Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 312: Chương 312

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 312: Chương 312


Giang Nguyên đặt cốc tráng sứ xuống, chậm rãi nói: "Giang Kỳ muốn làm đầu bếp, Quả Quả muốn học cấp ba, còn anh——"

"Anh hai, sao anh lại bị công an bắt đi?"

"Còn anh muốn xuống nông thôn?" Giang Kỳ hỏi.

Vừa nói xong, Giang Nguyên thấy anh cả chở chị dâu nhỏ, chiếc xe đạp "vù" một cái đã từ từ biến mất khỏi tầm mắt cậu ấy.

Xe dừng trước tiệm trà.

"Còn anh——" Giang Nguyên hắng giọng, "Muốn làm công an!"

"Còn có đường phèn nữa." Giang Hành nói, "Về nhà làm kẹo hồ lô."

Sáng nay Ninh Kiều muốn ăn kẹo hồ lô, chỉ là nhất thời thèm.

Nghe có vẻ không khó lắm.

"Không được." Giang Hành ngồi lên xe đạp, đỡ Ninh Kiều lên xe, "Anh phải đi mua kẹo hồ lô cho vợ anh."

Nhưng không ngờ, anh hai khoát tay, vẻ mặt nhẹ nhàng: "Cho anh một cốc nước."

Thực ra Ninh Kiều chỉ nói bâng quơ, lúc này cô nhún vai: "Vậy thì không ăn nữa."

Trong nhà yên tĩnh, trong bếp cũng không có tiếng động nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây là lần thứ hai Giang Nguyên đến đồn công an, lần trước là để báo án cho Tô Thanh Thời. Sau hai lần tiếp xúc với công an, cậu ấy bắt đầu khao khát công việc này, lúc này đề cập đến, tuy anh cả và chị dâu nhỏ bất ngờ nhưng đều thấy hợp lý.

Sau bữa tối, Giang Hành chuẩn bị làm kẹo hồ lô. Trong nhà chưa bao giờ làm kẹo hồ lô, thật hiếm thấy, các em đều muốn vào góp vui. Nhưng anh cả chúng rất vô tình, canh cửa bếp, chỉ cho phép Ninh Kiều vào.

Nhưng Giang Hành lại dừng bước, lấy một túi giấy từ phía sau ra.

———————————————

Cô đặt chân xuống đất, chán nản chờ đợi, đợi doanh trưởng Giang đi từ bên trong ra.

Cậu ấy đi rất nhanh, khi vào đến khu người nhà, lập tức về nhà mở cửa.

Bây giờ, anh hai đã về, nhưng nét mặt của bọn họ vẫn nghiêm trọng.

"Không có sao?"

Nhưng càng không ăn được, cô càng nhớ hương vị chua chua ngọt ngọt của kẹo hồ lô.

Vừa rồi đồng chí công an đến vội vàng, anh cả và chị dâu nhỏ đi đến đồn công an, hai đứa nhỏ ở nhà sợ đến không dám thở mạnh, sợ rằng anh hai gặp chuyện gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Quả Quả chạy nhanh đi rót nước.

Giang Kỳ và Giang Quả Quả lo lắng rất lâu.

Giang Nguyên ghi nhớ lời anh cả và chị dâu nhỏ.

Có mục tiêu rồi, cậu ấy nhất định sẽ cố gắng hết mình.

Ninh Kiều bật cười.

Hai vợ chồng cùng làm kẹo hồ lô, niềm vui khi làm còn vượt qua cả sự mong đợi đối với món ăn.

Giang Hành cắn một miếng.

Giang Kỳ nói, đây là bữa ăn để chúc mừng anh hai đã tìm được ước mơ và quyết tâm phấn đấu cho ước mơ đó!

"Anh... phạm tội gì sao?"

Đợi anh hai uống xong nước, cô bé lo lắng hỏi: "Anh phạm tội gì vậy?"

"Em cũng muốn ăn!" Giang Nguyên hét lên, không biết anh cả có nghe thấy không.

Ninh Kiều rửa sạch sơn tra, đến lúc xâu que tre thì Giang Hành giành lấy làm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Bánh ngọt có ngon không?" Anh hỏi.

Giang Nguyên cười rạng rỡ: "Về rồi."

Cậu ấy chính trực, rất phù hợp để trở thành công an.

Giang Kỳ và Giang Quả Quả tròn mắt ngạc nhiên.

"Rất ngọt." Giang Hành cười khẽ.

Chương 312: Chương 312

Giang Kỳ và Giang Quả Quả chạy ra, mặt đầy lo lắng: "Anh hai, anh về rồi?"

Trên đường về nhà, Giang Hành kể cô nghe rằng anh đã hỏi cách làm kẹo hồ lô từ đầu bếp của tiệm trà.

"Anh làm." Giang Hành nghiêm túc nói, "Vợ đã nói anh không bằng các em, không thể để bọn họ chiếm hết công lao được."

"Anh cả, chúng ta về nhà thôi!"

Cái túi này nhìn thế nào cũng không giống đựng kẹo hồ lô, Ninh Kiều lục lọi, lấy ra một chiếc bánh ngọt.

"Ngon, vừa thơm vừa giòn, cắn khi còn nóng thì có cả nước đường." Ninh Kiều tay vịn vào eo anh, tay kia đưa ra trước, "Anh thử đi."

Khi hai vợ chồng về đến nhà, bọn trẻ đã nấu xong bữa tối.

Ngay cả anh cả cũng khen cậu ấy "rất xuất sắc"!

"Không có."

Có ăn được kẹo hồ lô hay không, cũng không quan trọng, bây giờ tâm trạng của Giang Nguyên rất vui vẻ, khi trở về khu người nhà quân khu, bước đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng.

Anh hai không phạm tội, anh ấy đi đến đồn công an, là tìm thấy lý tưởng!

Giang Hành chở Ninh Kiều, đi khắp đảo tìm kẹo hồ lô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ có điều, công việc này không phải ai cũng làm được, vì thế lại trở về chủ đề cũ—— phải học hành chăm chỉ.

Cô cắn một miếng bánh, phát hiện bên trong còn có thứ khác, nhìn kỹ thì thấy kinh ngạc: "Sơn tra? Que tre?"

Giang Quả Quả vỗ vào tay anh ba: "Người phạm tội không thể làm thanh niên trí thức, văn phòng thanh niên trí thức sẽ không duyệt, anh không hiểu gì cả!"

Ngày thường, cửa hàng thực phẩm và tiệm trà trong công viên đều bán kẹo hồ lô, nhưng hôm nay tìm mãi không thấy.

"Để Giang Kỳ làm nhé?" Ninh Kiều hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Hành đã hỏi người ở tiệm trà, làm kẹo hồ lô phải dùng lửa đun chảy đường, nhưng lửa hơi mạnh.

"Thế nào?" Cô hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 312: Chương 312