Thập Niên Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Trọng Sinh Rồi
Thám Hoa Tam Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 448
Khu vực cửa hàng trước đây nằm giữa khu dân cư, món kho dễ bán, nhưng chỗ này lại gần trường học. Bán đồ kho không phải là lựa chọn tốt nhất.
Khương Ngư không giải thích nhiều, chỉ dặn cô ấy ra chợ mua ít thịt và rau về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 448
Trong khi đó, Khương Ngư lại chẳng hề hay biết, Hoắc Diên Xuyên bên kia đang "bịa chuyện".
"Chị Tiểu Khương, lần này chúng ta vẫn bán đồ kho sao?" – Vương Thắng Nam hỏi.
"Malatang?" – Vương Thắng Nam sửng sốt – "Là món gì vậy? Chưa từng nghe qua."
Không nhìn thấy sao? Bộ trưởng Hoắc vừa nhắc đến con mèo nhỏ trong nhà mà trên môi đã lộ ý cười.
Hoắc Diên Xuyên là người thế nào, có thân phận ra sao, bất kỳ động thái nào của anh cũng dễ dàng thu hút sự chú ý.
Mọi người xung quanh nhìn nhau đầy khó hiểu. Họ nhớ rõ, trước giờ đâu có nghe nói bộ trưởng Hoắc nuôi mèo?
Nghe Hoắc Diên Xuyên nói vậy, những người xung quanh cũng không tiện hỏi thêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trong nhà có nuôi một con mèo nhỏ, bị nó cào trúng."
"Lẩu cay Malathang."
Nhân lúc chưa nhập học, cô đã bắt tay vào kế hoạch kinh doanh mới. Không thể cứ ngồi yên mà không làm gì được.
"Bộ trưởng Hoắc, môi anh sao lại bị thương vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy... rốt cuộc là bị sao thế?"
A Ly nhe răng cười khanh khách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần đầu tiên, người ta thấy anh cười nhẹ như vậy.
Huống hồ, trên môi anh giờ đây còn có một vết thương rõ ràng.
Malatang thực ra rất dễ làm, so với món kho còn đơn giản hơn nhiều, mà tốc độ bán ra cũng nhanh hơn.
A Ly thì lại tò mò, níu tay mẹ hỏi: "Mẹ ơi, Malatang ăn có ngon không?"
Chỉ có một người gan lớn, sau khi tan họp liền lên tiếng:
Muốn kiếm tiền, thì phải nhắm vào đối tượng có khả năng chi tiêu – mà học sinh và phụ nữ chính là nhóm khách hàng tiềm năng nhất.
"Vậy chúng ta bán gì?" – Vương Thắng Nam tò mò.
Cả đám người xung quanh bắt đầu lộ vẻ hóng hớt.
Hoắc Diên Xuyên khẽ nhếch môi, thản nhiên nói:
Trong buổi họp, không ít người lén liếc nhìn anh, tò mò nhưng lại không ai dám hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấu chốt là nước dùng – phải thơm ngon, đậm đà. Mỗi bát Malatang đều có thể tùy chỉnh nguyên liệu theo ý thích của khách, từ rau xanh, khoai tây, nấm, đến thịt viên, đậu phụ, thậm chí có thể thêm mì hoặc cơm.
Chẳng bao lâu, Vương Thắng Nam đã mang nguyên liệu về.
"Không, lần này chúng ta đổi món."
Món này vừa ngon, vừa rẻ, lại phù hợp với sinh viên. Đồ ăn cay thường tạo cảm giác náo nhiệt, rất thích hợp để nhóm bạn cùng nhau thưởng thức, hoặc các cặp đôi đi ăn vặt.
"Lát nữa con sẽ biết." – Khương Ngư cười, đưa tay khẽ gõ lên mũi cậu bé.
Mọi người cũng chỉ có thể ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, ai nấy đều tò mò nhưng không dám hỏithẳng.
Nhưng không ngờ, Khương Ngư lại lắc đầu.
"À, chỉ là một vết thương nhỏ thôi." Anh thản nhiên đáp.
Trước đây, Khương Ngư nhờ món kho mà phát tài, lại thêm kinh nghiệm buôn bán khá tốt, nên cô ấy nghĩ rằng lần này cũng sẽ tiếp tục con đường cũ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.