Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Tàn Tích

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Tàn Tích


Thảo phun ngụm máu trong miệng đi, cô lòm khòm quay trở lại ghế, nhìn vô máy tính.

Sau khi Thảo quan sát một hồi, có lẽ điểm bí ẩn nhất trong này là nhóm người ngồi ở cuối buồng giam, bọn họ ẩn mình trong bóng tối, và có vẻ là quá quen với thứ quái vật vừa rồi, cho nên khi nãy chỉ có nhóm người mới như Thanh Thảo là hoảng sợ, còn bọn họ thì nằm im thinh thích.

Thanh Thảo lắc đầu bó tay.

Leng keng!

Thấy vậy, Giang Trường lắc đầu thở dài, gã nắm chặt dao kim cang trong tay, mong rằng tất cả chuyện vừa gặp không phải là mơ.

Sợi xích cứng rắn giáng lên người cô, Thảo có cảm giác xương vai mình bị vỡ ra. Cô không nhịn được há miệng rên lên.

Đây là một tin tức động trời!

Cô và nhóm n·ạn n·hân đã trải qua một ngày làm việc đầy căng thẳng và nếm đủ cực hình. Cho đến cuối giờ, cô cũng không thể kiếm được một tỷ, bị Tả Ngải tẫn cho một trận roi.

Bất chợt, Tả Ngải của Dương vươn tay bóp chặt cổ cô lại, một hơi nhấc bổng Dương lên không trung. Thùy Dương há to miệng rên rỉ vì ngạt thở và đau đớn từ vòng cổ.

Thanh Thảo hít sâu một hơi, cố lấy lại điềm tĩnh, cô nhìn sang ả Tả Ngải đang nắm sợi xích của mình. Ai mà ngờ được ả đàn bà cao gầy này lại có lực lớn như thế, trở tay xé xác người ta dễ dàng như vậy?

Mấy gã đồ tề gần đó liền đỡ gã linh mục đứng dậy, đồng thời Tả Ngải mở xích trói cho Thảo, hai gã đồ tề khác liền cặp nách cô xách đi.

Huyết Cô?

Cuối cùng cũng xoay người bò đi.

“Nhiệm vụ của mày là thiết lập cho xúc xắc ra chẳn hoặc xỉu, tự động chỉnh số của xúc xắc để ra số như mày muốn, hiểu không?”

Cô gái đó giống như một người dẫn chương trình, không ngừng hô hào kích thích tinh thần người chơi.

Lúc này thời gian đếm ngược đã kết thúc, nhưng do Thanh Thảo không có hoàn thành lựa chọn cho nên xúc xắc không tự lắc. Thấy vậy, người phụ nữ ngồi phía sau mới đưa tay ra lắc chung xúc xắc.

“Trời ạ, chúng bắt bao nhiêu người mỗi ngày vậy?”

“Hơn nửa, hai cái song sắt này. Tui chỉ trộm được một chìa khóa mà thôi.” Thảo khó khăn nói.

“Tôi phải làm gì?” Thảo hỏi.

Gã phất tay, ôm đồm nói: “Giờ thì ăn đi, các con còn việc buổi chiều và... cả buổi tối, nếu các con không đủ chỉ tiêu cho ngày hôm nay.”

Ộc!

“Nếu muốn sống thì ngậm cái họng c·h·ó mày lại. Ở trong này tụi mày không có quyền lên tiếng, chỉ nghe và làm theo, rõ chưa?”

Chỉ thấy đóa hoa bỉ ngạn trắng bỗng chốc hóa lung linh, ánh lên màu trắng ngà êm dịu. Vốn dĩ t·hi t·hể Nguyệt Nga đã được đội pháp y thu dọn, nhưng ngạc nhiên thay đóa hoa bỉ ngạn vẫn nằm y ở đó, tựa như đội pháp y chẳng hề thấy nó vậy.

Lốc cốc!

Vừa tiếp xúc với chiếc áo choàng này, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Thảo xuất hiện, nó nhơ nhớp và tanh hôi mùi máu vô cùng.

Số tiền âm của cô nhanh chóng tụt xuống còn 40 triệu.

Áo dài đen bọn chúng mặc không biết được làm từ gì mà Thanh Thảo chỉ ngửi thấy mùi màu tanh nồng nặc từ mấy ả ta.

“Ngẩng đầu lên chiêm ngưỡng Đức hồng y.” Gã đàn ông lớn giọng hô.

Thảo và Dương cũng không chần chừ cởi bỏ lớp áo sơ mi của mình ra, nhất thời để lộ bầu ngực căng tròn cùng làn da mịn màng và các khối cơ săn chắc, đặc biệt là Thảo với cơ bụng ẩn hiện của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Con mẹ nó nói nhảm vừa thôi ông già, tụi mày làm đủ trò để dọa bọn tao, cuối cùng thì bọn mày muốn tụi tao làm gì? Tụi tao được trả công thế nào?”

Thảo nhìn sang Dương, hai cô gật đầu hạ quyết tâm. Cả hai đồng thời há miệng cắn lấy đống thịt nhầy nhụa trong máng, nó tanh tưởi và nhớt nhão vô cùng, Thảo không dám nhai, cô trực tiếp nuốt nó xuống bụng.

Cô nhìn sang Dương, cả hai đều thấy ánh mắt lo lắng của nhau.

Thảo và Dương đưa mắt nhìn nhau, âm thầm ghi nhớ.

Lúc này, nhóm Tả Ngải ôm khay đồ đi đến trước mặt Thảo và Dương. Lão hồng y lại nói:

Nhưng lúc Thảo sắp đưa miệng đến gần, cô bất chợt vung tay chụp lấy trụ thịt bẻ ngang một bên, tay kia đồng thời chụp lấy chuôi chìa khóa.

Bây giờ thì cô đã hiểu hội Trăng Tàn bắt n·ạn n·hân làm gì rồi. Bọn chúng đang cầm đầu một đường dây c·ờ b·ạc o·nline, nhưng chuyện sẽ đơn giản như vậy ư? Nếu đơn giản như vậy thì sẽ không có mấy thứ đáng sợ như Tả Ngải rồi!

“Hỏng rồi, phải thay đồ ư?” Thanh Thảo tự nói với lòng.

“Là Thảo hả?”

Bên ngoài cửa, người đàn ông mặc áo bào đen dài tới đất xuất hiện, nhìn chiếc áo rất dễ liên tưởng tới một vị linh mục trong nhà thờ, gương mặt gã ta âm trầm như n·gười c·hết.

Nhưng đột nhiên, một tia sáng lóe lên, số tiền của Thảo đột nhiên bị âm 150 triệu!

“Việc tiếp theo mà các ngươi làm sẽ được Tả Ngải dẫn đi, hãy cố gắng làm việc để giáo hội phát triển hơn nữa, chỉ cần các ngươi làm tốt, chắc chắn sẽ nhận được hồng ân từ Thánh Cô!”

