Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Nhất Trình Yên Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Tỉnh ngủ
Vào thứ 5, Nhiễm Tỉnh dẫn Phó Tuyết Thần đi dạo ở phố đi bộ đường Xuân Hi.
Cô có tính trầm tĩnh hướng nội, cứ chơi game ngơ ngẩn nhìn chị gái cũng không cảm thấy nhàm chán.
“Anh chính là kiểu ‘vừa cợt nhả, vừa phóng túng, vừa yêu nghiệt, hồ ly tu luyện ngàn năm chuyên hại nước hại dân’, không giống sinh viên chút nào.”
Nhiễm Tỉnh thấy anh như vậy, vốn định kết thúc hành trình hôm nay để anh về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng anh cứ muốn đi với cô, kết quả là lúc xem gấu trúc nổi tiếng ở Trung tâm Thương mại Thành Đô IFS đã đứng ngủ; lúc đi dạo hiệu sách, anh cầm quyển sách dựa vào trên kệ sách ngủ gật……
Anh thật sự có bệnh, ngày thường tinh thần phấn chấn, cho dù mệt đến mức nào cũng không buồn ngủ; nhưng vừa nhìn thấy Nhiễm Tỉnh là xong rồi, buồn ngủ đến mức muốn ngủ ngàn năm không tỉnh lại.
Nhiễm Tỉnh: “Câm nín.”
Nhiễm Tỉnh: “…”
Vừa nhìn thấy cô anh đã ngáp liên tục, lúc anh che miệng ngáp, nước mắt thấm ra khóe mắt, hốc mắt ửng hồng, muốn trợn mắt cũng khó, rõ ràng là buồn ngủ không chịu nổi……
Nhiễm Tỉnh nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Ngồi thêm một chút rồi đi, không gấp.”
Dịch nghĩa:
Ở nhà nghỉ lễ thật thoải mái biết bao, Nhiễm Tỉnh mặc một chiếc váy dài bằng cotton, ngồi ôm đầu gối trên ghế mây, ánh nắng chiều lười nhác chiếu lên khuôn mặt thanh tú, mềm mại, nõn nà, khuôn mặt không son phấn lại xinh đẹp không tì vết.
Hành trình tiếp theo của Phó Tuyết Thần là núi Thanh Thành và Đô Giang Yển, những nơi này Nhiễm Tỉnh đều đã đi qua, leo núi lại rất mệt, cô thật sự không muốn đi lần nữa, nên từ chối lời mời của Phó Tuyết Thần.
Cô ủ rũ bĩu môi, cuối cùng lấy bản thân làm mẫu, nếu là cô, cô sẽ vui khi…được tiền.
Đôi hàng mi dày và cong của Phó Tuyết Thần run run, đôi mắt anh nhìn xuống, che giấu những cảm xúc tiêu cực trong đáy lòng, ngẩng đầu lại là Phó Tuyết Thần bình tĩnh ung dung, anh đứng lên, khẽ cười nhẹ nhàng, nói: “Bạn gái, đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Vốn dĩ Nhiễm Tỉnh muốn hỏi Phó Tuyết Thần vì sao thường xuyên ngủ ở bên cạnh cô, nhưng bị ngắt lời như vậy, cô lập tức quên mất chuyện này, mà cho dù nhớ lại cũng không để ý lắm.
Anh không quan tâm đến việc cử động cánh tay đang tê dại, khoanh tay để ở trên bàn cà phê, ngồi giống như học sinh tiểu học nghiêm túc nghe giảng trong lớp.
Khóe môi Nhiễm Tỉnh run rẩy.
Phó Tuyết Thần cũng biết cô gái nhỏ nhà anh mỏng manh, không chịu nổi sự mỏi mệt này. Đi du lịch vốn đã vất vả, cô gái nhỏ đi với anh hai ngày đã mệt muốn c·h·ế·t rồi, bây giờ ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt. Thế nên đối với lời từ chối của Nhiễm Tỉnh, anh không để tâm nhiều, một mình đi leo núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là một vấn đề.
Ban ngày ban mặt mệt rã rời chỉ có một lý do, buổi tối không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Phó Tuyết Thần ngơ ngẩn, sợi dây mềm mại trong lòng bị chạm vào một chút.
