đi ánh sáng lại thêm cử động khó khăn, những việc cô

©.STENT

vào viện tiếp nhận trị liệu đầy đủ, không thể kéo dài nữa.”

Phía cuối, bóng dáng trầm tĩnh c*̉a cô đang lặng lẽ chờ đợi, trái

“Đóng

Toàn thân anh run rẩy, mím chặt môi không muốn trả lời, giả vờ như vậy c*̃ng có thể không phải đối mặt.

Cô cười khẽ: “Từ ba bữa tới điểm tâm đều được quan tâm chu đáo.

“… Giai điệu thê lương quá!” Năm đó, cô rời xa anh với tâm trạng ấy ư?

“Vậy nếu sáng mai tuyết rơi, anh nhớ gọi em dậy nhé!”

“Vâng.” Cô nhắm mắt.

trở về vùng đất cô quen thuộc nhất, bên cạnh có người cô lưu

“Ừ, rất đẹp, bây giờ trước mắt anh chỉ toàn là cây màu trắng, nhà màu trắng, thế giới màu trắng.”

Anh khẽ thở dài, dịu dàng nhìn cô: “Lâu lắm không hát rồi, có hát sai c*̃ng đừng trách anh đấy!”

Làm xong kiểm tra và trị liệu định kỳ, Thẩm Hàn Vũ thảo luận

Nói lời xin lỗi phải chăng có thể thấu hiểu tất cả.

đó nhìn cô một lượt từ đầu đến chân để chắc chắn rằng cô

Anh vẫn không nói gì.

Lúc anh ra ngoài, cô đã uống hết bát thuốc, ngoan ngoãn chờ.

“Anh, lát nữa chúng ta ra ngoài, được không? Cô ngẩng mặt, tràn đầy hy vọng.

đó ngồi cạnh cô, anh lặng lẽ đọc sách, còn cô tìm kiếm niềm

Mùng Bảy tháng Bảy trời trong, đột nhiên tuyết rơi, không dám mở mắt, cứ ngỡ đó là ảo giác c*̉a em.

Nợ ân huệ dễ trả nhưng nợ tình cảm khó trả, điểm này không ai rõ hơn anh.

Ban đầu, nhà họ Phương tưởng họ là vợ chồng, c*̃ng không suy nghĩ

không bị lạnh.

vui, hoặc cô không muốn trở thành gánh nặng cho anh, c*̃ng có lẽ cô thực sự thích nghi một cách vui vẻ, hưởng thụ trọn vẹn sự ấm áp trong những điều bình thường.

tượng.

“Cười gì?” Giọng nói dịu dàng, trầm lắng vang lên bên tai cô, Thẩm

hơn.” c*̃ng có thể cô nhớ mãi không quên không phải vì bản thân

còn khiến cô bận tâm.

lạnh ngoài cửa thổi vào phòng, anh quay đầu nhìn, Thẩm Thiên

Mừng Bảy tháng Bảy trời trong, đêm đen đột nhiên hóa thành ban ngày, em mất đi cảm giác nhìn thấy, giới hạn c*̉a tình yêu.

phòng xem xét tài liệu và giấy tờ xem đã đầy đủ chưa, hôm nay

Anh chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ xoa bóp hai chân cho cô, xoa dịu cơn đau.

Tiếng nói chuyện vọng đến tai cô, thái độ c*̉a anh trai vẫn luôn dịu

nhân c*̉a giọng hát đó.

gương mặt ngủ say c*̉a cô, không tài nào ngủ tiếp được. Khi cô

“A, em biết mà.” Hai tay cô khoanh trước ngực, giống như tận mắt

Cô mặc kệ anh ôm cô chặt tới mức nhói đau, không có ý vùng vẫy.

Dường như đêm nào anh c*̃ng lặp lại động tác này mới có thể chắc chắn cô thực sự ngủ ngon, không rời xa anh.

Thẩm Hàn Vũ không nói lời nào, bước nhanh ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

dàng, lịch sự, cô lờ mờ nhận ra người hàng xóm bên cạnh.

“Vậy thì chúc mừng anh nhé! Anh Tề nói không sai, anh rất có duyên với phụ nữ, đi tới đâu c*̃ng đều như vậy.”

thuốc trong bếp, quay đầu nhìn cô, nhíu mày nói.

“Lâu như vậy,

“Anh…” Cô nũng nịu giơ tay, tìm vị trí anh ngồi để dựa vào, anh không tự nguyện chút nào nhưng hai tay vẫn tự động ôm chặt lấy cô.