Phía sau lưng gã, lục tục xuất hiện những người phụ nữ cao ráo mặc áo dài đen bước vào, trên đầu bọn họ chùm vải trắng, có năm sáu thanh sắt xuyên thẳng vào đầu giữ miếng vải luôn che khuất mặt, chỉ để lộ phân nửa gương mặt vô cảm trắng bệt phía dưới.

Cứ thế, Thảo và Dương bị dẫn đi dọc hành lang không biết bao lâu, mắt chỉ nhìn xuống sàn, mũi ngửi thấy mùi ẩm mốc và h·ôi t·hối dày đặc trong không khí. Cho đến khi khung cảnh phía trước thay đổi, dường như không gian đã rộng rãi hơn, đây có vẻ là một đại sảnh.

Âm hơn bốn mươi triệu trên tổng số một tỷ mà gã đàn ông đưa ra.

Thảo há miệng hít từng hơi thở nặng nề, cô cố gắng lấy lại tỉnh táo để tiếp tục gượng người dậy nhìn vào màn hình.

Song sắt bị Tả Ngải đóng chặt. Nhóm n·ạn n·hân nằm nhoài trên đất, nhắm mắt rên rỉ, có người chỉ còn sức để thở.

Không ai hiểu được cảm giác trong lòng hai cô gái lúc này. Mệt mỏi, đau khổ, bất lực và một đôi mắt chứa đầy lửa hận.

“Aaaa!!” Gã linh mục giật bắn người há miệng gầm thét.

Đầu người đàn ông này đột ngột lăn xuống đất, dọa cho cả đám sợ hãi trợn mắt, đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Gã linh mục quát.

Thảo không cách nào xoay mặt để nhìn, cô thở hồng hộc vì nổi đóa.

Chát!

Thấy vậy, Thảo thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh.

Tiếp lời của gã, Tả Ngải nâng cánh tay khô gầy của mình lên tát thẳng mặt Thanh Thảo.

Lão già Đức hồng y phía trên dán chặt đôi mắt sâu thẳm của mình lên cơ thể hai cô.

Thanh Thảo liếc nhìn thái độ hả hê của hắn, cô lại đảo mắt nhìn hai đồ tể cao lớn phía sau lưng. Thảo nuốt nước bọt, cô nhìn gã linh mục rồi chậm rãi tiến người tới, đưa thân mình sát lại gần bụng của gã, đặt hai bầu v·ú căng tròn lên đầu trụ thịt, nhân lúc này, Thảo mon men tay ôm dọc hông của gã ta rồi cô đưa mặt tiến xuống hạ bộ của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bắt con c·h·ó cái này lên phòng riêng của ta! Tao muốn cho nó c·hết trong đau khổ!” Gã linh mục phát điên hét lên.

Mùi hôi tanh từ đám đồ sống đầy máu này lập tức xộc lên mũi Thảo, cô suýt phải n·ôn m·ửa. Mà xung quanh những n·ạn n·hân khác không kiềm chế được, họ há miệng ói lên chính cái máng này.

“Hai cô muốn bỏ trốn? Trông hai cô không giống người bình thường, có phải là đặc vụ?”

Theo đó, lại có một nhóm Tả Ngải từ trong phòng khác bước ra, bọn này hành động thống nhất như cỗ máy, tư thế đi đứng sang trọng còn hơn cả quý tộc, trên tay bọn họ là một khay đồ đen, chất liệu thô ráp và đầy mùi máu tanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ầm!

“Con tiện tì đáng c·hết!”

Thùy Dương và những người khác không cử động nổi thì thảm hơn, dù đầu và tay bị cố định giữa không trung thì cơ thể bọn họ vẫn xụi lơ dưới đất, nhất thời vặn vẹo cả người.

Ầm!

Cô co cụm lại, dùng tay che đầu, căng mình hứng chịu đòn roi từ Tả Ngải.

Nhìn kỹ lại người vừa nhặt chính là cô thôn nữ Nguyệt Nga ngày hôm ấy, cô gái thuần lương đang giặt đồ bên bờ suối vô tình nhặt được Bất Tán Vải.

Tả Ngải liền nắm sợi xích kéo đầu Thanh Thảo dậy, cô khập khiễng đứng lên, miệng thở gấp không ngừng. Cuối cùng Thảo bị ả ta lôi ra hành lang, mà ở đó n·ạn n·hân của phòng khác cũng được kéo ra cùng lúc, đứng chật hành lang.

C·ờ· ·b·ạ·c nó khiến người ta mờ con mắt là vậy, giàu chỉ sau một chớp mắt, mất tất cả cũng chỉ sau một chớp mắt, thứ cược bạc này nó khiến người ta mê mụi.

Thảo chỉ vừa dứt lời, Tả Ngải lập tức vung một bạt tay như trời đánh lên mặt cô, tát cô văng khỏi ghế, lỗ tai Thảo thậm chí bị nhòe đi, trong miệng râm rỉ máu.

“Tôi có đệ tử rồi. Tôi phải đi cứu con bé đó đây, hẹn gặp cậu sau!”

Gã ta đã để ý Thảo và Dương lúc hai cô thay đồ ở đại sảnh, hai cơ thể quá quyến rũ và gợi tình, và giờ đây gã mới có cơ hội chiêm ngưỡng gần như vậy.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Thảo. Dương mới nhỏ giọng giải thích: “Lúc tôi bị ả ta b·óp c·ổ trước mặt lão già hồng y, tôi té xuống và chụp lấy nó!”

Hai cô bán mạng bên trong này, ba người đội trưởng bán mạng ngoài kia! Cho nên Thảo và Dương phải chuẩn bị cho c·ái c·hết để hoàn thành nhiệm vụ, đập tan tổ chức tội ác này.

“Camera mini của tui đã hết pin, mình không thể đợi tiếp. Chỉ có điều hành lý bị chúng giữ nơi nào thì không biết, hành động không có mục tiêu rất dễ thất bại.”

Cô có cảm giác mình sắp không hít thở được.

“Nếu trong buổi sáng này mày không kiếm được một tỷ thì chuẩn bị tinh thần sống trong ngục tối và chịu cực hình đi.”

Chỉ ba mươi giây đã mất một trăm triệu ư?

Gã linh mục cười phấn khích khi thấy cảnh này, gã ra lệnh:

Nhờ có lời này của gã, ả Tả Ngải mới nới lỏng tay ra, Thùy Dương và Thanh Thảo ngẩng đầu lên, nhân lúc đó Thảo kín kẽ bấm camera ở cúc áo. Chỉ thấy ở giữa trung tâm đại sảnh, có một bục đá cao, bên trên đang đứng một lão già mặc áo bào đỏ.

“Chúc mừng quý ông này mắt sáng như đuốc! Ngài đặt vào ô Bộ Ba Bất Kỳ, kết quả xúc xắc là ba con số 2, tỉ lệ hoàn tiền là 30:1! Ngài đặt 5 triệu ăn 150 triệu!”

