Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Chương 137

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chương 137


Hai đứa nhỏ sợ người lạ, không dám đến gần.

Giang Kỳ còn đang múc canh, miếng thịt nằm trên thìa một lần nữa rớt trở lại tô lớn, lúng ta lúng túng nói: “Sao anh lại mỉa mai chúng em thế?”

Giọng điệu còn có chút ảm đạm.

Tô Thanh Thời ốc còn không mang nổi mình ốc, chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy xét, nhưng hôm nay, chính là trong tích tắc đó, cô ta bỗng nhiên bắt đầu nghĩ lại bản thân.

Tô Thanh Thời cũng không miễn cưỡng, chỉ là nói: “Tên này không tốt, nghe như đang châm chọc.”

Mấy tháng sau hôn nhân, bọn họ rất thân mật, nhưng trái tim lại cách nhau rất xa.

Hai đứa nhóc rất có khí chất quán xuyến gia đình của mẹ cô! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

——————————————————

Giang Kỳ chuẩn bị ba món mặn một canh cho bữa cơm chiều, có đồ ăn có thịt.

Bọn nhỏ trưởng thành, không cần anh cả nhọc lòng.

Trong phòng khách, hai đứa trẻ xinh đẹp ngồi một cách câu nệ, quần áo trên người có chút cũ nát, vừa chạm đến ánh mắt đánh giá của Tô Thanh Thời, lo lắng vội vàng mà nhìn về phía bà ngoại.

Hai mắt Giang Kỳ sáng lên: “Nhất định phải đi học!”

“Không thể đánh nhau.” Giang Nguyên tiếp lời.

Nhưng Ninh Kiều…… Càng không có lương tâm.

Doanh trưởng Giang không hề nhìn mấy đứa nhóc không có lương tâm này, ngược lại nhìn về phía Ninh Kiều.

Chương 137: Chương 137

Giang Nguyên bị nghẹn lại: “Anh cả, anh bị sao vậy?”

Lại đến bây giờ, anh cả giao hết phiếu và sổ tiết kiệm cho chị dâu nhỏ, chị dâu nhỏ không rành quản tiền, đơn giản bảo Giang Nguyên cùng Giang Kỳ cần bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu.

Hiếm thấy Giang Hành khen hai anh em.

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ lặng lẽ nhìn nhau.

Quả Nhiên, anh cả có việc nhờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ảnh hưởng cái gì?” Đường Hồng Cẩm sửng sốt một chút, đột nhiên ý thức được Tô Thanh Thời đang quan tâm mình, tim đập nhanh hơn, ôm càng chặt hơn, “Không sao, mấy thím trong khu người nhà nói nhiều, chờ thêm mấy ngày có chuyện mới mẻ, tự nhiên sẽ quên đi chuyện này. Còn bên phía chính uỷ Phó và chị Thư Lan, bọn họ đều là người thông tình đạt lý, đến lúc đó anh sang xin lỗi bọn họ, bọn họ sẽ không khó xử anh. Quan trọng nhất chính là em, anh không hy vọng chuyện này trở thành khúc mắc trong lòng em, được không?”

Bọn nhỏ nhà họ Giang mất cha từ nhỏ, cũng không có tình thương của mẹ, nhưng về phương diện ăn mặc đi lại chưa từng bị thiệt thòi. Ngày trước ở quê, ông nội lo cho bọn họ ăn no mặc tốt, đi vào hải đảo, anh cả cũng rất hào phóng, mua dụng cụ văn phòng phẩm cho họ mà không hề nháy mắt một cái, bọn nhỏ trong khu người nhà ai mà không hâm mộ bọn họ.

“Chuyện này, có ảnh hưởng đến anh không?”

“Chăm chỉ làm bài tập.” Giang Quả Quả kích động nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sao anh cả lại khen bọn họ? Nhất định là có âm mưu.

“Về nhanh vậy sao?” Ninh Kiều hỏi.

Lúc này, Giang Kỳ nói với mọi người, lần này xài bao nhiêu tiền.

Bà ta nắm tay hai đứa nhỏ ra cửa: “Đi, bà ngoại dẫn tụi cháu ra ngoài đi dạo, làm quen hoàn cảnh trong khu người nhà.”

Ninh Kiều nhớ rõ, ở trong cốt truyện, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hàng năm Giang Hành đều không ở nhà.

“Anh cả đang khen hai anh nha!” Cơm trong miệng Giang Quả Quả càng nhai càng thơm ngọt, say mê mà cong khóe miệng, “Ăn thật ngon.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Nguyên cùng Giang Kỳ lộ ra nụ cười thấu hiểu.

Ninh Kiều xem đến sửng sốt, đột nhiên cảm thấy quen thuộc.

Anh không ở nhà, mấy đứa em của anh có vẻ rất vui.

Giang Hành:……

Vẻ mặt Giang Hành vui mừng.

Hai đứa nhóc choai choai chưa từng được người khác tin tưởng như vậy, đến cuối cùng thế mà thành người biết quản lý chi tiêu nhất trong nhà.

“Em không muốn anh về à?” Giang Hành không nhịn được, trầm giọng hỏi.

Mẹ Đường xoa đầu bọn họ: “Đoàn Đoàn, Viên Viên, đây là mợ của các cháu, các cháu chào mợ đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Hồng Cẩm dắt Tô Thanh Thời ra khỏi phòng.

Giang Nguyên lấy quyển sổ ra, ghi chép lại.

Ninh Kiều liếc Giang Hành một cái: “Xem doạ trẻ con thành cái gì kìa.”

Cô ta không thể cứ đẩy Đường Hồng Cẩm ra hết lần này đến lần khác.

Tô Thanh Thời gật đầu: “Hai đứa nhỏ đâu?”

Mẹ Đường hơi hơi nhíu mày.

“Hai ngày nữa anh có nhiệm vụ, nhiều nhất là đi nửa tháng. Nếu mau thì mười ngày là có thể về.” Giang Hành nói, “Trong khoảng thời gian anh không ở ——”

Tô Thanh Thời “Ừ” một tiếng, vẫy tay về phía bọn họ.

Bọn nhỏ đồng thanh, giọng nói nhút nhát sợ hãi: “Mợ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Chương 137