“Em không có hứng thú bao nuôi anh.”
Nhiễm Tỉnh: “Không nói nữa, em đi tắm đây.”
Đi hẹn hò với bạn gái lại ngáp liên tục rồi ngủ say như c·h·ế·t, rất không lễ phép.
Bây giờ đi dạo phố với bạn trai, Nhiễm Tỉnh vẫn xem như đi dạo tham quan du lịch.
Lại là dáng vẻ chân c·h·ó và cợt nhả.
Cảm giác trái đất đã hạn chế khả năng phát huy của Phó Tuyết Thần, anh muốn lưu manh đến trời, lưu manh ra tận ngoài vũ trụ.
Cảm thấy mình không phải bạn trai tốt, đi hẹn hò mà lại ngủ.
Cô gái trẻ có làn da trắng mịn màng, cả người tràn đầy sức sống, không trang điểm cũng rất xinh đẹp.
Cho dù chậm hiểu đến đâu, Nhiễm Tỉnh cũng nhận ra Phó Tuyết Thần không ổn.
Mở to mắt nói mình chưa tỉnh ngủ……
A, nếu thật sự ngủ cô, chắc chắn anh không chỉ nói hai ba câu, muốn lưu manh anh cũng lưu manh bằng thân thể.
Ngày thường Phó Tuyết Thần lười nhác không chút để ý, giờ phút này lại xấu hổ không che giấu được.
Khóe môi Phó Tuyết Thần cong lên, nhanh chóng nhắn tin trả lời: “Vui thì có vui, nhưng sao em lại không muốn bao nuôi anh?”
Cô nghĩ ngợi một lượt, bạn trai cô tới Thành Đô chơi, cô không đi cùng đúng là không phải, dù sao Thành Đô cũng là quê của cô, về tình về lý, cô vẫn nên đi cùng thì hơn.
Có đôi khi Nhiễm Tỉnh cảm thấy mình không phải con gái, cô không có sở thích dạo phố mua sắm, cũng không đam mê hàng xa xỉ, gia đình cô khá giả, cô có nhiều tiền tiêu vặt, bỏ ra 10-20 vạn mua hàng xa xỉ cũng không chớp mắt, nhưng cô không có nhiều yêu cầu về trang phục, quần áo ngày thường cũng không khác với bạn học mấy.
Nhiễm Tỉnh lướt đến tin của Phó Tuyết Thần, nhìn thế nào cũng cảm thấy bạn trai cô ngoài mặt thì bình thản nhưng bên trong lại đang thầm giận cô vì không leo núi cùng anh.
Cơ bản là mỗi lần gặp nhau anh đều phải ngủ một giấc, trên bàn học trong lớp học, trên ghế máy bay, ghế sau xe taxi, trên bàn tiệm cà phê……
Ở khía cạnh nào đó, Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh có tính cách giống nhau. Lúc không muốn xa nhau thì rất lưu luyến, nhưng có lúc ở một mình cũng rất thoải mái. Phó Tuyết Thần không phải kiểu người cố tình gây sự khi bạn gái không đi leo núi với anh, anh cứ thế một mình leo núi Thanh Thành.
Anh không chọn địa điểm, không chọn thời gian, có cơ hội là ngủ.
Phó Tuyết Thần đứng yên, tay chống ở trên bàn, khó hiểu mà nhướng mày.
Nhiễm Tỉnh khinh thường cười “Ha ha”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu như búp bê Tây Dương, cố gắng hết sức để nhìn thấy cảm xúc thật từ khuôn mặt xinh đẹp mà không có bất kỳ biểu cảm nào thừa của cô.
Phó Tuyết Thần tuyệt đối là một tai họa, chỉ cần trêu anh một chút là anh ghẹo lại bạn.
Lúc này Phó Tuyết Thần đang ở đỉnh núi Thanh Thành.
Đôi mắt nai con của Nhiễm Tỉnh đầy mơ hồ, chậm chạp không phát hiện lời này có chút không thích hợp.
Không ngờ Nhiễm Tỉnh là cô bạn gái đang nói chuyện phiếm lại muốn đi tắm, anh có một chút buồn bực: “Liên lạc sau nhé, bạn gái.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiễm Tỉnh không chịu nổi sự trêu đùa của anh, trước giờ cô chưa bao giờ sợ đả kích anh bằng ngôn từ, cô nhắn tin, nói: “Ha ha, đó là anh sao.”
Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé”
Nhiễm Tỉnh định dỗ bạn trai vui vẻ một chút, nhưng bạn trai cô chỉ lo nói đùa hết câu này đến câu khác, cô chưa dỗ anh được, lương tâm của Nhiễm Tỉnh vẫn còn áy náy, vì thế đành phải tìm cách đền bù khác: “Hai hôm nay anh cứ chơi ở bên ngoài thật đã, đi dạo hết núi Thanh Thành và Đô Giang Yển, đến ngày thứ 5 em dẫn anh đến đường Xuân Hi ngắm các chị gái xinh đẹp.”
Đột nhiên thấy bạn gái gửi bao lì xì, Phó Tuyết Thần sửng sốt, sau đó vui vẻ rồi không hề làm ra vẻ, trực tiếp nhận lấy bao lì xì, nhìn thấy 200 tệ, anh cười hỏi: “Bao nuôi anh sao?”
Cô suy nghĩ một chút, để Phó Tuyết Thần ngủ, còn cô tiếp tục chơi trò chơi.
Nhiễm Tỉnh: “Anh cũng biết bây giờ là ban ngày, chẳng lẽ anh không nhận ra em không muốn nói chuyện phiếm với anh nữa nên dùng lý do đi tắm để ngừng sao?”
Nhiễm Tỉnh lạnh lùng, tuyệt tình phủ nhận, sau đó quay lại vấn đề chính: “Anh nhận được bao lì xì có vui không?”
Cô dẫn Phó Tuyết Thần đến Trung tâm Thương mại Thành Đô IFS xem gấu trúc bò tường nổi tiếng trên mạng, sau đó đến nhà sách dạo một lát, giữa trưa ăn lẩu ở đường Xuân Hi, buổi chiều hai người chọn một tiệm cà phê mặt tiền đường, gọi hai ly cà phê, ngắm chị gái xinh đẹp đi ngang qua ngoài cửa sổ.
“Được dịp lên tận đỉnh cao chót vót
Phó Tuyết Thần cười khẽ: “Dù sao cũng thu tiền bao nuôi, kim chủ đại nhân cứ yên tâm, sau này tiểu nhân sẽ tận tâm hết lòng hầu hạ Ngài, cho dù Ngài muốn ôm ấp hôn hít thế nào tiểu nhân cũng sẽ ngoan ngoãn phối hợp.”
Anh hỏi thằng: “Anh ngủ lâu như vậy em không tức giận sao?”
Cà phê được bưng lên, Nhiễm Tỉnh uống một ngụm nhỏ, Phó Tuyết Thần phái đối diện uống một hơi cạn sạch ly cà phê như trâu, sau đó, trước mặt Nhiễm Tỉnh, gục vào bàn gỗ, ngủ say.
Nhiễm Tỉnh ngọt ngào nhìn anh cười: “Anh ngủ rất ngon!”
Cô gái này, lúc xa lạ thì lạnh lùng vô tình, lúc bên nhau lại cực kỳ ấm áp.
Nhưng, so với dáng vẻ Phó Tuyết Thần buồn ngủ đến không mở mắt ra được, Nhiễm Tỉnh càng thích bộ dáng tinh thần sáng láng của anh, người trước làm cô có chút đau lòng, người sau thì hay rồi, khiến cô có chút ghét bỏ, nhưng cũng thấy buồn cười và thích thú.
Phó Tuyết Thần yên lặng nhìn cô, rõ ràng muốn nghe thêm.
Nhiễm Tỉnh chống khuỷu tay trái ở trên bàn gỗ bưởi, một tay chống cằm nhìn chàng trai nằm ngủ ở đối diện, rất mê mang, cô rối rắm cả buổi cũng không nghĩ ra lý do.
Nhiễm Tỉnh không hiểu: “Chuyện này có gì để tức giận.”
Trò chơi《 âm dương sư 》 này có thể chơi tự động, Nhiễm Tỉnh chỉ cần đồng ý lời mời gia nhập đội, đa số thời gian, Nhiễm Tỉnh đều nhìn các chị gái xinh đẹp ngoài cửa sổ.