Con thuyền lặp lòe ánh nến xám, dần dần biết mất phía cuối dòng sông, chỉ để lại phía sau một câu hào của ông lão:

“Linh hồn thiện lương, lên thuyền đi đầu thai thôi.”

“Đi thanh thản.” Phổ nhẹ nhàng nói.

Còn lại 4 giây cuối. Thảo liền chọn Xỉu - Lẻ - 3 - 3 - 3.

Đáng ngạc nhiên nhất là số lượng nữ tu Tả Ngải, cơ hồ mỗi n·ạn n·hân đều có một ả dẫn đi, khống chế chặt chẽ.

Thảo càng căng thẳng hơn khi trông thấy có tận hai lớp song sắt lạnh lẽo khóa phòng giam này lại.

Lần này, vì có sự hy sinh của người đàn ông cãi lệnh trước đó, nhóm người mới không ai dám phản kháng, họ đứng tại chỗ cởi bỏ quần áo.

Lúc này ở hàng ngũ phía trước, nhóm người đầu tiên được các Tả Ngải dẫn vào phòng, mỗi người từng phòng riêng biệt. Đến lượt Thùy Dương và Thảo, hai cô nhìn nhau lần cuối rồi bị Tả Ngải mở cửa phòng dẫn vào trong.

Chọn xong, Thảo căng mắt lên nhìn thời gian đếm ngược. Trong thời gian chờ này, đếm không hết các phỉnh tiền cược được ai đó ném vào các ô lựa chọn trên bàn cờ.

“Mày có 15 giây để chọn, nhanh tay lên!” Gã đàn ông quát.

“Bọn tôi là Tàn tích mà Đại tá Mai Duy Nam cài cắm trong này!”

Thùy Dương bỗng giơ tay lên, tay cô nắm một chiếc chìa khóa tương tự.

“Phải tuyệt đối nghe theo lệnh của giáo hội, trung thành tận tụy, phải chăm chỉ làm việc rồi sẽ nhận được hồng ân của đức Thánh Cô.”

Thảo vui mừng hô khẽ: “Giỏi lắm Dương!”

Thảo không biết mình phải làm tới khi nào mới được nghỉ, giờ này là sáng hay chiều mà cô lại buồn ngủ đến thế?

“Aaaa!” Gã hét lên thất thanh, ngồi phệt xuống đất ôm lấy hạ bộ mình.

Thảo không biết người đang cược bạc vào ván chơi này là ai, mỗi phỉnh bạc họ đặt vào đều có giá ít nhất 1 triệu, nhiều thì có 10 triệu. Thậm chí có phỉnh cược tới vài trăm triệu và cả hàng tỷ, chỉ là mấy cái phỉnh đó không xuất hiện trong ván này.

“Mày chống cự vô ích thôi. Số phận mày đã được định đoạt khi bước vào chỗ này rồi.”

Người dẫn chương trình ngạc nhiên hô lên:

Gã linh mục hạ đầu xuống nói bên tai cô: “Làm việc và làm việc, nơi này không có sự tự do, không có lựa chọn, không có tương lai. Hiểu chứ?”

Gã vừa nói vừa lấy khăn chùi hạ bộ của mình, sự tức giận khi nãy không hiểu sao đã biến mất.

Một đôi tay mềm mại nhặt đóa hoa lên, ôm nó vào lòng.

Xét tình hình hiện tại thì không có chút khả quan, bốn phía vách tường kín mít, song sắt thì không thể cạy được. Nếu dễ dàng cạy ra như thế thì con quái vật khi nãy đã xông vào g·iết c·hết bọn họ rồi.

Trong nghịch cảnh, mọi chi tiết có thể xoay chuyển tình thế đều phải nêu ra và ghi nhớ, dù cho khó thực hiện thì ít nhất có thể lấy nó làm niềm tin để hành động.

Giang Trường đang loay hoay với các đồng chí thì trông thấy, hắn gọi với:

Gã đàn ông trong loa lại hét lên:

“Chúng ta b·ị b·ắt giam rồi.”

“Ngồi lên ghế, nhìn vào màn hình!” Gã gằn giọng.

Thời điểm này chỉ cần ăn để sống chứ cô không cầu gì hơn.

Liên tiếp ba cái dập đầu Tả Ngải mới buông Thảo ra, cả khuôn mặt cô đều là máu, nó thấm vào mắt khiến tròng trắng nhiễm đỏ. Thảo có cảm giác như suy nghĩ của mình bị đình trệ vì v·a c·hạm mạnh vào đầu.

Nghe đối phương hỏi vậy, Thảo cảm thấy có điều quái lạ, cô nghi ngờ hỏi lại: “Phải thì sao mà không phải thì sao? Anh là ai?”

Bằng nghiệp vụ của mình, Thanh Thảo rất nhanh nhận ra những người có mặt trong căn phòng này, họ đều là người ngồi chung xe với cô. Ở sâu hơn bên trong còn có thêm vài người nữa, nhưng do quá tối nên Thảo không trông thấy rõ mặt họ.

“Được rồi không nói nhảm nữa, thời gian của mày rất quý giá. Một ngày mày kiếm không đủ một tỷ cho giáo hội thì đời mày coi như tàn canh.”

Chỉ vài giây ngắn ngủi mà tổng tiền cược của bàn cờ này nhảy lên tới bảy mươi triệu!

Nhưng chính tiếng nói này của Dương, con quái vật ngoài cửa liền đâm đầu vào song sắt, huyết khẩu trên mặt há to hét lên:

“Đánh nó! Đánh cho nó bớt ngu ra!” Gã hét.

Thanh Thảo cũng chỉ có thể thở mà không ngồi dậy nổi.

“Cô nên nhỏ giọng thôi, lũ C·h·ó Săn còn ở bên ngoài.”

Tả Ngải dẫn nhóm người Thanh Thảo bước ra ngoài hành lang, đoạn hành lang này vừa đủ hai người đi song song, được thắp sáng bởi dãy nến mờ ảo. Vừa mới bước ra ngoài, Thảo liền kinh ngạc vô cùng, cô ngạc nhiên bởi chiều dài của dãy nhà tù này, nó kéo dài không thấy điểm cuối, phía trước cô còn có rất nhiều n·ạn n·hân khác vừa bị dẫn ra, đầu người nhấp nhô như sóng biển, đếm không hết có bao nhiêu n·ạn n·hân đang bị Tả Ngải lôi cổ đi.

Khi giờ vừa điểm canh ba, đang lúc các chiến sĩ cảnh sát và cứu hộ loay hoay giúp đỡ người dân trong làng, tại nơi t·hi t·hể của Nguyệt Nga bỗng dưng xuất hiện một chuyện lạ.

Bất chợt, Tả Ngải ấn đầu Thảo xuống hàng lang cang rào chắn, đưa đầu đến trước cái mán, sau đó khóa chặt hai tay và cổ cô lại, cố định giữa hàng lan cang.

