Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 147: Chương 147
“Anh cả, cũng ôm chị dâu nhỏ một cái đi! Anh đi ra ngoài suốt mười lăm ngày rồi!” Giang Nguyên nói.
Giang Quả Quả một lần nữa nhảy xuống mặt đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhẹ nhàng khuyên bảo là vô dụng, cần phải dùng phương pháp mạnh để khiến Phó Thiến Nhiên thấy rõ, Trần Văn là người không đáng tin.
Tại sao Quả Quả lại hiểu chuyện như vậy chứ? Còn tinh hơn cả khỉ nữa!
“Đứa bé” mười ba tuổi, tóm lại cũng hiểu chuyện hơn mười hai tuổi với chín tuổi.
Một đường vào trong, trong khu người nhà cũng không náo nhiệt như ngày thường.
Anh xoa đầu Giang Quả Quả.
“Anh cả, bây giờ đến phiên em.” Giang Nguyên ở bên cạnh thúc giục.
“Tôi phải về nhà.” Giang Hành nói.
Ánh đèn mờ mờ trong phòng chiếu xuống người cô.
Mười ba tuổi cũng chỉ hiểu chuyện ba giây thôi.
Xảy ra chuyện chính là nhà chính uỷ Phó, mọi người khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng sau khi bình tĩnh ngồi lại, cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng. Mọi người đều trốn về nhà, quân nhân cùng người nhà đóng cửa lại nghị luận, trước mắt phảng phất còn quanh quẩn cảnh tượng Khương Tiểu Liên tức giận mắng Trần Văn.
Tay Ninh Kiều đơ giữa không trung.
Đồng thời cũng có thể khiến chính uỷ Phó cùng Lạc Thư Lan càng thêm kiên định ngăn cản Phó Thiến Nhiên.
“Anh cả sẽ không chân trong chân ngoài sao?” Ninh Kiều cười trêu ghẹo.
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Là mười sáu ngày!” Ninh Kiều quay đầu lại xem lịch trên tường.
Nhưng có lẽ đêm nay, Phó Thiến Nhiên nhà chính uỷ Phó càng sầu hơn.
Đứa nhỏ này dùng phương thức nhiệt tình chân thành nhất, hoan nghênh anh cả.
Đầu óc nhất thời không kịp phản ứng, nhịp tim càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức cô có thể nghe thấy.
Đời trước, Phó Thiến Nhiên dầu muối không ăn, quyết tâm phải gả cho Trần Văn, quyết tâm đến tám con ngựa cũng kéo không được.
“Đừng —— chúng ta tâm sự tiếp đi, cậu về nhà có một đống người, tôi trở về cũng chỉ có tiếng ngáy trong ký túc xá.” Hạ Vĩnh Ngôn nói, “Cậu nói sao ông trời lại bất công như thế? Giống Trần Văn lấm la lấm lét như vậy, có thể dựa miệng lưỡi trơn tru dụ dỗ đến ba đồng chí nữ. Còn tôi anh vĩ bất phàm như vậy mà ai cũng chướng mắt.”
Ninh Kiều đứng lên.
Nhưng có lẽ bởi vì giúp chính uỷ Phó giải quyết khó khăn không nhỏ của đời trước, lại có lẽ là sau hồi lâu không thấy Ninh Kiều, tâm trạng của anh rất tốt. Đối với sự chào đón của Giang Kỳ, Giang Hành không có đẩy ra, nhẹ nhàng mà vỗ lưng, thuận tiện xoa đầu em trai.
Giang Kỳ nghĩ vậy, cũng giang hay tay, dỗ dành anh cả.
Giang Hành:……
Đầu óc bị lừa đá, Hạ Vĩnh Ngôn không đồng tình, ngược lại, tự trách bản thân lần trước không mắng nặng hơn một chút.
Cô nói với em hai cùng em ba không thể chân trong chân ngoài, nói với bé út tương lai xử đối tượng phải nhớ đánh bóng đôi mắt.
Thuận tiện, Ninh Kiều giáo d·ụ·c các em trai em gái.
Trong cốt truyện chỉ nhắc đến Phó Thiến Niên c.h.ế.t đuối, cũng không giải thích chuyện này có liên quan đến chồng cô ta hay không. Nhưng dù thế nào đi nữa, Phó Thiến Nhiên có thể thấy rõ con người thật của Trần Văn cũng tốt.
“Đương nhiên, anh cả cũng chỉ có chị dâu nhỏ!”
Giang Hành:…… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn bóng dáng quyết đoán rời đi của Giang Hành, Hạ Vĩnh Ngôn lại lần nữa u oán mà thở dài.
Trước khi cô kịp phản ứng đã bị anh nhẹ nhàng mà quý trọng ôm vào trong lòng ngực.
Hạ Vĩnh Ngôn “nghĩ mình lại xót cho thân”, Giang Hành đã sớm quen.
Ninh Kiều cùng ba đứa nhỏ cũng nghe nói việc này.
Giang Nguyên cũng theo kịp.
Chương 147: Chương 147
Nhìn thấy anh, Ninh Kiều rất kinh ngạc, nhưng giống như, còn có chút vui mừng.
Giang Kỳ cười tủm tỉm mà tránh ra.
“Lấy anh cả làm tấm gương!” Giang Kỳ nói.
Ninh Kiều nhịn không được bật cười.
Đủ rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn thể diện, cảm xúc của Phó Thiến Nhiên, Giang Hành không rảnh suy xét.
Nếu không phải vì bận tâm đến tính mạng của Phó Thiến Nhiên, anh thậm chí còn lười để ý đến, đến lúc đ.â.m cho vỡ đầu chảy m.á.u cũng biết quay đầu thôi.
Nhưng đối với Phó Thiến Nhiên mà nói, đúng là không còn kịp rồi.
Anh nhìn thoáng qua thời gian: “Tôi thật sự phải về nhà, vợ tôi đang đợi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Quả Quả xông lên phía trước, giống bạch tuộc giang hai tay ôm anh cả: “Anh cả đã về rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Nguyên, Giang Kỳ, Giang Quả Quả quay đầu lại nhìn lại.
Nhưng Ninh Kiều còn chưa nói xong, đột nhiên trước mặt có bóng ma phủ xuống.
Giang Hành mở cửa vừa lúc nghe thấy các em đang khen mình.
————————
Người được hoan nghênh cũng cười.
Hạ Vĩnh Ngôn lắc đầu.
Bảo vệ nói, Khương Tiểu Liên không chịu bỏ qua, một hai phải mời công an, mà Cát Vân da mặt mỏng, đã lén lút chuồn trở về thôn.
Khi Giang Hành về đến khu người nhà quân khu, Trần Văn đã bị công an mang về đồn.
Giang Kỳ yên lặng mà nghĩ ——
Anh cả đã trở lại!
Đây không phải lần đầu tiên Giang Hành đi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng phía trước chưa thử qua đi vào trong phòng, em trai em gái thay phiên nhau muốn ôm anh.
Chưa hết giận.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.