Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Một Nha Đích Thỏ Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 513: Chương 513
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu: "Thuốc này do tôi tự làm, không tốn tiền, cũng không bán ngoài thị trường đâu."
Hai bố con ngồi phía sau nghe cuộc trò chuyện, cũng tỏ ra rất quan tâm. Nghe nói loại thuốc bôi này có thể trị cước tay, cước chân, cả hai không khỏi động lòng. Mùa đông đến, ai mà chẳng bị nẻ da, nứt thịt? Đêm nằm trong chăn, hơi ấm vừa lan tỏa đã ngứa đến phát điên, gãi đến rách da cũng không đỡ nổi.
"Chứ còn gì nữa." Người phụ nữ cười. "Tôi dám cá, trong xe này số người bị cước tay chắc phải chiếm quá nửa!"
"Chắc chỉ cần hai, ba ngày nữa là mặt, tay và chân sẽ hết sưng đỏ thôi. Khi đó, bà cứ bôi thuốc này như kem dưỡng da để giữ ấm, hạn chế để gió lùa. Khi ra ngoài, nhớ quàng khăn, đeo găng tay, đi giày bông đầy đủ. Như vậy mới không bị tái phát nữa."
“Hôm nay tôi ra ngoài xem lịch, nói là sẽ gặp quý nhân. Không ngờ quý nhân chính là cô. Tôi vui quá!”
“Ừ, mau vào đi.”
Mu bàn tay bà vừa sưng vừa đỏ, da nứt toác thành từng đường sâu hoắm, nhìn mà đau giùm.
Tần Chiêu Chiêu không ngờ loại thuốc này lại được nhiều người quan tâm đến vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hình như hai má con bé bớt đỏ hơn rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Loại thuốc này đúng là đồ tốt. Cháu gái tôi đỡ hẳn rồi!"
“Lạnh mát, dễ chịu thật đấy. Cô gái, tay nghề của cô tốt như vậy, sao không làm nhiều hơn để bán? Đừng bán giá cao quá, khoảng nửa đồng hoặc một đồng thôi, ai cũng mua được. Tôi chắc chắn cô sẽ kiếm được nhiều tiền đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người phụ nữ trung niên ngồi phía sau cũng gật đầu: "Bà nói đúng. Ở vùng quê làm gì có loại thuốc bôi này mà dùng, mùa đông ai chẳng bị cước."
Tần Chiêu Chiêu thoáng giật mình: "Thật sự nhiều người bị cước tay đến vậy sao?"
Cả mu bàn tay cũng vậy. Vừa nãy vẫn còn sưng đỏ, giờ đã đỡ hơn nhiều.
“Thời tiết lạnh rồi, ông nhớ mặc ấm vào nhé. Chỗ này gió nhiều, dễ cảm lạnh lắm.”
Người phụ nữ sững sờ, không ngờ mình lại may mắn đến vậy. Nét mặt bà lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui sướng. Đón lấy hũ kem như một báu vật, bà thốt lên:
Nghe vậy, người phụ nữ trung niên thất vọng ra mặt: "Hóa ra cô tự làm à? Tôi còn định mua vài hũ. Bây giờ cô còn không? Bán cho tôi một hũ đi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bị cước tay vào mùa đông có gì lạ đâu? Ai chẳng bị!" Một người đàn ông cười vang.
Cô gật đầu đáp: "Đúng là tôi chưa từng bị cước tay, nhưng không phải vì tôi ở thành phố, mà là do tôi luôn bảo vệ tốt da tay. Chứ mùa đông lạnh thế này, người thành phố cũng bị cước như thường."
Người phụ nữ trung niên nhìn Tần Chiêu Chiêu, cười hiền: "Giờ cô tin lời tôi nói rồi chứ? Tôi nhìn là biết cô ở thành phố, chắc chắn chưa từng bị cước tay."
“Vâng, lâu rồi không gặp. Dạo này sức khỏe ông vẫn tốt chứ?”
Trong lúc trò chuyện, cô biết người phụ nữ này tên là Chu Hòa, gọi thân mật là chị Chu. Chị Chu lên thành phố dự lễ đầy tháng cháu nội, tình cờ gặp cô trên chuyến xe này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người phụ nữ trung niên đứng ngay sau cô, lên tiếng lớn: "Cô gái, tôi hỏi cô đầu tiên đấy! Nếu có thì nhường tôi một hũ trước nhé!"