.....

Cuối cùng, cô tìm thấy Thùy Dương đang nằm ở một góc, cô nhanh chóng bò lại, lay động Dương dậy.

Thanh Thảo còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Tả Ngải sau lưng đã chụp lấy đầu cô, nó hung hăng đập đầu cô xuống bàn.

Theo lời gã, Tả Ngải lại quật một roi xích vào lưng Thảo, cô đau đớn ngực về phía trước, cơn đau điếng này khiến cô không cách nào ngồi bình thường trở lại. Máu đã đổ không biết bao nhiêu sau lưng cô, nó thấm vào lớp áo bào nhơ nhuốc này.

Gã đàn ông chợt hô lên:

Ả Tả Ngải sau khi đến đây thì đứng yên bất động, Thảo bèn nhìn ả ta lần nữa, và lần này nhờ có ánh đèn điện, cô có thể nhìn rõ được màu da trắng bệch trên nửa khuôn mặt và đôi bàn tay ả ta.

“Trông nét mặt rất thông minh đấy cô gái, mong là mày đủ khôn để kiếm tiền cho giáo hội.”

“Đừng chần chừ nữa mà ăn đi, bọn mày chỉ có năm phút để ăn.”

Bốp!

Gã ngồi mọp xuống, dán mặt sát lại gần, gã hít lấy một hơi thật sâu cái hương thơm nồng nàn từ cơ thể Thảo, mặc cho máu tanh đã phủ kín. Lúc này, tầm nhìn gã ta bị thu hút hoàn toàn bởi hai thớ thịt kẹp chặt lớp vải giữa háng Thảo, nó lộ ra rõ mồn một, hai thớ thịt dày dặn và múp máp.

“Xỉu, lẻ! Wow, thật tiếc cho các khách quý! Cược nhầm cả rồi!”

Quá hoàn hảo!

“Làm việc thánh cho Thánh Cô vui chứ các giáo dân mới?”

Tuân lệnh gã, Tả Ngải liền túm lấy cổ Thanh Thảo ném khỏi ghế, cô lập tức ngồi dậy phản kháng, Tả Ngải thình lình lấy ra một sợi xích sắt, ả đứng ở trên vung xích xuống người Thảo.

Thanh Thảo gật đầu, cô mới thì thầm vào tai Thùy Dương:

“Đó là gì? Tên viết tắt của tổ chức này ư?”

Nguyệt Nga dõi mắt nhìn dương thế lần cuối, rồi cất bước bay theo luồng tinh quang chỉ dẫn, chân cô không chạm đất, cứ thế lơ lửng trên không trung.

Thảo mơ màng mở mắt ra, dư âm của thuốc mê khiến tầm nhìn của cô không rõ ràng, chỉ kịp ngửi thấy mùi hôi tanh thoang thoảng đâu đây.

“Ba số cộng lại nhỏ hơn 10 mới là Xỉu! Ba số cộng lại ra số chẵn mới là Chẵn!”

Trời đêm lạnh lẽo, trăng sáng treo cao. Giữa tiết trời giá rét, cả cánh rừng rơi vào tĩnh lặng, làng Khánh An căng mình hứng chịu gió sương.

Giờ đây cả người Thảo không còn chỗ nào lành lặn, cảm giác đau nhức ê ẩm phủ kín từng thớ thịt, từng lỗ chân lông, ngay cả việc thở cũng khó khăn.

“Tới giờ ăn rồi, Tả Ngải dẫn nó đi.”

Thanh Thảo lạnh lùng gật đầu, cô nhỏ giọng đáp:

Bóng lưng của Phổ dần dấn thân vào màn đêm rồi biến mất, phía trước gã còn có tiếng c·h·ó sủa không ngừng.

“Phải lấy được chìa khóa phòng giam.” Thảo nhỏ giọng thì thầm.

Tài - Lẻ, ba con số của xúc xắc là 3 - 4 - 6.

Thảo chú ý chuôi chìa khóa bên hông của hắn, có thể là do may mắn, chuôi chìa khóa đó chỉ có một chiếc duy nhất, nó chắc chắn là chìa khóa song sắt ngoài cùng.

Thanh Thảo hoa hết cả mắt, không biết tất thảy đó là gì.

“Thảo, mình phải trốn khỏi ngục giam, tìm lại máy quay.” Thùy Dương yếu ớt lên tiếng.

Một người trong số chúng lấy chìa khóa mở song sắt thứ hai, Thanh Thảo nhìn thấy đôi tay của kẻ này, nó gầy gò và trắng bệch như xác c·hết.

“Làm sạch nó cho ta.” Gã thản nhiên ra lệnh.

Đang lúc ông già thao thao bất tuyệt, một n·ạn n·hân bực dọc quát lên:

Thảo và Dương thở nhẹ một hơi, Thảo đưa tay tắt camera mini. Lúc này, Linh mới nhỏ giọng thì thào:

Đang lúc Thảo cố gắng cắn nuốt. Gã linh mục chậm rãi bước đến sau lưng cô, hắn liếm mép môi thèm thuồng, đưa mắt nhìn chằm chằm cặp mông căng tròn đẫy đà của Thảo, lớp áo vải đang dính sát vào da thịt cô, làm lộ ra dáng hình cong v·út của cặp mông Thảo.

Tiếp lời gã, phía trên đóa hoa bỉ ngạn xuất hiện một luồng tinh quang lắp lánh, nó chậm rãi hướng về nơi xa.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, số tiền mà Thảo kiếm được thành công phá số âm, bất quá chỉ dừng lại ở mức một trăm triệu, so với con số 1 tỷ là còn quá xa.

Thảo chới với tay chân.

Thùy Dương lập tức hiểu ý, hai cô đồng thời bức cái cúc áo camera xuống. Bởi vì lúc này tất cả người có mặt ở đây đều chú ý tới nhóm nữ tu Tả Ngải bước ra, cho nên không ai để ý đến hai cô gái. Nhân lúc này, Dương há miệng ra, định bỏ cúc áo vào miệng.

Gã lập tức vung tay tát thẳng mặt Thảo, đẩy cô té ngã sang một bên.

Quái lạ là không ai lên tiếng, cả buồng giam chìm trong im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng đèn cầy cháy tí tách ngoài song sắt, Thảo tinh ý phát hiện nét mặt những n·ạn n·hân này bao trùm một vẻ sợ hãi và bàng hoàng.

Thảo đành nói: “Bình tĩnh đợi thôi, tùy cơ ứng biến!”

Thùy Dương thở hồng hộc, lạng quạng đứng lên, hai mắt cô đờ đẫn vì thống khổ.

Nói đến cuối cùng, gã xoa tay cười lên khà khà.

Đức hồng y?

Người dân vô tội bị chúng đày đọa như vậy sao?!