Bạn gái thật đáng yêu, nhìn thế nào cũng chỉ có đáng yêu, cảm xúc khác, xin lỗi, không nhìn thấy.
Theo quan điểm của ba Nhiễm, Nhiễm Tư Trạch: việc gì có thể giải quyết bằng tiền nên dùng tiền để giải quyết.
Nhiễm Tỉnh mở WeChat, tìm tài khoản của Phó Tuyết Thần, đơn giản, dứt khoát gửi một bao lì xì 200 nhân dân tệ.
Phó Tuyết Thần cười có chút lưu manh xấu xa: “Anh chưa tỉnh ngủ!”
Phó Tuyết Thần: “Ah.”
Sau đó, Phó Tuyết Thần đi tham quan hết các danh lam thắng cảnh ở Thành Đô, Nhiễm Tỉnh thì ở nhà chơi game, ngoài ra còn thêm xem tiểu thuyết, thời gian hai ngày trôi qua nhanh chóng.
Nhiễm Tỉnh nói không nhanh không chậm: “Anh ngủ cũng không ảnh hưởng đến em, em ở một mình cũng vậy, tha hồ chơi game.”
Nghe như một sinh viên ngây thơ trong sáng hèn mọn cầu xin người đàn bà giàu có bao nuôi mình.
Phó Tuyết Thần ngủ giấc này hơi lâu, anh ngủ suốt 4 tiếng đồng hồ, cho đến 6h chiều mới tỉnh.
Nhưng Nhiễm Tỉnh ở bên ngoài với Phó Tuyết Thần một buổi sáng cũng nhìn ra được tối hôm qua Phó Tuyết Thần nghỉ ngơi không tốt, quầng thâm mắt đen đến đáng sợ, vẻ mặt càng tái nhợt tiều tụy.
Hai tròng mắt đen của Phó Tuyết Thần lóe sáng, vẻ mặt áy náy, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Xin lỗi, anh ngủ quên.”
Nhiễm Tỉnh: “OK.”
Anh nhắn tiếp, “Anh vừa dịu dàng vừa ngọt ngào trong sáng, hơn nữa còn là sinh viên chưa đầy 19 tuổi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Leo đến đỉnh núi xong anh còn chụp mấy tấm ảnh, không quên đăng tin kèm theo giọng ai oán: “Một mình leo núi Thanh Thành.”
Số lần anh ngủ trước mặt cô, hơi nhiều.
Phó Tuyết Thần coi như gió thoảng mây bay, trả lời: “Cảm ơn đã khen.”
Phó Tuyết Thần sửng sốt một chút, nhìn đồng hồ, 2h30 chiều, đôi mắt đen tràn đầy nghi hoặc: “Đang ban ngày sao em đi tắm?”
Sau đó còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ nói, “Hơn nữa lúc anh ngủ còn ngoan ngoãn đáng yêu hơn một chút, lúc thức thì lại chẳng đứng đắn.”
Hai người nghỉ ngơi ở quán cà phê một lát, rồi rời khỏi, bắt đầu đi dạo trên đường Xuân Hi.
Giờ cô không đi, cần phải nghĩ cách làm bạn trai cô vui vẻ.
Chỉ tiếc một điều là bạn gái không đi cùng anh.
Ngủ Nhiễm Tỉnh.
Sau đó, đột nhiên nhìn thấy Nhiễm Tỉnh ở đối diện, anh lập tức hoàn hồn.
Nhiễm Tỉnh vẫn nhạy bén nhận ra, bởi vì tê chân nên anh phải chống bàn mới đứng lên được.
Phó Tuyết Thần có một gương mặt vô cùng đẹp trai, dù chụp góc nào cũng đều đẹp xuất sắc, Nhiễm Tỉnh tinh xảo đáng yêu như búp bê Tây Dương, đây cũng là kiểu được nhiều người chú ý đến, đồ hai người mặc cũng có phong cách thời trang, còn có cả blogger đi đến muốn xin chụp hình đường phố cho hai người.
