Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Một Nha Đích Thỏ Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 546: Chương 546
Cô nhớ lại lúc mình sinh đôi An An và An Ninh, bản thân cũng từng lo lắng không thôi, chẳng khác gì Lục Dao bây giờ.
Nhìn thấy người thân, Lục Dao không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa cười: "Bố mẹ, anh chị, các cháu nhỏ... Mọi người đến thăm làm con vui lắm!"
Chính anh và Tần Chiêu Chiêu là người đã làm mối cho Hứa An Hoa và Lục Dao, bây giờ thấy em rể vừa yêu thương vợ, vừa giỏi chăm con như vậy, trong lòng anh cảm thấy vô cùng hài lòng.
"Do em quá rảnh rỗi đấy! Không có việc gì làm nên mới cứ chăm chăm vào con nhỏ.
Có hôm đang ngủ ngon lành, cô ấy giật mình dậy giữa đêm, lén lút chọc chọc con để xem thằng bé có phản ứng không. Một ngày phải kiểm tra hàng chục lần."
Nghĩ đến đây, Lục Trầm không khỏi tự hào vì bản thân đã không chọn nhầm người, cũng không kết sai duyên.
Nhưng em đừng nghĩ ngợi nhiều quá, cứ giữ tinh thần thoải mái, con trẻ và người lớn đều có sức sống bền bỉ lắm. Chỉ cần con khỏe mạnh, đừng suy nghĩ lung tung."
Người ta vẫn nói, cậu thường cưng cháu hơn cả cha mẹ. Câu này quả không sai chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không thể trách trẻ con được. Ở nhà, An An và An Ninh cũng thích ngủ lắm. Trong tháng ở cữ, cứ mở mắt là ăn, ăn xong thì ngủ. Đến giờ đã gần 5 tháng rồi mà mỗi ngày vẫn phải ngủ ít nhất hai lần."
Bà vẫn thường khuyên con gái mình rằng:
Muốn đọc sách gì cứ nói, mẹ sẽ mua cho."
"Thật sao?"
"Mẹ, mẹ nghe rồi đấy nhé! Chị dâu con là bác sĩ bệnh viện quân khu, chị ấy nói vậy, mẹ tin rồi chứ?"
Lục Dao ngạc nhiên:
Có một gia đình chồng tốt như vậy, đó là phúc phần con đã tích lũy từ kiếp trước đấy."
"Thật thế sao? Hồi nhỏ bọn con cũng thích ngủ à?"
Tần Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn cô, rồi bỗng bật cười:
Dư Hoa cười hiền: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Chiêu Chiêu không đồng ý:
Dư Hoa bế đứa nhỏ trên tay. Cậu nhóc ngủ say, dù được bế lên cũng không hề giật mình tỉnh giấc.
Lục Dao nghe vậy thì lập tức quay sang nhìn mẹ chồng, mỉm cười tinh nghịch:
Ngày trước, sau nửa tháng đầu, chị cũng bắt đầu đọc sách giải khuây. Nhờ vậy mà tâm trạng thoải mái hơn nhiều."
Thời gian Lục Dao ở cữ, Hứa An Hoa không ngại thức khuya dậy sớm chăm sóc cô, còn thay tã, pha sữa cho con. Một người đàn ông sẵn sàng san sẻ việc nuôi con với vợ, thật sự rất đáng quý.
"Thằng bé này… sao mới nhìn thấy anh đã khóc thế?"
Mẹ chồng Lục Dao bật cười, xoa nhẹ lên đầu con dâu:
Hứa An Hoa cúi đầu nhìn đứa con trong tay, cười khẽ:
Dư Hoa bên cạnh cũng gật đầu khẳng định:
Cách Hứa An Hoa bế con vô cùng thuần thục, nhìn qua là biết ở nhà thường xuyên chăm sóc trẻ con.
Sau khi cảm thấy cơ thể đã ấm hơn, cả nhà cùng nhau vào phòng Lục Dao.
Hứa An Hoa bật cười, đón con từ tay anh. Chỉ một lát sau, đứa bé liền nín khóc, thoải mái nhắm mắt ngủ tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thằng nhóc này đúng là con heo nhỏ, ngủ suốt ngày."
Lục Trầm nhíu mày, không tin lắm:
Lục Dao vội bò dậy khỏi giường, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Vừa thấy bố mẹ, anh chị và cả các cháu nhỏ, cô ấy xúc động đến mức mũi cay xè, nước mắt lặng lẽ tràn mi.
"Thực ra, trẻ con ngủ nhiều là chuyện bình thường. Mấy đứa bé khác cũng vậy cả thôi. Đây là di truyền từ gen của nhà họ Lục chúng ta đấy."
Thằng bé cựa quậy trong tay anh, từ từ mở mắt. Nhưng vừa thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nó lập tức bĩu môi, rồi ngay sau đó… "Oa oa" bật khóc ré lên.