Lúc này, từ một lối khác của đại sảnh liên tục xuất hiện mấy gã đồ tể hình thể cao lớn đồ sộ, chúng đẩy mấy chiếc xe đẩy chở đồ lòng thịt sống bước ra.

“Nhưng mày sẽ có cuộc sống tốt hơn nếu phục vụ cho tao.”

Cuối cùng, luồng tinh quang dẫn Nga đến một con thuyền xưa cũ đang đậu bên bờ suối. Người lái đò là một ông lão vận đồ lam lũ, râu tóc bạc phơ cùng một gương mặt hiền từ.

Trên màn hình đặt cược, người chọn Xỉu và Chẵn đối nghịch với lựa chọn của cô thì bị trừ hết tiền cược, người chọn Tài hoặc Lẻ giống cô thì được cộng tiền. Ngoài ra có không ít người chọn số của xúc xắc, kết quả người trúng người chật, hơn nữa còn có sự tăng giảm tiền của người lựa chọn cược tổng và cược đơn!

Thùy Dương lúc này cũng ý thức được vấn đề, cô cắn chặt răng im bặt.

“Thay đồ ra, các ngươi có đồng phục.”

Thanh Thảo nhân lúc này cắm cái nút áo camera lên ngực bằng động tác ôm bầu v·ú của mình khi ngồi xuống, may mắn là màu của cúc áo tệp với màu của áo bào.

Lúc này, người đàn ông ngoài cửa mới lên tiếng:

Con quái vật này như phát điên lên, nó điên cuồng vung cánh tay nhọn hoắc của mình xuống nền, mỗi lần nó nện xuống đều khiến cho một lớp nền cứng như đá phải bong tróc lên.

Một khi đã c·ướp được nó, tính mạng bọn cô chỉ tính từng giây. Bởi lẽ nếu gã phát hiện ra chìa khóa bị mất thì mục tiêu đầu tiên bị nghi ngờ sẽ là Thảo.

Chương 10: Tàn Tích

Thật khó thể tin nổi một căn phòng chỉ 3m vuông mà có tới 4 cái camera giá·m s·át, cơ hồ con ruồi cũng không thể thoát. Thảo thở nhẹ một hơi, cô cảm thấy may mắn khi vừa rồi mình không lộ liễu gắn camera.

Gã đàn ông nào quan tâm tới cô, gã hét to:

Trước đó, Hội Trăng Tàn khét tiếng với tội ác mổ xẻ bụng n·ạn n·hân, chắc chắn chúng còn nhiều tội ác đáng sợ hơn thế này.

Tả Ngải dẫn hai cô đi quanh một vòng rồi dừng lại.

“Dắt nó về phòng làm việc!”

Ầm!

Trong đó có không ít người đứng không nổi nằm phệt ra sàn, họ vẫn bị Tả Ngải lôi cả người đi, máu từ vòng cổ những người đó chảy ra đỏ đất.

“Các người đừng cố gắng bỏ trốn, việc đó là vô nghĩa, rồi kết cục của các ngươi sẽ rất thảm. Thánh Cô đang thử thách các ngươi, cho các ngươi nếm đủ sự khổ để...”

Thùy Dương kinh hãi lầm bầm.

Cảnh Phổ bước đi không thèm quay mặt lại, gã phất tay đáp:

Thảo gắng gượng ngồi dậy, cô nhìn màn hình máy tính, thời gian chỉ còn vài giây ngắn ngủi. Lần này, Thảo chọn Xỉu và Chẵn, may mắn mà kết quả cô nhận được lại 8 triệu ít ỏi.

Thanh Thảo giật nảy mình, cô nổi điên lên, vung chân đạp mạnh về phía sau, vô tình sút trúng hạ bộ gã linh mục.

Thùy Dương bên cạnh và những người mới khác cũng không thoát khỏi, duy chỉ có những người ngồi trong gốc tối mới không bị xích đi, mà ả giữ chìa khóa cũng đồng thời là người giữ dây xích của Dương.

Trong đầu Thảo chỉ nhảy lên được một thắc mắc đó. Ngay cả nền đá cứng như thế cũng không chịu nổi, nếu nó vung vào người thì ai có thể sống?

Thanh Thảo nhíu mày, động não liên tục, trong một khoảnh khắc ngắn cô nghĩ ra được gì đó, bèn há miệng dùng hàm răng cắn chặt lại với nhau.

“Nếu cô là đặc vụ, tôi sẽ hỗ trợ cô!”

Đức hồng y lại nói.

“Ngồi thẳng lưng dậy và làm việc đi con đĩ!”

“Rõ ràng là da n·gười c·hết.” Thảo suy đoán.

Lão vừa dứt lời, Tả Ngải bên cạnh Thảo lập tức nắm lấy dây xích kéo cô đi. Thảo và Dương cố gắng đi sát nhau, hai cô yên lặng trao đổi chiếc camera mini. Vừa mới trao xong, hai ả Tả Ngải liền kéo hai cô ra, chúng sắp xếp thành một hàng dài, đi đến lối thông đạo đối diện của trung tâ·m h·ội trường.

Đột nhiên, từ trong góc tối của căn phòng thình lình xuất hiện một giọng nói ôm đồm:

“Dương, dậy đi, bà ổn không?” Thảo lớn giọng kêu.

Vừa hét, nó vừa thọc một chi nhọn hoắc vào trong, dọa cho nhóm người ngồi gần cửa kinh hoảng, cố gắng xê dịch cơ thể vào trong.

“Mày có 15 giây, làm hoặc là c·hết.” Gã quản lý hời hợt nói.

Thảo bật cười trêu người.

Cứ thế, Thảo ngồi tại bàn làm việc đếm thời gian trôi qua, 15 giây rồi lại 15 giây, con số tưởng chừng ngắn ngủi ấy lại kéo dài liên miên bất tận.

Cô lấy trong áo ngực một cái chìa khóa, cô đã thành công đoạt lấy nó lúc quỳ dưới thân gã linh mục.

Khi đi đến cái máng, chúng lấy xẻng xúc đồ trên xe đổ xuống cho nhóm người Thanh Thảo, cảnh tượng này không khác nào cho s·ú·c sinh ăn.

“Thay đồ đi, đây là áo bào mà Thánh Cô ban ân, mặc nó và cả đời đừng cởi ra. Giáo hội không cho phép tắm rửa, vì tắm rửa là tội lỗi, là sự rũ bỏ sự sống.”

Gã quản lí chán ghét ra lệnh.

Khi cửa phòng bên cạnh được mở ra.

Sau khi song sắt được mở hết, những người phụ nữ đó bước vào buồng giam, một ả đi đến trước mặt Thảo rồi lấy dây xích móc vào vòng sắt trên cổ cô, ả ta rịt mạnh, lôi Thanh Thảo đứng dậy.

Gã đàn ông bật cười thích thú, dở giọng trêu đùa:

Nghe người đó nói vậy, cả Thảo và Dương đều kinh hãi bật người dậy mà nhìn.

