Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Ôm Bắp Đùi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Ôm Bắp Đùi


Trầm Vân trong nháy mắt, hai con mắt đều trợn tròn. Nhất thời trong lòng không cách nào ức c·h·ế·t kích động, mười phần hưng phấn, đến thế giới này, nhìn thấy võ giả bay lượn cũng là lần đầu hắn thấy.

Trầm Vân nghi hoặc nhìn nhìn, nghi vấn một lúc, rồi cẩn thận nhét miếng sắt và túi tiền vào ngực, Trầm Vân minh bạch, liền không cần phải nhiều lời nữa.

Mà đang đứng ở dưới đất, Trầm Vân duỗi đầu nhìn vào hai vệt xanh và sám lướt đi dưới ánh trăng biến mất trong lòng cũng ẩn ẩn có chút kích động.

“Trả ơn a” Trầm Vân gật đầu thầm nghĩ

cái này tuổi nhỏ ăn mày Trầm Vân nhập vào người, vốn cũng không phải là người Ngưu Đầu Thôn, trước là hắn sống trên núi với mẹ cách Ngưu Đầu Thôn không biết bao xa, mẹ hắn thường gọi hắn là Cẩu đản, mẹ hắn tuy nghiêm khắc nhưng luôn chăm lo cho hắn, không để hắn bị đói, nhưng chẳng biết vì sao khi hắn mới bốn tuổi, mẹ hắn trong một lần đi ra ngoài thì biệt tích, không quay trở lại, Tiền thần Trầm Vân ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài núi rừng tìm mẹ, mới đó đã là sáu năm trôi qua, hắn lưu lạc đến Ngưu Đầu Thôn, ăn trộm móc túi, bị người ta đánh c·h·ế·t.

Trầm Vân vô cùng lo lắng, trong nháy mắt hối hận đến cực điểm, quay đầu dùng hết sức để chèo lên nhưng chân hắn đạp loạn cũng không chèo được lên một đoạn

Nói xong mắt đẹp chuyển về phía Trầm Vân trên người, nhíu mày nói “ tiểu tử này là ai?”

Trầm Vân quay đầu liếc nhìn, hán bị hù đến nỗi hồn bay lên trời, hắn vốn muốn trèo lên cây, ai ngờ con hổ này chạy quá nhanh, chưa gì cách hắn chỉ mười bước chân, vuốt hổ giơ lên như muốn sẻ thịt của hắn.

Bà lão áo xám khuôn mặt giãn ra nói với Trầm Vân, “cách Ngưu Đầu thôn có Vân La trấn, ở đó có một vị quan cửu phẩm tên là Bao Bất Đồng, ngươi mang cái tín vật này đến gặp hắn nói cho hắn là Kim bà bà muốn nhờ hắn chăm sóc ngươi, cho ngươi ăn học, còn túi tiền này coi như là lộ phí ăn uống mấy ngày cho ngươi”

Phốc phốc

Cục diện có chút ngoài ý muốn, Trầm Vân ngượng ngùng mở miệng.

Bà lão áo xám một tay lấy tiểu nữ hài bế lên, sờ soạn kiểm tra mấy lần, gặp nàng trên thân không có gì khác thường mới yên tâm, giọng căm hận nói

Nữ hầu áo xanh cùng bà lão áo xám liếc nhau một cái, hai người bọn họ đều nhìn ra Trầm Vân là một tiểu ăn mày, ban đêm đói bụng phải vào rừng bắt cá, lại thấy trên người hắn một vài vết bầm tím còn chưa lành hẳn, lộ ra một bộ tội nghiệp.

“Hành hiệp trượng nghĩa, thế mà thật đụng phải cơ duyên?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi là người nào? Tại sao lại ở chỗ này?”

“Chỉ là, mình tính là cứu người hay là được người cứu?”

“Đại Viên Dư nghiệp thật là đáng c·h·ế·t, gan to bằng trời, đợi ta trở về bẩm báo hoàng thượng quét sạch bọn chúng”

“đây là chuyện gì”? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trầm Vân thấy một lần các nàng mấy cặp mắt đều nhìn về phía mình, vội vàng nói “ Cái gì gọi tiểu tử này, mới vừa rồi là ta nhìn nàng suýt chút nữa bị hổ vồ, chạy đến cứu nàng” mặc dù không có sác định ai cứu ai nhưng chiếm trước cái đạo lý nhất định là vẫn tốt.

“xong, c·hết rồi, “

Tiểu nữ hài có chút ngại ngùng, do dự một lúc, ngược lại khẽ gật đầu một cái, đúng là thừa nhận lời nói của Trầm Vân.