Thẩm Thiên Tình thở dài không nói.

“Cái gì?”

“Em sắp bị anh quấn thành con chim cánh c*̣t rồi.” Cô lẩm bẩm.

“Có giai điệu.” Cô nhẹ nhàng trả lời anh.

“Để em tự uống!”

lên cổ cô, giúp cô đi găng tay, đội mũ lông, mặc áo khoác, sau

Vì cô biết, khi cô bị bệnh tật giày vò đau đớn, anh còn đau hơn

“Nói tạm biệt phải chăng có thể sẽ không còn nhung nhớ.

cô phải đến viện kiểm tra lại.

ánh lửa không? Anh, anh nghe đi, nó còn có tiết tấu theo quy

Bởi

nhìn thấy tình yêu say đắm tới mức nhói tim trong mắt anh.

Thẩm Thiên Tình đặt cốc trà xuống, hai tay ôm chặt anh, tìm kiếm nơi ấm áp, yên tâm nương náu: “Lâu lắm rồi chưa nghe anh hát bài

Giống không?

Câu này cô đã nói năm lần rồi.

vui nhỏ bé trong cuộc sống, không cần nói chuyện, c*̃ng không

Nửa đêm tỉnh dây, phát hiện vòng tay trống trơn, anh ngồi dậy, gió

“Đợi chút nữa.” Anh thuận tay lấy chiếc khăn len trong phòng quàng

gặp, nếu em đừng gọi ông ấy là “đồ cổ” thì còn tốt hơn nữa.”

lúc nào? Làm sao phát hiện được? Cô luôn cho rằng mình đã che

Hồi đầu tới Thụy Sĩ, anh không chút do dự bỏ qua chốn thị thành

chặt môi dưới đến mức trắng bệch.

tốt. Cho tới bây giờ, em vẫn không tìm được giai điệu nào đẹp

nói em là bệnh nhân chịu khó hợp tác nhất mà ông ấy từng

cường, tôi chưa thấy bệnh nhân nào mắc đa xơ cứng mà vẫn có

lành lạnh trong lòng bàn tay, quả nhiên giống như cô tưởng

Cô khẽ cất tiếng cười vui vẻ: “Em c*̃ng thích ông ấy, nhưng nếu

chồng hay anh em đều không thay đổi được gì, điều đó đã không

Anh tin cô, thật sự tin cô, anh tin chỉ cần trái tim anh cố gắng đập, cô sẽ không rời đi.

và chữa trị vô ích, cô muốn tranh thủ từng phút, từng giây ở

thích ông ấy hơn.”

“Chúng ta vỗn dĩ là anh em, nói như vậy có gì không đúng?”

nơi nụ cười hoàn mĩ, không tì vết c*̉a cô, quyết định không phá vỡ nó: “c*̃ng chẳng có gì, chỉ nói chuyện chút thôi, ông ấy

Trước đây không biết thì thôi, bây giờ biết rồi, còn có thể coi như không biết gì không?

nhiều. Cô có biết khi cô nói thế, anh sẽ phiền phức biết bao

“Thẩm Thiên Tình, em ngứa da à?” Đã biết ý đồ c*̉a vợ chồng nhà họ Phương, sao cô còn nói thế?

Nước mắt thay anh hôn lên gương mặt em.

“Sao không nằm viện?” Anh hỏi lại lần nữa.

Cô y tá chỉ về phía cuối hàng lang: “Cô ấy nói muốn đi ngắm tuyết, nếu anh về thì ra ngoài tìm cô ấy.”

“…Anh biết từ lâu rồi à?” Cô cảm thấy khác thường. Anh phát hiện

khi em còn rất nhỏ, anh thường ôm em, khẽ hát bài Thuyền Thái

Anh vỗ nhẹ cô, khe khẽ hát, đó là giai điệu dịu dàng, yêu thương nhất.

Thế giới c*̉a em đột nhiên tuyết trắng ngợp trời.

gì thế? Sao lắm điều để nói vậy?”

vì bài hát này chính là cõi lòng cô, cô giấu tận sâu đáy tim, là tâm trạng đau xót không thể thốt thành lời…

Ánh mắt anh dừng lại

Thẩm Hàn

Lần này, cô không cố ý trở lại chủ đề này, trầm mặc hồi lâu…

Thẩm Hàn Vũ ngừng lại vài giây mới hiểu cô đang nói tới âm thanh c*̉a lò sưởi.

“Là vì anh hát mà, anh là người độc nhất vô nhị.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Ngóng tuyết