Lục Trầm không khỏi tò mò, liền đưa tay đón lấy đứa bé từ tay mẹ. Trong khoảnh khắc ôm lấy đứa nhỏ mềm mại trong lòng, trái tim anh bỗng dưng dịu lại, có một loại cảm giác khó tả tràn ngập trong lồng ngực, như thể anh đang ôm chính con trai hoặc con gái mình vậy.
Trời lạnh, mẹ chồng Lục Dao mời mọi người uống trà nóng để làm ấm người trước, tránh mang hơi lạnh vào phòng ảnh hưởng đến sản phụ và em bé.
Lục Trầm cứng đờ.
Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa nhìn nhau cười.
Những lo lắng của con bây giờ chỉ là dư thừa thôi."
Bà nhẹ nhàng vỗ lên tay Hứa An Hoa, nói tiếp:
"Thế mà từ khi sinh con, Lục Dao cứ suốt ngày nghi thần nghi quỷ. Con ngủ nhiều, cô ấy sợ nó ngốc. Con ngủ say, nửa đêm cô ấy lại dậy kiểm tra xem con có còn thở không.
Mẹ chồng mỉm cười trấn an: "Con đừng vội, trời lạnh, để mọi người uống trà làm ấm người trước rồi vào ngay thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư Hoa cũng gật đầu phụ họa:
Hai người đều từng làm mẹ, nên rất thấu hiểu cảm giác này.
"Phải hiếu thuận với bố mẹ chồng, sống hòa thuận với Hứa An Hoa.
Lục Trầm nhìn đứa trẻ, mỉm cười nhận xét: "Thằng bé giống em gái hơn, không giống Hứa An Hoa lắm."
Nhìn em gái được gả vào một gia đình tốt, sống hòa thuận, hạnh phúc, anh còn vui hơn bất kỳ ai.
Bà thông gia này đối xử với Lục Dao thật sự rất tốt. Cả nhà bên đó đều yêu thương, chăm sóc con gái bà hết mực, khiến bà vừa cảm kích, vừa yên tâm.
"Lần đầu làm mẹ ai cũng lo lắng cả. Chị cũng từng như vậy mà.
"Đúng vậy. Hồi nhỏ ba đứa các con rất ngoan, chẳng bao giờ quấy khóc. Con cái dễ nuôi như vậy đúng là phúc của cha mẹ."
Lục Trầm nhìn cảnh này mà không khỏi cảm thán.
"Đúng đấy. Trẻ ngủ nhiều không phải vấn đề gì to tát, ngược lại, những đứa trẻ ngủ đủ giấc thường phát triển rất tốt về thể chất lẫn tinh thần. Khi lớn lên, tính tình cũng sẽ ổn định hơn.
Anh vội vàng trao đứa trẻ lại cho Hứa An Hoa, vẻ mặt có chút hoảng hốt:
Dư Hoa đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi hài lòng.
Bên ngoài, nhóm người Tần Chiêu Chiêu theo mẹ chồng của Lục Dao vào phòng khách.
"Mẹ chồng thương em lắm, bảo không nên đọc sách vì sợ hại mắt."
"Thật đấy. Mẹ thấy thằng nhóc này rất giống con hồi nhỏ."
"Em đã qua nửa tháng cữ rồi, đọc chút sách không sao cả đâu.
Thử đọc sách để chuyển sự chú ý đi nơi khác, em sẽ không còn nghĩ ngợi linh tinh nữa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô dịu dàng lên tiếng an ủi:
Dư Hoa nghe vậy liền cười, giải thích:
Lục Dao thở dài, bất đắc dĩ cười nói:
Cả nhà đều khẽ khàng trò chuyện, sợ làm phiền giấc ngủ của em bé.
"Được, được, mẹ biết con buồn chán lắm rồi. Nếu chị dâu con đã bảo không sao, ngày mai mẹ sẽ mang báo cho con đọc.
Chương 546: Chương 546
Lời nói của bà nhẹ nhàng, tính tình lại vô cùng ôn hòa.
Hứa An Hoa thở dài, lắc đầu than thở:
Trong phòng, Lục Dao thấp thỏm chờ đợi. Nghe tiếng bước chân của mẹ chồng, cô ấy lập tức quay sang, đầy mong ngóng: "Mẹ, sao bố mẹ con còn chưa vào ạ?"
Hứa An Hoa đứng bên cạnh, nhìn con trai nhỏ trong tay mẹ, cười nói:
"Con cũng biết cứ lo lắng như vậy là không tốt, nhưng lại không thể ngừng suy nghĩ được…"
Lục Dao đành nén sự háo hức, tiếp tục chờ đợi.
"Thực ra, lúc thức dậy trông thằng bé sẽ giống anh hơn đấy."
Lục Dao nhún vai, bĩu môi than thở:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.