Chương 5: Ôm Bắp Đùi

“miếng sắt này?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà lão áo xám và nữ hầu áo xanh thấy Trầm Vân hiểu chuyện liền gật đầu. Hai người tính toán đã xong, liền để bà lão ôm tiểu nữ hài, hai người đồng loạt vận khí, nhảy lên khỏi khu rừng, biến mất ở núi hoang bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trầm Vân trong lòng giật mình nói, giả bộ trung thực nói “ Ta… Ta là người Ngưu Đầu Thôn, đói bụng liền chạy ra suối bắt cá, sau đó liền thấy có hổ… có hổ muốn ăn thịt nàng”

“Lần này tốt rồi, ôm quan lão gia đùi to, nếu mà học một chút chữ, thế là ta thành tinh anh của xã hội. tiền vào như nước, đùi gà, đầu heo mặc cho ta chén!”

Nàng tựa hồ như biết dạng này lễ tiết, nhưng cũng là lần đầu làm như vậy, khuôn mặt nhỏ xấu hổ đỏ bừng.

Trầm Vân vô ý thức nói

“cô cảm ơn ta đương nhiên là được, chỉ là con hổ kia?”

“A?”

“Hoàng gia ở bên kia”

Cũng liền lúc Trầm Vân trong lòng đại loạn, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng gió, hắn nhất thời cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thấy con hổ dữ máu thịt be bét, cái đầu bị cắt mất, c·h·ế·t không thể c·h·ế·t hơn…

Nữ hầu áo xanh mặt lạnh nhạt nói “ khó khăn lắm mới đánh lùi những kẻ kia, hay là rời khỏi nơi này trước thì tốt hơn”

Vừa rồi nhìn còn ung dung hoa quý như cô công chúa nhỏ tiểu nha đầu, lúc này búi tóc đã lăng loạn, càng mấu chốt là, nàng đối mặt với hổ dữ mà còn lộ ra mười phần bình tĩnh.

Bà lão áo xám nghe hơi kinh ngạc, đánh giá Trầm Vân một chút nói: “ Ngươi cứu nàng?”

“haizz dù sao cũng có lòng hiệp nghĩa”

Bà lão áo xám cùng áo xanh thị nữ lập túc có chút đặc sắc.

Nói xong, ánh mắt nghi ngờ hướng tiểu nữ hài kia nhìn thoáng quá, lộ ra ý hỏi thăm

“võ giả?”

Nữ hầu áo xanh cau mày nhìn Trầm Vân một chút, nghi ngờ hỏi.

Trầm Vân ngây ngẩn nửa ngày, anh hùng cứu mỹ nhân thành công?

Trầm Vân hai mắt tròn xoe nhìn nàng “mi g·i·ế·t”?

“khoác lác, ngươi làm gì có lớn như vậy sức lực?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu nữ hài lập tức ngẩn ngơ, rõ ràng chưa bao giờ đụng phải tình huống này, do dự một chút, nàng bỗng nhiên có chút ngồi xổm xuống, hướng về Trầm Vân nhẹ nhàng vén áo thi lễ, làm một động tác Trầm Vân chưa từng gặp qua bao giờ, nhưng Trầm Vân nhìn ra được, lễ tiết này mười phần cao quý, âm thanh như là muỗi chui ra từ miệng nàng,

Tiểu nữ hài chầm ngâm, tựa như là ngại ngùng, một lát sau, mới nhẹ nhàng gật đầu.

Đói các nàng hai người, cục diện ngược lại không khó hiểu, chỉ hỏi vài câu, suy đoán nắm chắc, ngược lại có chút dở khóc dở cười, các nàng đều biết, con hổ này tuy to lớn nhưng không thể đả thương được tiểu thư nhà mình, chỉ là không biết từ nơi nào chui ra một tên ăn mày nhà quê, lại có lá gan lớn tại trước mặt lão hổ ra tay cứu người, lá gạn thật sự không nhỏ.

Chỉ thấy nữ hầu áo xanh cùng bà lão áo xám rơi xuống gốc cây, nữ hài tên Lý Liên Hoa cũng nhảy xuống gốc cây, hai người vội vàng hướng về phía tiểu nữ hài đánh giá vài lần, thấy nàng không có việc gì, chỉ là tóc tai có chút loạn, nhìn bên cạnh có một tên nhóc ăn mày, phía xa tầm tám bước có một đầu hổ máu me đầm đìa nằm dưới đất, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Nói xong bà lão rút ra một miếng sắt đen xì, trên mặt không có chữ hay bất kỳ cái gì, còn có cả một túi tiền to bự, đưa cho Trầm Vân

“Lý Liên Hoa cảm ơn cứu mạng của ân công”

Trầm Vân có một chút thất thần, sau đó mới quay đầu lên trên cành cây, nhìn về hướng nhu thuận, động lòng người tiểu nữ hài.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Ôm Bắp Đùi