Thảo nuốt nước bọt, cô đè cúc áo trên ngực, cúc áo chuyển sang chấm đỏ. Đột nhiên, Thùy Dương lờ đờ mở mắt, cô yếu ớt hỏi:

Gã đàn ông tức giận mắng:

Nguyệt Nga gật đầu, cô nhẹ nhàng bay lên khoang thuyền. Ông lão mỉm cười, sau đó chống gậy tre đẩy thuyền đi xa.

Gã linh mục ôm lấy hạ bộ lăn lộn trên ghế, Thảo chùi máu khóe miệng, hai mắt cô như con dã thú nhìn gã ta.

“Cực khổ và đau đớn, là cách mà chúng ta cảm nhận tội lỗi, chỉ cần các con chịu đau đớn dày vò, rồi sẽ có một ngày tội lỗi các con được gột rửa, các con sẽ được đón về Thánh Đường, tận hưởng hoan lạc!”

Chát!

Thảo vừa dứt lời, có một bàn tay bịt miệng cô lại. Thảo vội quay mặt nhìn, hóa ra là cô gái tên Linh mũm mĩm hồi còn trên xe, mắt Linh sợ hãi ra hiệu cho Thảo không nên nói chuyện.

“Máy quay của mình đâu?” Dương bé giọng hỏi.

“Đừng quên nguyên tắc đầu tiên!”

Theo lệnh gã, Tả Ngải liền nắm lấy xích kéo lê Thanh Thảo rời khỏi phòng. Lần này cô cũng không còn sức để đứng dậy, chỉ có thể dùng tay níu giữa đầu sợi xích để mình không ngạc thở.

Hai gã đồ tể áp giải Thanh Thảo đến một căn phòng khá xa hoa, gã linh mục theo sau đi tới, gã bước đến chiếc ghế giữa phòng ngồi xuống, còn cô thì bị bọn đồ tể bắt quỳ trước mặt hắn.

Trong lòng Thảo suy đoán.

Ông ta lấy chất giọng khàn đặc cất tiếng:

Thảo lúc này mới có dịp quan sát hội trường này, nó thực chất là một cái vòm tròn, mái cao chót vót, được xây theo phong cách Tây Âu trung cổ, có hơn mười lối thông đạo dẫn ra ngoài. Nhà giam mà Thảo bước ra là một lối trong số đó, và giờ đây thì mấy mụ Tả Ngải đang dẫn cô đến lối đối diện, được gọi là nơi làm việc.

Nhưng sau ván cược này, màn hình tổng của cô lại xuất hiện con số âm!

Cái vòng cổ đầy gai bấm mạnh vào cổ Thảo, truyền tới cảm giác đau điếng, bắt buộc cô phải lửng thửng đứng dậy.

Tả Ngải dẫn cô đến trước máy tính, bắt cô ngồi xuống.

“Đây là thứ quỷ gì vậy?”

“Aa!” Thảo cố cắn chặt hàm răng mình.

Thời gian đếm ngược kết thúc.

Nhưng bọn chúng không cần biết cô mệt hay sắp c·hết, chúng bắt cô phải căng não ra lựa chọn giữa Tài và Xỉu, Chẵn và Lẻ, nếu để thua quá nhiều tiền thì Tả Ngải sẽ xuống tay ngay lập tức.

Tả Ngải dắt Thanh Thảo nhóm người đến trước cái mán dài, Thùy Dương vẫn bên cạnh cô. Có lẽ bọn này đã đánh dấu số hiệu cho n·ạn n·hân thế nên lũ Tả Ngải làm việc rất đồng đều, vị trí không thay đổi, bên tay phải Thảo là cái Linh, cô bé bây giờ mặt mũi sưng húp, máu me nhơ nhuốc, nhìn không ra lúc ban đầu.

Cả phòng giam dù kinh hoảng nhưng vẫn cố gắng che miệng mình, qua một hồi, con quái vật này mới ngừng tay, nó cử động đôi tai mang cá cố gắng nghe tiếng động.

Tả Ngải dừng tay, ả khom người xuống túm cổ Thảo xách lên, bỏ cô lên ghế.

Không kiềm được, gã đưa mặt sát lại gần hơn, gã trợn mắt lên tê dại vì mùi hương gay mũi từ hai thớ thịt này phát ra, cuối cùng, gã thè lưỡi liếm nhẹ lên đó.

Giữa một không khí tanh hôi như lúc này, cơ thể Thảo và Dương lại tản ra mùi thơm thoang thoảng dịu dàng.

Thảo lê thân mình tới để lau máu trên mặt cho cô.

“Thứ kia có lỗ tai rất thính, bà nhỏ giọng thôi, nói khẽ nhất có thể.”

Hai mắt Thảo đờ đẫn nhìn gã linh mục còn loay hoay trên ghế, đó là ánh mắt của một con sói hoang.

“Tìm cũng vô ích thôi con ranh hạ đẳng ạ. Mày nhìn thấy camera ở góc phòng chứ?”

Tả Ngải dẫn theo đoàn người không một ai lành lặn đi ra lối thông đạo khác, chúng dẫn Thảo đến một đại sảnh rộng rãi hơn. Ở đây cũng được thắp sáng bằng đèn điện, có ba cái máng dài được đặt dọc theo đại sảnh, xung quanh mấy cái máng này được rào chắn lại bởi hàng lan can dài tương ứng.

Đặc biệt là Thùy Dương, cô gái nhỏ này nhắm mắt thở nhẹ, tay chân không tài nào cử động được.

Thanh Thảo chùi máu khóe miệng, mặt mũi cô đã sưng húp, cô gắng gượng bò dậy, ngồi xuống ghế.

Thảo hoảng hốt bịt miệng Dương lại.

Trên đài cao, Đức hồng y đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, lão nhỏ giọng nhắc nhở:

Đập vào mắt Tăng Thanh Thảo là một cái máy tính đã mở sẵn tự lúc nào, căn phòng này không khác gì nhà giam, bốn phía vách tường bịt kín không một kẻ hở. Khác ở chỗ nơi này còn có một cái đèn neon mờ đang phát sáng lập lòe.

Thế nhưng lựa chọn này của cô không được thực hiện, thay vào đó một hàng thông báo hiện lên:

Được một hồi, máu thẫm tràn ra khỏi miệng Thảo, cô há miệng khước lên từng hơi nặng nề.

Nghe gã nói như vậy, Thảo âm thầm ghi nhớ. Dựa theo lời hắn thì Thảo nhận ra giáo hội Trăng Tàn này còn nhiều giáo phận khác nữa.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ánh đèn cầy bên ngoài song sắt rung động dữ dội, Thảo và Dương lập tức xoay đầu nhìn.

Thảo còn liếc mắt trông thấy mái vòm được vẽ một hình chữ “I” tối giản trên đó.

