Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Thám Hoa Tam Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 559
"Được."
Tống Nghiên Tuyết nhìn cậu ta, giọng nói đầy chắc chắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Ngọc Hàn nhìn dáng vẻ điên cuồng của Tống Nghiên Tuyết, trong lòng nặng trĩu. Cậu ta cảm thấy người trước mặt bây giờ hoàn toàn xa lạ, không còn là người chị mà cậu từng kính trọng nữa.
"Ngọc Hàn, em chưa từng cảm thấy mình chẳng có chút nét nào giống mẹ sao? Em có bao giờ tự hỏi tại sao dì Nguyệt luôn quan tâm đến em hơn người khác không? Trước đây em còn từng nói muốn dì ấy làm mẹ em mà! Bây giờ em đã biết lý do rồi đó!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chị đang nói lung tung gì vậy? Sao lại kéo cả dì Nguyệt vào chuyện này?"
Chương 559
Tống Nghiên Tuyết bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Tống Ngọc Hàn, ghé sát tai cậu ta, giọng nói lạnh lẽo.
Tống Ngọc Hàn nhìn thẳng vào mắt Tống Nghiên Tuyết, giọng nói trầm xuống.
Sắc mặt Tống Ngọc Hàn dần trở nên tái nhợt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Nghiên Tuyết sững sờ, không ngờ cậu ta lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ta không ngừng nhắc đến tài sản, không ngừng uy h**p cậu.
"Vậy là em không giúp chị?"
Tống Ngọc Hàn sững sờ, không hiểu nổi ý của Tống Nghiên Tuyết.
"Cái gì mà chị em ruột? Chị đang nói cái gì vậy, Nghiên Tuyết?"
Lời nói của Tống Ngọc Hàn như giáng một đòn mạnh vào Tống Nghiên Tuyết. Cô ta tròn mắt nhìn cậu ta, rồi bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh.
"Ngọc Hàn, sao em lại nghĩ như vậy? Chị đối xử với em tốt nhất, làm sao có thể hại em được? Tài sản của nhà họ Tống, chị không cần! Chị chỉ muốn em giúp chị ra ngoài thôi! Chúng ta là cùng một phe! Nếu chị vào tù, ai biết được chị sẽ nói ra những gì!"
"Bởi vì em không phải con của mẹ Tô Nhu. Em là con của ba và dì Nguyệt. Mà dì Nguyệt, chính là dì hai của chị."
"Ngọc Hàn, chúng ta là chị em ruột. Nếu em không giúp chị..." Cô ta nhếch môi, cười mà như không cười. "Em cũng đừng mong có cuộc sống yên ổn."
"Chị Nghiên Tuyết, em biết chị không cố ý, em cũng muốn giúp chị... nhưng lần này chị thật sự làm sai rồi. Mẹ giận lắm. Hay là chị cứ vào đó một thời gian trước, sau này em sẽ nói với mẹ, tìm cách giúp chị."
"Cho nên em phải cứu chị ra ngoài! Chúng ta là chị em ruột! Chị sẽ giúp em lấy lại tài sản của nhà họ Tống!"
Tống Nghiên Tuyết không còn kiên nhẫn che giấu, thẳng thắn nói ra toàn bộ sự thật.
"Không thể nào! Chị đang bịa chuyện!"
Tống Nghiên Tuyết khẽ cười, nhưng động đến vết thương, cô ta đau đớn nhăn mặt.
Nói xong, cậu ta quay người rời khỏi phòng bệnh. Cậu ta cần xác nhận lại tất cả những gì vừa nghe được.
Tống Ngọc Hàn nắm chặt tay, sau một lúc im lặng, cậu ta đáp:
Tống Ngọc Hàn bối rối, không biết phải phản ứng ra sao. Nhưng khi nghe đến câu tiếp theo của Tống Nghiên Tuyết, cậu ta khẽ cau mày.
Bước ra hành lang bệnh viện, Tống Ngọc Hàn nhìn thấy Tô Nhu và Khương Ngư đang ngồi trên ghế chờ. Trên tay Khương Ngư đã được băng bó cẩn thận.
"Chị đang giúp em lấy tài sản, hay thật ra là muốn tự mình chiếm lấy?"
Đầu óc Tống Ngọc Hàn bỗng trở nên hỗn loạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.