Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 258: Chương 258
Có chút ngượng ngùng, khiến tâm trí bối rối, không thể chú tâm xem phim được.
Ninh Kiều không đi cùng Giang Hành đến nhà Đường Hồng Cẩm, nhưng cô có dành thời gian đến bệnh viện thăm Đường Thanh Cẩm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thường Phương Trạch và Ninh Chí Bình không biết cặp đôi trẻ thế nào, chỉ thấy sau khi từ rạp chiếu phim trở về, tâm trạng của bọn họ rất tốt.
Giống như trong cốt truyện gốc.
Giang Hành thuận tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ của cô.
Đang định bước tiếp, bỗng nhiên bị chặn đường.
"Cha ngủ ngáy, sợ làm con khó ngủ." Ninh Chí Bình gọi Giang Hành lại, nhìn biểu hiện “sẵn sàng hy sinh” của con rể, nói, "Con đừng vội, trong sân có một chiếc giường, trước đây Ninh Dương ngủ, lát nữa chuyển vào phòng khách, nằm tạm vài đêm."
"Quả Quả rất ngoan mà." Ninh Kiều nói đỡ cho đứa nhỏ nhất nhà.
Chuyện sinh tử luôn là chủ đề nặng nề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Giang Nguyên và Giang Kỳ dù sao cũng lớn rồi, quan trọng là Quả Quả." Giang Hành nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi vợ chồng trẻ đôi khi cũng nhớ đến các em ở nhà.
Không biết ba đứa trẻ lớn có gây náo loạn không.
Ninh Kiều nghĩ, chắc chắn anh hiểu được tâm trạng của ông nội mình.
Thường Phương Trạch cũng rất nhớ con gái, không nỡ từ chối. Nhà vốn nhỏ, chỉ có hai phòng, Ninh Chí Bình chuẩn bị giường xong, gọi Giang Hành.
Ninh Kiều đã gặp cô ta một lần, vẫn còn yếu ớt, khi cười, trong mắt lấp lánh nước mắt.
—————————————
Và nhờ Giang Hành chuyển lời cảm ơn này đến Ninh Kiều.
Giang Hành cười khẽ, theo kịp bước chân của cô.
Giang Hành nhìn thẳng về phía trước, bước đi chậm rãi.
Thường Phương Trạch dở khóc dở cười, hỏi rốt cuộc bọn họ đã làm gì.
Khóe miệng Ninh Kiều nở một nụ cười.
Rất khó tin rằng anh không vội.
Ninh Chí Bình nhìn con rể tích cực giúp chuyển giường, tích cực trải ga giường, cuối cùng còn tích cực đề nghị chính mình ngủ ở phòng khách...
Trước đây bọn họ quen biết nhau, Đường Hồng Cẩm đã từng nói mình sống ở thôn nào, Giang Hành vẫn còn nhớ mang máng tên thôn, nhưng không ngờ thôn này thực sự rất xa xôi, trên đường đi tốn không ít thời gian.
Nghĩ đến đây, Ninh Kiều dừng bước.
Động tác rất nhẹ, cũng rất chậm, đầy ý nghĩa trân trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thật trùng hợp, hôm đó cô không đến, Đường Hồng Cẩm ngồi bên cạnh chị mình, nắm tay chị, bỗng cảm thấy lòng bàn tay chị mình động đậy.
Cùng lúc đó, đôi tai nhỏ của Giang Quả Quả như có cảm giác ngưa ngứa.
Ninh Kiều đỏ mặt, Giang Hành nhìn cô không nói gì.
Những tương tác lạnh nhạt đó là do tác giả gốc cố tình thiết kế để biến bọn họ thành nhân vật phụ, nhưng thực ra, những tình cảm chưa từng nói ra cũng rất quý giá.
Dưới ánh trăng sáng, gió ấm không ngừng thổi, lá cây xào xạc.
Sáng hôm sau, Giang Hành đến nhà Đường Hồng Cẩm một chuyến.
Giang Hành:?
Đến khi tỉnh lại, phát hiện không biết nói gì, cô chỉ lấy tay che tai đỏ bừng và đi về phía trước.
Cô nắm lấy tay anh.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
"Thôi được." Thường Phương Trạch nói, "Vé xem phim này uổng phí rồi."
Hơi thở ấm áp tràn đến.
Tin tức Đường Thanh Cẩm tỉnh lại là do Giang Hành mang đến.
Chương 258: Chương 258
"Cha, con không vội." Giang Hành nói.
Bác sĩ lập tức vào kiểm tra, Đường Hồng Cẩm đứng ngoài phòng bệnh, thật lòng bày tỏ lòng biết ơn với Giang Hành.
Ngủ với ông nội, đến tối còn có thể giận dỗi nằm dưới đất, nhưng ngủ với cha vợ, làm sao chịu nổi?
"Biết vậy vợ chồng mình đi xem." Ninh Chí Bình cười nói, "Phim hay thế mà."
Ninh Kiều và Giang Hành đều không biết trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cơ thể của Đường Thanh Cẩm đang dần hồi phục, mong muốn sớm được gặp lại Đoàn Đoàn và Viên Viên.
Đầu óc Ninh Kiều nhất thời trở nên mơ hồ.
Trong cốt truyện gốc, cái c.h.ế.t của cô đã gây ra cú sốc lớn cho Giang Hành.
Trong ký ức, đây là lần đầu tiên Ninh Kiều chủ động nắm tay anh.
Giang Hành chắc chắn sẽ nhớ nhung ngày đêm như ông nội mình.
Nếu ngày đó anh không kịp đến phía sau núi, không kịp cứu cô…
Cô đã kể rất nhiều chuyện về Đoàn Đoàn và Viên Viên, luôn cảm thấy rằng Đường Thanh Cẩm có thể nghe thấy. Vì y tá nói với cô rằng, ngày hôm đó sau khi cô rời đi, khóe mắt của Đường Thanh Cẩm có vết nước mắt.
Trong lúc xem phim, cả hai đều phân tâm nghĩ về nụ hôn đó.
Những ngày ở nhà mẹ đẻ, thoắt cái đã qua mấy ngày.
Hỏi bọn họ xem phim gì, nội dung ra sao, ấn tượng nhất ở điểm nào…
Ninh Kiều ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm vô tận, rồi quay sang nhìn anh.
Còn phải chịu vài đêm nữa.
Ninh Kiều hiếm khi về nhà, tối đó cô muốn ngủ cùng mẹ mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.