Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 264: Chương 264
Khoảnh khắc đó, giống như có một bàn tay nào đó kéo cô ta ra khỏi vũng lầy.
Ninh Dương ngồi không yên, đứng cũng không yên, như con ruồi mất đầu quay cuồng ngoài hành lang phòng sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa rồi, cô ta ngồi ở trên bậc thềm được Ninh Kiều kéo lên.
“Cô phải đi rồi à?” Ánh mắt Cù Nhược Vân buồn bã.
Mẹ Tiêu chỉ có thể kéo Ninh Dương ra một bên.
Thường Phương Trạch cũng lo lắng, vừa vỗ vai bà thông gia vừa an ủi, nhưng trong lòng lại như đang đánh trống.
Cô ta có phần ngưỡng mộ người bạn tình cờ quen biết này, coi những lời của bạn mới như cọng rơm cứu mạng.
Cù Nhược Vân rất khó diễn tả, chỉ có thể mơ hồ nghĩ rằng—
Là một quân nhân, Giang Hành không thể tùy ý trì hoãn thời gian trở về đơn vị mà không có lý do chính đáng.
Nhưng vừa nói xong, trước mặt cô ta là bàn tay trắng nõn mềm mại của Ninh Kiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sáng mai sẽ phải lên đường, đêm nay, Ninh Kiều vẫn còn lưu luyến như một "đứa trẻ", dựa vào bên cạnh mẹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đó cô ta có chút mơ màng.
Sách chất thành đống cao, nhưng mà không nặng, nhưng Giang Hành không để vợ bê, anh nhận lấy.
Có lẽ khi trở thành người có văn hóa, những khó khăn hiện tại sẽ được giải quyết dễ dàng.
Y tá nghiêm túc nói: “Đồng chí, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng cũng mong anh đừng cản trở công việc của chúng tôi.”
“Nhà tôi có nhiều sách giáo khoa cấp hai và cấp ba, có thể cho cô mượn.”
Bây giờ tình hình như thế này, Ninh Kiều không yên tâm, bảo anh về trước.
Người nhà nhà chị dâu đã đến, bọn họ đang lo lắng chờ đợi ở ngoài phòng sinh.
“Còn chưa sinh, sao không cho tôi vào với vợ tôi?” Ninh Dương cũng nghiêm mặt, giọng điệu căng thẳng.
Chương 264: Chương 264
——————————————
Kỳ nghỉ thăm người thân mà đơn vị cho chỉ có 11 ngày.
Nhưng không ai có tâm trạng ăn uống.
Dưới gốc cây đa không xa, một bóng dáng cao lớn đứng đó, lặng lẽ chờ Ninh Kiều.
Cù Nhược Vân chớp mắt.
Nhiều lần y tá đi ra, anh ấy đều muốn chen vào.
Đến khi trời vừa tờ mờ sáng, vẫn chưa có tin tốt.
Sản phụ mở cổ t* c*ng chậm, dù không nguy hiểm nhưng đau đến mồ hôi đầy người, khóc đến kiệt sức. Nghe nói có sản phụ sinh không thuận lợi, đau cả ngày lẫn đêm là chuyện bình thường.
Trong trạng thái mơ màng, Ninh Kiều đột ngột ngồi dậy.
Lúc đó, có người gõ cửa rất mạnh.
Nhưng tính cách khi trưởng thành lại hoàn toàn khác biệt.
Cô không biết mình đã ngủ từ lúc nào, nhưng biết khi nào mình bị đánh thức.
Cù Nhược Vân ngạc nhiên, rồi cũng đưa tay ra.
Sau đó, vang lên tiếng trò chuyện của Giang Hành, Ninh Trí Bình và Ninh Dương.
Nhưng Giang Hành đã suy nghĩ kỹ càng mọi thứ.
Cô ta cũng không biết ở tuổi hai mươi, bắt đầu học lại có ích gì không.
Anh chỉ có thể đồng ý với Ninh Kiều, lại dặn dò: “Trước khi về, hãy gọi điện đến đơn vị, anh sẽ đón em ở ga xe lửa Tây Thành, cùng em chuyển tàu.”
Lúc 2 giờ sáng, cả gia đình vội vã đến bệnh viện.
Lúc này, mọi người chỉ mong Tiêu Xuân Vũ được bình an.
Thực ra, trải nghiệm của Cù Nhược Vân và Tô Thanh Thời rất giống nhau.
“Không thành vấn đề.” Ninh Kiều nói.
Nhưng kiến thức học được sẽ là của mình.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, y tá thường xuyên đi ra, mỗi lần ra lại lắc đầu.
Thường Phương Trạch và Ninh Trí Bình bảo anh yên tâm, bọn họ sẽ đưa Ninh Kiều đến nhà ga.
Lực kéo không lớn, nhưng rất kiên định. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Hành rất kiên nhẫn, anh nhìn cô nhẹ nhàng nói chuyện với Cù Nhược Vân rất lâu, đối phương chăm chú lắng nghe, dường như nhận được nhiều cái hay.
Cù Nhược Vân gật đầu thật mạnh: “Được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ninh Kiều đồng ý, cô lo lắng cho chị dâu, nên không nghĩ nhiều.
Cù Nhược Vân trở về nhà, ôm một đống sách, thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn cô.
Một lát sau, cô đứng dậy.
Ninh Kiều cũng không có nhiều kinh nghiệm sống, nhưng trong đầu cô mơ hồ nhớ về nội dung của cốt truyện gốc, khiến cô hiểu ra.
Cô đột nhiên biết cách giúp Cù Nhược Vân.
“Đang sinh rồi! Chị dâu của con đang sinh rồi!” Thường Phương Trạch kích động nói.
Nhà trẻ dễ xin phép, nhưng Giang Hành không thể trì hoãn thời gian về đơn vị.
Vốn dĩ Giang Hành và Ninh Kiều dự định đến nhà ga lúc 10 giờ sáng.
Giang Hành đi đến tiệm cơm quốc doanh mua bữa sáng, mang đến cho mọi người.
“Muốn có văn hóa không khó đâu? Bắt đầu học từ bây giờ cũng không muộn.” Ninh Kiều cười nói.
Ninh Kiều vẫy tay: “Phải chăm chỉ học đấy nhé.”
Ninh Kiều tìm những quyển sách cũ của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.