Thảo cố gắng xoa trán mình, nhưng vì cử động này mà cô cảm thấy ở cổ đau điếng lên. Cô nhíu mày, tỉnh táo hẳn, Thảo nhận ra cổ mình đang bị khóa lại bởi một vòng sắt, có gai nhọn bên trong, chính thứ này khiến cho cô cử động mạnh sẽ gặp thống khổ.

Đầu cô chảy máu sệt.

Người đàn ông vừa nói xong, mấy ả được gọi là Tả Ngải liền xoay người bước đi, lôi cổ Thanh Thảo theo phía sau, từ đầu tới cuối mấy ả chẳng hề hó hé nửa lời.

“Chào mừng những giáo dân mới của giáo hội Trăng Tàn, những người may mắn được Huyết Cô thức tỉnh khỏi cơn mê muội. Hãy để Tả Ngải dẫn các ngươi đi tìm Đức hồng y để lãnh việc thánh, hãy làm việc và báo đáp cho Thánh Cô.”

Duy chỉ có Cảnh Phổ với bộ suit đen lịch lãm đứng mỉm cười nhìn cô ấy. Nguyệt Nga hai mắt ngấn lệ, cô khom người chào gã.

Thanh Thảo mở to mắt ngạc nhiên. Tiếp đó là giọng hét điên dại của gã đàn ông trong loa:

Người phụ nữ dẫn chương trình tiếc nuối.

“Đập nó cho tao!” Gã linh mục giận dữ hét to.

Gã linh mục ban đầu đã đợi sẵn nơi này, gã lớn giọng cười:

Thùy Dương vội vàng khòm người bò dậy, Thảo ra hiệu bằng mắt rằng hãy yên tâm, cuối cùng cô bị xách đi vào một thông đạo khác cùng với gã linh mục, để Dương lại một mình nơi này.

“Con đĩ ngu!” Gã ta bất chợt mắng to.

Mấy gã đồ tể lập tức vung chân đạp mạnh lên người Thảo, hình thể bọn chúng cao lớn gấp hai lần cô, mỗi cước hạ xuống đều muốn lấy mạng Thảo, cô cắn chặt răng co người lại chịu đựng.

“Graaa!”

Thời gian đếm ngược kết thúc, Tả Ngải đứng sát phía sau lưng cô, tản ra khí tức lạnh lẽo.

Ngay sau đó, số tiền trên màn hình của Thảo không ngừng cộng tiền lên, ván cược vừa rồi có hơn 80 triệu, cô chiếm được 60 triệu trong đó!

Gã Đức hồng y quay mặt sang nhìn Thùy Dương.

Gã cười d·â·m tục, ngã người ra ghế, đưa tay vạch đạo bào của mình sang một bên, để lộ một cây trụ thịt tanh hôi.

Phần thân còn lại của hắn ta thì bị Tả Ngải nắm giơ lên, ở giữa không trung xé thành hai nửa, khiến cho n·ộ·i· ·t·ạ·n·g rơi xuống, máu đổ như thác, rồi ả ta ném hai mảnh t·hi t·hể người đàn ông này đi như một miếng giẻ rách.

Tiếng la hét đau đớn khắp nơi vang lên, mà họ chỉ vừa hét toáng lên như thế liền bị ả Tả Ngải bóp chặt cuống họng, ngăn họ tiếp tục la hét.

Tanh hôi, nóng nực, chật hẹp.

Thảo làm theo lời hắn ta, chọn vào một phòng T·à·i· ·X·ỉ·u ngẫu nhiên. Từ nhỏ tới giờ cô không biết gì về c·ờ· ·b·ạ·c, chỉ thấy khi chọn vào phòng 303 thì khung cảnh chuyển tiếp, màn hình xuất hiện một bảng chọn với các hạng mục là Tài - Xỉu - Chẵn - Lẻ, phía dưới còn có nhiều lựa chọn khác nữa, nhưng cô chưa kịp xem hết thì gã đàn ông đó lại lên tiếng:

Thanh Thảo im lặng đi theo, lúc đi ngang người đàn ông, cô chú ý chùm chìa khóa vắt ngang hông gã ta.

“Cúi đầu xuống và giữ im lặng.” Gã đàn ông phía sau nhã nhặn lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tốt nhất là mày nên thành thật, đừng cố gắng trốn thoát, vô nghĩa thôi.”

Giọng của Thùy Dương đã không còn sợ hãi nữa, cô đã hạ quyết tâm liều c·hết.

“Nếu không hành động, tui nghĩ mình không sống nổi qua bảy ngày.”

Thùy Dương gật đầu ghi nhớ.

Ầm!

Thảo nhíu mày nhìn về phía đó, hóa ra là một cái loa phát thanh. Gã đó nói:

Thảo cố gắng điều chỉnh hơi thở rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Hóa ra, cô đang bị giam trong một căn phòng kín tối tăm, khắp nơi đều có v·ết m·áu, các vách tường bê tông không một cái cửa sổ, bốn phía chặt kín người, họ đang ngồi co rúm lại, nhờ có ánh sáng le lói từ ngọn đèn cầy đặt ngoài cửa phòng giam mà cô mới nhìn thấy được.

“Tìm cơ hội đoạt lại máy quay. Không có máy quay mọi thứ ta làm đều vô nghĩa.”

Ả ta vung xích liên tục, mỗi lần quất xuống người Thảo đều khiến cô phải run rẩy, phần bẹ xương tiếp nhận hai xích tựa như lấy dao cắt ngang thịt, Thảo chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Thanh Thảo cắn răng, cô rưng rưng nhìn người chị em thân hơn ruột thịt của mình. Thảo muốn hỏi han cô, Thùy Dương lại lắc đầu ra hiệu im lặng.

Thảo ngạc nhiên vì độ rộng lớn của nơi này, chí ít nó phải chứa được hơn ba nghìn người, quá nhiều so với số người có mặt tại đây.

“Đào tạo mấy con ngu như mày thà dạy cho c·h·ó còn dễ hơn.”

Mẹ của cô đã bị bọn chúng b·ạo h·ành như thế đến c·hết sao?

Thanh Thảo cắn răng, cô không biết nên chọn gì cho đúng nên đành bấm ngẫu nhiên.

Thùy Dương gật đầu đáp ứng. Hai cô đặt ra mục tiêu đầu tiên là tìm lại hành trang, trong đó có máy quay và đặc biệt là lá bùa mà gã đạo sĩ trao cho Thảo.

Thảo ngồi lên ghế, thời gian trên màn hình chỉ còn vài giây ngắn. Cô chỉ đành bấm bừa.

Trông thấy tất cả đã thay đồ xong, lão già hồng y mới gật đầu vừa lòng, sau đó lớn giọng hô:

Lão nhìn chằm chằm Thùy Dương, mặc cho cô sắp c·hết vì ngạt thở, Dương càng giãy giụa mạnh hơn. Thanh Thảo thấy vậy cắn chặt hàm răng, cô chôn chân tại chỗ, qua vài giây sau, lão hồng y phất tay, khiến cho ả Tả Ngải buông Thùy Dương ra.

