Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69: Chương 69
Ninh Kiều cùng Giang Quả Quả giải quyết xong hai trái dừa mới quay về khu người nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về đến nhà không bao lâu, Giang Nguyên cùng Giang Kỳ cũng trở lại.
Trước tiên rửa sạch thịt gà qua nước, chờ Giang Quả Quả mang dừa về, anh trực tiếp cho nước dừa vào trong nồi hầm.
Giang Quả Quả ôm cây leo xuống, nghiêm trang mà nhắc nhở: “Chị dâu nhỏ, lúc chị đi qua cây dừa nhớ phải cẩn thận, thường xuyên có người bị trái dừa rơi trúng bị thương.”
Cô bé là cao thủ leo cây, đôi tay ôm chặt thân cây, còn có thể dành ra một bàn tay vẫy vẫy: “Chị đừng sợ!”
Chương 69: Chương 69
“Chị dâu nhỏ! Chị mau né sang một bên!”
Tổng cộng bốn cái trái dừa, Ninh Kiều bước lên cầm lấy, dùng tay ước lượng, còn rất nặng. Hai bàn tay nhỏ của Giang Quả Quả đưa ra, ôm gọn bốn trái dừa vào trong lòng ngực, ngũ quan trên mặt biến dạng.
Trên bờ cát nhiều một đôi chị dâu em chồng ngồi ngay ngắn uống trái dừa.
Ninh Kiều không truy vấn nữa, cầm trái dừa ngửa đầu uống, lại mềm lòng hơn một chút.
“Chị dâu nhỏ, may mắn chị đã trở về.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quá nặng, để chị cầm cho.”
Ninh Kiều đều sắp doạ ra mồ hôi lạnh, bước chân xê dịch về phía trước, suy nghĩ muốn hay không đi đỡ cô bé.
Đời trước lẫn đời này, số dừa mà Giang Quả Quả uống qua, ăn qua quả thực không đếm được, nhưng trái này là ngọt nhất. Là bởi vì chị dâu nhỏ, người mà trong mộng cô bé còn chưa kịp đối xử tử tế lại lần nữa xuất hiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nước dừa ngọt thanh, Ninh Kiều ngửa đầu uống, tinh tế nhấm nháp.
—————————
Đến khi Giang Quả Quả an ổn đứng trên mặt đất, Ninh Kiều mới có thể thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ninh Kiều quay đầu nhìn cô bé: “Trở về?”
Dựa vào những việc nhỏ từ khi tiếp xúc với bọn họ xem ra, Ninh Kiều có thể xác định, cốt truyện cùng hiện thực là khá giống.
Không tôn trọng giáo viện, trốn học, đánh nhau,…… Thói xấu của hai em trai cũng rất nhiều.
Giang Quả Quả che miệng cười: “Anh cả nói, nếu anh hai cùng anh ba có thể dụng tâm học tập như đi biển bắt hải sản thì đã sớm thi được hạng nhất!”
Ngoài gà mái già và mấy món khác, Giang Hành còn thuận tiện lấy thêm gia vị.
Không suy nghĩ lung tung, không vì cốt truyện mà quan sát người xung quanh, chỉ có gió biển nhẹ nhàng thổi qua gương mặt.
Giang Quả Quả nghiêng đầu.
“Không đúng không đúng, em nói sai rồi.” Giang Quả Quả lắc đầu như trống bỏi, “Là cuối cùng chị dâu nhỏ cũng tới.”
Ninh Kiều nhớ tới, ở trong truyện, đúng là thành tích học tập của Giang Nguyên cùng Giang Kỳ chẳng ra gì. Không quan t@m đến phương diện này, hiệu trường và chủ nhiệm lớp từng mời phụ huynh rất nhiều lần, đều là cô đi. Có lúc, số lần Ninh Kiều đến trường học của họ lên đến ba lần một tuần, cả bảo vệ cửa đều quen mặt cô.
“Không được, em làm được!”
Trang bị đầy đủ, có thể hù người khác. Ninh Kiều lại gần nhìn, hai người lập tức giải thích mấy thứ này dùng để làm gì. Cái cào là để cào nghêu sò, túi lưới để vớt tôm sống trong biển, vừa nói vừa đưa thành quả thu hoạch hôm nay ra trước mặt cô với vẻ mặt tự hào.
Một người bê thùng chứa đầy hải sản, một người khác xách túi lưới, cái cào cùng cái xẻng.
Bắt đầu mười phút gian nan bổ trái dừa—— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi đi vào hải đảo, đây là lúc nội tâm cô yên lặng nhất.
Giọng nói của cô bé thanh thuý dễ nghe, có chút thẹn thùng, không trương dương ương ngạnh như trong cốt truyện.
Nghe mấy thím trong khu người nhà nói, còn có người c·h·ế·t, nhưng chị dâu nhỏ nhát gan, cô bé phải kiềm chế chút.
Hai anh em lập tức trừng mắt.
Ninh Kiều càng xem càng cảm thấy kỳ quái, nếu đây là làm bộ thân thiện thì cũng quá chân thật rồi.
Ninh Kiều không lay chuyển được cô bé, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Bằng không giải quyết trước hai trái?”
Cô theo bản năng lui về phía sau, trái dừa hết trái này đến trái khác bị ném xuống.
Ninh Kiều muốn giúp, nhưng có nói thế nào cô bé cũng không đồng ý, gắt gao nắm chặt.
Ninh Kiều bị một loạt động tác của Giang Quả Quả làm cho sửng sốt, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo.
Có chút thích ý, còn có chút ấm áp.
Nhưng lúc này đây, cô sẽ không lại xen vào việc của người khác.
———————————
Ninh Kiều nhìn cô bé tươi cười như làm nũng, nâng mí mắt lên.
Sau khi nghe nói trái dừa sẽ rơi làm người bị thương, Ninh Kiều liền lập tức lùi rất xa, còn cố gắng kêu lớn: “Giang Quả Quả, em leo xuống chậm một chút!”
Giang Quả Quả dặn dò.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.