Phó Tuyết Thần đang tận hưởng gió núi, nhìn ra xa xa, trong lòng tràn ngập cảm giác yêu đời, tìm được cô gái mình yêu, lại giải quyết được vấn đề giấc ngủ, Phó Tuyết Thần thấy sảng khoái và hăng hái giống như khi đẩy hết sương mù dày đặc được nhìn thấy ánh mặt trời.
Chương 57: Tỉnh ngủ
Phó Tuyết Thần u oán một đợt, cuối cùng cũng đổi lấy cơ hội hẹn hò với bạn gái, trong lòng sung sướиɠ, anh trả lời với giọng ngọt ngào: “Được, chị gái xinh đẹp, ngày thứ 5 gặp.”
Phó Tuyết Thần lại ngồi xuống ghế sô pha bằng gỗ, anh lười biếng dựa vào lưng ghế, vẫy nhẹ cánh tay bị máu không lưu thông, chờ chân phải hết tê.
Phó Tuyết Thần không có phản ứng, giống như muốn ngủ tới khi trời đất u ám ngủ đến ngày đêm không ánh sáng ngủ đến không biết gì.
Chỉ cần nhìn thấy cô, anh đứng cũng có thể ngủ.
Cái người này, cho một chút ánh nắng là lại muốn tỏa sáng cho bạn xem.
Đương nhiên, cô cũng có quần áo mắc tiền, nhưng đa số đều là trang phục cosplay, Hán phục, trang phục lolita……
Mới ngủ bù một giấc, anh đã cợt nhả rồi.
Cuộc đời Nhiễm Tỉnh lần đầu thấy người đứng ngủ, coi như mở mang kiến thức.
Bây giờ thấy Phó Tuyết Thần uống cà phê kiểu Mỹ mà ngủ say như c·h·ế·t không biết ngày đêm, cô chớp chớp đôi mắt nai con trong veo, khuôn mặt nhỏ có chút mờ mịt khó hiểu.
Nhiễm Tỉnh gọi với giọng mềm mại: “Phó Tuyết Thần.”
Cô rủ hàng mi dài, vừa lướt điện thoại, vừa nghĩ cách.
Sau đó, anh thất bại.
Ngủ lâu, ngủ ngon, tâm hồn Phó Tuyết Thần vui sướиɠ, anh lười biếng ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vẫn có chút mơ màng, anh duỗi thẳng vai và cánh tay, cử động cơ thể căng cứng vì giữ nguyên một tư thế trong một thời gian dài.
Trèo lêи đỉиɦ núi, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, dù là ai cũng sẽ có cảm giác hào hùng: “Hội đương lâm tuyệt đỉnh/ Nhất lãm chúng sơn tiểu” (*)
Phó Tuyết Thần liếʍ môi trên khô ráo, mở miệng thì thầm, “Nếu thật sự tỉnh ngủ, anh sẽ không uất ức như bây giờ.”
Nhiễm Tỉnh là trạch nữ, cô nghe hiểu được rất nhiều chuyện cười người lớn.
Chẳng lẽ người học giỏi đều như vậy sao, buổi tối không nghỉ ngơi, ban ngày tận dụng mọi thứ ngủ bù?
Tất nhiên Phó Tuyết Thần mất ngủ rất nghiêm trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Làm thế nào để bạn trai có thể vui vẻ đây?
Nhiễm Tỉnh: “…”
Chạng vạng 6 giờ, đường Xuân Hi trở nên khá nhộn nhịp, đương nhiên có không ít người dân và du khách đi dạo phố, hơn nữa có rất nhiều blogger và người nổi tiếng trên đường Xuân Hi cũng chụp hình lấy tư liệu ở đây.
Nhiễm Tỉnh: “…”
Nhiễm Tỉnh: “……………………”
Cô chưa từng dỗ dành bạn trai, suy nghĩ hồi lâu, cũng chẳng có cách nào.
Tỉnh ngủ.
Cảm giác uống cà phê thật lãng phí, không có chút tác dụng nâng cao tinh thần nào, ngược lại tác dụng thôi miên rất tốt.
Nhiễm Tỉnh nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Anh nằm trên bàn ngủ lâu như vậy, không bị tê tay chân sao? Anh ngồi thêm một chút, chờ tay chân hết tê rồi đi.”
(*) Hai câu thơ cuối trong bài thơ “Vọng nhạc” - Đỗ Phủ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.