Nguyệt Nga giờ đây trong trẻo như pha lê, nhóm cảnh sát gần đó không hề trông thấy cô.

“Trời ơi con đĩ điên này! Mày ngu đến mức này ư?! Mày có biết luôn có người đặt bộ ba bất kỳ không? Tỉ lệ ăn của nó cao nhất trong ván cược này đấy, óc mày chứa phân lợn à?!”

“Nhấc nó lên, thời gian làm việc còn nhiều lắm!”

“Trước khi phổ biến công việc, lão hủ có mấy lời muốn dặn dò các ngươi. Ở thánh địa thiêng liêng này, trừ khi được ta cho phép, nếu không các ngươi không được mở miệng nói chuyện.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa mở miệng nói chuyện chính là một trong những người ngồi trong bóng đêm, không bị Tả Ngải dẫn đi lúc sáng.

Thảo hít sâu điều chỉnh trạng thái, cô xoay mặt nhìn màn hình máy tính, chỉ thấy trên đó hiển thị một chuỗi bàn cờ, đầy đủ màu sắc, được bố trí cực kỳ bắt mắt với T·à·i· ·X·ỉ·u, Nổ Hũ và vô số lựa chọn khác.

Hai cô gái ngồi tựa vào nhau, cố gắng quan sát tình huống xung quanh.

Lão già này ước chừng bảy mươi, mặt mũi hốc hác, thần thái như diều hâu, nhìn không ra chỗ nào lương thiện.

“Con c·h·ó rách ngu ngục! Cuộc đời mày không biết c·ờ· ·b·ạ·c là gì à?!” Gã đàn ông tức giận mắng.

“Aaa!”

Rất nhanh, cô và Thùy Dương được dẫn vô lối thông đạo kế tiếp. Ngạc nhiên thay là nơi này sử dụng đèn điện, ánh đèn neon khiến cho tầm nhìn của Thảo rõ ràng hơn, có thể thấy hành lang này cũng dài không thấy điểm cuối, được bố trí vô số phòng ốc ở hai bên, cửa phòng làm từ nhôm được đóng chặt.

Thảo còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngoài song sắt bất thình lình xuất hiện một thứ giống người, tứ chi dài thòng bò trên đất, rễ cây mọc đầy ngực nó, kh·iếp sợ nhất là phần mặt nó toàn bộ đều là răng, một bộ hàm đỏ hoắm chiếm trọn ngũ quan, cùng với đó là đôi tai như mang cá đang không ngừng co thắt, có vẻ như nó đang cố nghe ai đó nói chuyện.

Gã vừa dứt lời, Tả Ngải liền nắm lấy dây xích ghì chặt xuống, kéo đầu Thanh Thảo và Thùy Dương cúi xuống đất, hai cô há miệng ra vì đau đớn.

Thảo bây giờ từ trên xuống dưới đều ứa máu, hai mắt mệt nhòa, cô thở không ra hơi nằm gục đầu lên bàn máy tính, tay chân xụi lơ mất sức.

“Đi!”

Thảo nghe vậy vội ngẩng đầu nhìn về bốn góc phòng, ở đó đặt bốn cái camera hướng tầm nhìn xuống cô.

Bắt buộc phải hành động.

Đối với những ai mặc áo cần cởi qua đầu thì mắc kẹt dây xích ở cổ, ả Tả Ngải liền vươn tay xé toạc lớp áo đó đi, bọn chúng còn chụp vào da thịt của bọn họ, vô tình kéo ra một lớp thịt tươi đỏ hỏn.

Một tát này trực tiếp tát văng Thảo vào vách đường, khóe miệng cô chảy ra máu tươi.

....

Tại căn phòng kín bít như thế, Thảo chỉ biết cắm đầu quay xúc xắc, cô muốn tìm đường thoát nhưng không có hy vọng nào, gã đàn ông trong loa luôn mắng nhiếc cô, Tả Ngải đứng sau lưng không rời nửa bước, bốn phía không một góc thoát.

Theo lời gã ta, ở giữa bảng chọn xuất hiện một chung xúc xắc với ba viên, ngồi sau lưng chung xúc xắc rõ ràng là một người thật, cô ta ăn mặc chỉnh tề chứ không như nhơ nhuốc như cô.

Thùy Dương vừa té xuống đất, ả ta liền nắm dây xích kéo người cô dậy.

Gã kia mới nói tiếp: “Giáo phận Takeo này của giáo hội phụ trách mảng T·à·i· ·X·ỉ·u, mày có thể tùy ý chọn một phòng để làm chủ.”

Sộc!

“Nhanh, mày chỉ có 15 giây!”

Đột nhiên, ở cuối góc phòng truyền tới giọng nói một người đàn ông:

Thảo và những người khác bắt buộc phải bò mọp người, dùng đầu gối chống xuống đất mới có thể duy trì vững.

Xỉu - Chẵn - 5 - 5 - 3

Cô không ngờ rằng thời gian lại trôi nhanh như thế, 15 giây chỉ như cơn gió thoảng mà thôi, ván cược vừa rồi cô lại khiến con số âm lên tới một trăm triệu.

Ánh mắt Thảo lúc này tuy rằng đờ đẫn nhưng sâu bên trong lại tràn đầy thù hận.

Thùy Dương bị Tả Ngải của cô ấy kéo ra, Dương nằm nhoài dưới đất, trên thân cô phủ kín máu tươi, mặt mũi thuần một màu máu đỏ. Dương yếu ớt giữ đầu dây xích ở trước cổ mình để có thể thở, còn cơ thể cô không thể nhấc nổi, nằm yên vô lực để cho Tả Ngải lôi dưới đất.

Mà ở chỗ Cảnh Phổ nơi này, khi thấy mọi chuyện yên ổn thì gã mới xoay người rời đi.

“Trần đạo sĩ! Ông có nhận đệ tử không? Tôi muốn học!”

Thấy Nga, ông lão hiền hòa nói:

“Lưỡng Hà sơn trang tiễn khách, âm dương nhị giới nhanh tránh đường.”

Cửa song sắt bị mở toang.

Thảo giữ chặt camera mini trong tay, cô biết lão hồng y đang nhìn cho nên không hề để lộ sơ hơ, một tay giữ chặt nó, tay kia khoác lớp áo khô ráp kia lên.

Chỉ mới như thế, gã ta đã không chịu được phấn khích mà hú hét lên, khiến cho trụ thịt co giật liên hồi: “Nhanh lên, liếm nó!”

Kể từ khi hai cô b·ất t·ỉnh nhân sự thì mở mắt ra đã nằm ở đây rồi, bây giờ không biết nên làm gì tiếp theo.

Thảo thừa biết, các cô đánh đổi tất cả chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, nếu bây giờ mềm lòng buông xuôi, tất cả sẽ vô nghĩa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Tàn Tích