Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92: Chương 92

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Chương 92


Trong quá trình chờ đợi con trai về, Thường Phương Trạch rảnh rỗi không có gì làm, chỉ có thể chăm sóc cho con dâu thật tốt. Mấy chị em trong khu nhà đều có kinh nghiệm, thấy Tiêu Xuân Vũ nôn dữ như vậy, khuyên Tiêu Xuân Vũ tốt xấu gì cũng ăn một ít, để thai nhi trong bụng đói lả thì không tốt. Thường Phương Trạch cũng không phải người đanh đá, nhưng sẽ nhẹ giọng mà mời họ rời đi, đừng quấy rầy con dâu nghỉ ngơi. Chờ họ đi rồi mới khuyên Tiêu Xuân Vũ, nếu được thì ăn một chút, nếu ăn không vô, phải nghỉ ngơi cho tốt, thân thể Tiêu Xuân Vũ khoẻ mạnh mới là quan trọng nhất.

“Anh không đánh người.” Giang Hành nghiêm trang nói.

Đặc biệt là Phùng Tĩnh Vân, mỉa mai bảo Triệu Hồng Anh nhanh đến xem, đem ảnh chụp của vị quan quân này cạnh ảnh của Ninh Kiều, mới kêu trời đất tạo một đôi.

Ninh Kiều dùng sức gật đầu, đi theo ba đứa nhỏ trốn đi.

“Chờ một chút.” Giang Hành gọi cô lại.

Ba đứa nhỏ hoàn toàn không biết mình hố anh cả, học theo chị dâu nhỏ cùng nhau gật đầu: “Không đánh người!”

Ánh mắt bọn họ trông mong nhìn xem lẫn nhau, thành khẩn mà mở miệng: “Hỏi cái gì?”

Ninh Kiều gật đầu như giã tỏi: “Em biết.”

Thường Phương Trạch lập tức cảm ơn, mở thư ra.

“Em hỏi tụi nó.” Thanh âm dịu dàng của Giang Hành lại một lần nữa trở nên nghiêm khắc, “Giang Nguyên, Giang Kỳ, Giang Quả Quả, đứng lại.”

Ninh Kiều lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết.

Thường Phương Trạch cười nói: “Đều là chuyện cũ, còn nhắc lại làm gì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 92: Chương 92

Trong ảnh, ngũ quan của Giang Hành chẳng khác gì lúc nhỏ, nhưng rút đi sự non nớt, ánh mắt trở nên kiên nghị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Âm thanh lẩm nhẩm lầm nhầm hết đợt này đến đợt khác, lại thực mau mà biến mất.

Thường Phương Trạch có thể hiểu, rốt cuộc thời trẻ bà ấy cũng như vậy, cũng có một ngày bà ấy sẽ già đi, bọn nhỏ cũng sẽ lớn lên, chỉ cần hai vợ chồng họ ân ái hoà thuận là tốt rồi.

Ninh Kiều nhịn không được cười ra tiếng: “Biết biết, không đánh người.”

Trong lòng Thường Phương Trạch vui vẻ, vội vàng chạy ra cửa.

Mấy chị em trong khu nhà đi qua nhìn nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô hiểu lầm cái gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cũng không phải là nhắc lại cho mới sao?” Phùng Tĩnh Vân nói, “Ngày đó Triệu Hồng Anh chưa gặp được người, còn không phục.”

Ba đứa nhỏ dừng lại bước chân, quay đầu lại.

Ninh Kiều yên lặng quay đầu lại, chớp chớp mắt.

————————————

Khi về đến nhà đã là buổi chiều, Ninh Dương không hề trì hoãn lập tức đưa vợ đến bệnh viện kiểm tra.

Giang Hành:?

Thường Phương Trạch rảnh rỗi, ở nhà quét dọn vệ sinh. Khi lấy chổi lông gà quét bụi trên ảnh gia đình, nhìn con gái, lại càng thêm nhớ nhung.

Là sự thật, cuối cùng lại giống như bọn họ thuận theo cho anh vui.

“Đúng rồi, tôi nghe nói hiện tại nhà xưởng trưởng Lâm cũng vội vàng cho con trai họ xem mắt.”

Giang Nguyên nghiêm túc nói: “Anh cả, tụi em lập tức đi ngủ!”

Thật ra Thường Phương Trạch cùng cha mẹ của Tiêu Xuân Vũ cũng có thể đi cùng Tiêu Xuân Vũ, nhưng bị từ chối, thứ nhất, đúng là hai ngày đầu Tiêu Xuân Vũ nôn dữ dội đến không thể bước xuống đất, thứ hai là nếu kiểm tra ra mang thai thật, thời khắc ngọt ngào như vậy, Tiêu Xuân Vũ vẫn hy vọng người đầu tiên cùng chia sẻ tin tức tốt với mình là chồng mình.

“Có thư!”

Giang Hành lâm vào trầm tư.

Chỉ vì biểu hiện khoa trương của Giang Nguyên cùng Giang Kỳ……

“Nhà Ninh Trí Bình có thư!”

Là ảnh của Giang Hành, vốn dĩ lúc ấy ông cụ Giang nhờ chiến hữu của Giang Hành gửi đến An Thành, trì hoãn nhiều ngày đến hôm nay mới đến.

Bên trong phong thư thứ nhất cũng chỉ có một bức ảnh.

Giang Hành rầu rĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hiền từ thì hiền từ, anh cũng không có thổi phồng bản thân ngày thường không cầm chổi lông gà hù doạ.

Cũng không biết bây giờ Ninh Kiều thế nào.

Người phát thư ném thư ngay cửa, thấy bà ấy ra tới liền kêu: “Có hai phong thư.”

Giang Quả Quả nhỏ giọng: “Anh về sao không gọi tụi em nha….”

“Khụ ——” Giang Hành nói, “Nghỉ ngơi đi.”

Lúc này Ninh Dương dẫn Tiêu Xuân Vũ đến khám bác sĩ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Chương 92