Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 188: Chương 188
“Nói bậy.” Giang Hành phản ứng lại, nói rất đúng lý hợp tình, “Đây là vợ anh, anh xấu hổ làm gì?”
Khó khăn lắm mới được hẹn hò với vợ, tại sao phải mang theo mấy đứa em chứ?
Cô dùng chiêu cũ để chuyển sự chú ý của họ: “Em nhận lương rồi, em đưa mọi người đi chơi nhé?”
Giang Quả Quả thường hay nghĩ ra những ý tưởng kỳ quặc mới mẻ, trước đây anh chỉ quát hai từ: không được. Bọn trẻ liền bị áp chế, không phục, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ biết giận dỗi một mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bé này đúng là nói nhiều.
“Đúng vậy!” Ninh Kiều nghiêm túc gật đầu.
“Hay là, chúng ta tự đi nhé?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sự chú ý của Giang Quả Quả bị chuyển hướng: “Gà con thì làm sao đủ cho nhiều người ăn thế này?”
Ninh Kiều dịu dàng nói: “Quả Quả, còn mười ngày nữa là đến Tết rồi. Bây giờ bắt đầu nuôi, đến mười ngày sau vẫn chỉ là gà con thôi…”
“Anh ấy ngại đấy.” Giang Nguyên nhỏ giọng nói, “Chị dâu nhỏ, anh ấy đang xấu hổ.”
Giang Hành nhìn biểu cảm của cô.
Mấy ngày tiếp theo, Giang Hành ra ngoài sớm, nhưng bọn trẻ ở nhà, cô bị chúng giám sát, thực sự nghỉ ngơi mấy ngày. Thật ra cho đến bây giờ, Ninh Kiều vẫn không chắc mình có bị bệnh hay không, nhưng dù có bị lạnh, được chăm sóc tận tình mấy ngày, bây giờ cũng không phát bệnh.
Sau đó, cô cố gắng tranh thủ ra ngoài ăn một bữa, nhưng sau bữa ăn, bọn họ không cho cô ra ngoài để tránh bị lạnh, thu hẹp phạm vi hoạt động, chỉ cho ở nhà. May mà không khí trong nhà hòa thuận, mọi người nói cười vui vẻ, thời gian không khó chịu, cô còn bị họ chọc cười mấy lần.
Ninh Kiều bị bọn họ kéo ra cửa, nghĩ một lúc, quay đầu nhẹ nhàng nói: “Cũng mang theo anh cả của các em nữa nhé.”
Chương 188: Chương 188 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô đưa mặt lại gần Giang Hành.
Giang Kỳ lắc đầu, quay sang chỉ Giang Hành: “Anh cả nuôi.”
“Được thôi!” Giang Nguyên lập tức quay lại gọi Giang Kỳ, “Đi chơi thôi!”
Ninh Kiều đi làm ở quân khu đến nay, đã nhận lương hai lần.
Ninh Kiều tò mò hỏi: “Anh làm sao thế?”
Ba đứa trẻ trao đổi ánh mắt.
Ánh mắt Giang Hành lấp lánh ý cười, đuổi theo bước chân họ: “Đi đâu chơi đây?”
Nhưng nhìn bộ dáng của chị dâu nhỏ là biết ngay không thể bắt gà nhanh nhẹn như mấy thím trong khu người nhà...
Vốn dĩ Ninh Kiều ôm thái độ trêu đùa anh, lúc này bị Giang Nguyên trêu chọc, đầu óc cô ong ong.
Giang Quả Quả không bao giờ bỏ lỡ chuyện náo nhiệt, cô bé nhảy cẫng lên chạy tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bầu không khí trầm lặng trong giây lát bị ba đứa trẻ phá vỡ.
Ninh Kiều bật cười.
“Anh cả không thích chơi đâu.”
Giang Quả Quả cầm tiền tiêu vặt, đôi mắt đáng thương nhìn chị dâu nhỏ.
Ninh Kiều: …
Ba đứa trẻ đều thô kệch, không cần rửa mặt thay quần áo chỉnh tề gì cả, đứng ở cửa đầy phấn khích chờ đợi.
Nhà họ Giang chưa bao giờ nuôi mấy con này, bình thường muốn ăn thì ra ngoài mua. Bây giờ, Giang Quả Quả lấy tiền tiêu vặt dành dụm nhiều năm ra để nuôi gà, nuôi vịt, làm khó Giang Nguyên.
Cô đã nghỉ ngơi rồi.
Còn Ninh Kiều, cô thật sự có thể dỗ dành chúng từ bỏ ý định.
Gần đến Tết, các gia đình trong khu người nhà quân khu đã bắt đầu bận rộn. Nhiều nhà nuôi gà, vịt, ngỗng, đến Tết mới dám làm thịt ăn. Lũ trẻ con mong chờ giây phút này, thi nhau khoe với bạn bè về bữa cơm tất niên sắp tới, món ăn nhà mình ngon thế nào.
——————————————
Giang Quả Quả nghiêng đầu: “Hóa ra chị dâu nhỏ đợi đúng ngày anh cả nghỉ phép để đưa chúng em đi chơi à!”
Em hai và em ba nhà họ Giang đã qua cái tuổi này, nhưng Giang Quả Quả còn nhỏ, khi Chiêm Hà Phi khoe về bữa cơm tất niên phong phú nhà mình, cô bé nuốt nước bọt, về nhà đòi nuôi gà, vịt, ngỗng.
“Anh ấy thích ở trong phòng sách!”
Đồng chí Giang Quả Quả bị chị dâu nhỏ dỗ dành, không có một chút nào không cam lòng.
“Thế nào? Em nuôi? Anh nuôi?” Giang Nguyên chỉ vào Giang Kỳ, “Hay em ba nuôi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi bọn trẻ bận việc của mình, Giang Hành lại thúc giục Ninh Kiều đi nghỉ ngơi.
“Em khỏe rồi mà.” Ninh Kiều ngẩng mặt lên, vỗ nhẹ vào má mình, “Anh xem sắc mặt của em này.”
Khó khăn lắm mới được đi chơi với chị dâu nhỏ, sao lại phải mang theo anh cả chứ.
Giang Hành vẫn đứng tại chỗ, nhớ lại vẻ mặt “hồng hào” của cô, khi anh mở miệng, má cô dường như đỏ hơn.
Giang Hành nhìn thấu tâm tư của họ, thầm nghĩ.
Giang Hành không chịu nổi cảnh hỗn loạn đầy tiếng kêu của gà vịt ngỗng ở trong sân nhà mình: “Anh không biết nuôi.”
Mấy ngày trước, cô có hơi mệt nên buột miệng nói lạnh, liền bị Giang Hành và các em đẩy vào trong nhà nghỉ ngơi.
Gương mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt, Giang Hành ngẩn người một lúc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.