"Đúng đấy, tôi cũng muốn mua một hũ!"
Chương 513: Chương 513
Tần Chiêu Chiêu nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Chiêu Chiêu lấy ra một hũ nhỏ từ túi, mỉm cười đưa cho người phụ nữ trung niên: “Đây là phần tôi để dùng cho mình. Thấy tay cô bị nặng như vậy, tôi tặng cô một hũ nhé.”
Nhiều người bị cước tay như vậy, mà thuốc trị cước lại không dễ mua... Nếu có thể sản xuất loại thuốc này để bán, chắc chắn kiếm được bộn tiền
Ông cụ cười ha ha, kéo tay áo khoác kiểu quân đội lên khoe: “Con xem, ông mặc kín mít rồi này. Không lạnh đâu!”
Người phụ nữ trung niên lập tức lớn giọng: "Mọi người ơi, ai chưa từng bị cước tay, cước chân thì giơ tay lên nào!"
"Tôi nữa!"
“Cô thật sự tặng tôi sao?”
Người bảo vệ ở cổng thấy cô liền cười chào trước: “Chiêu Chiêu, lâu rồi không thấy con ghé qua.”
Cô chưa từng kinh doanh, cũng không giỏi buôn bán. Nhưng từ lúc bước vào thời đại này, cô luôn đau đầu về chuyện tiền bạc. Hai đứa trẻ cần nuôi lớn, cuộc sống chẳng thể chỉ trông vào đồng lương của Lục Trầm và thu nhập nhỏ nhoi của cô. Nếu có thể sản xuất loại thuốc này, đó sẽ là một nguồn thu đáng kể.
"Người thành phố chắc không bị nhỉ?" Một người khác nói. "Họ làm trong nhà, đâu phải ra đồng rét mướt như chúng ta."
Hôm nay, tâm trạng cô thật sự rất tốt.
Bà lão nhìn kỹ khuôn mặt cô bé, không giấu nổi ngạc nhiên:
Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa đưa tay ra.
"Loại thuốc này tốt như vậy, cô mua ở đâu thế? Có thể nói cho tôi được không? Đợi đến thành phố, tôi nhất định phải mua vài hũ. Nhà có trẻ nhỏ với người già, ai mà chẳng bị nẻ tay nẻ chân? Cô xem tay tôi đây này..."
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười: “Cảm ơn ý kiến của cô. Tôi sẽ thử xem sao.”
Tần Chiêu Chiêu chợt nảy ra một suy nghĩ.
"Thật vậy à?"
Xe dừng lại, phía trước chính là khu tập thể của nhà máy dệt.
Nhìn mu bàn tay nứt toác của người phụ nữ kia, Tần Chiêu Chiêu không đành lòng...
Người phụ nữ lắc đầu cười nhạt: "Chuyện nhỏ thế này mà vào viện thì chúng tôi nào chịu nổi tiền thuốc. Qua mùa đông là tự khỏi thôi."
Tần Chiêu Chiêu nhíu mày: "Tay bị nặng như vậy, hơn nữa vết thương còn hở, sao không đi bệnh viện? Chắc đau lắm phải không?"
Chờ xe đi khuất, cô bước hơn hai mươi mét đến khu tập thể.
Tiếng bàn tán mỗi lúc một rôm rả.
Tần Chiêu Chiêu đứng dậy xuống xe. Chị Chu cùng bà lão và cô gái trẻ ngồi cạnh cũng vẫy tay tạm biệt từ cửa sổ.
Nhưng hiện tại, số thuốc trong túi cô đã được phân chia sẵn, không thể tùy tiện lấy ra bán.
Tần Chiêu Chiêu mỉm cười, dịu dàng dặn dò:
“Tốt lắm, tốt lắm.”
Tần Chiêu Chiêu bật cười: “Vậy con vào nhà đây, lạnh quá.”
Bà lão ngồi cạnh Tần Chiêu Chiêu cũng lên tiếng: "Nhà làm nông, vất vả cả năm còn chẳng đủ ăn, làm gì có tiền đi khám cước tay cước chân. Chịu được thì chịu, đau quá thì ra thầy lang mua ít thuốc uống, thế thôi."
Khu tập thể yên tĩnh lạ thường. Vì thời tiết lạnh, bọn trẻ không chơi ngoài sân, chỉ còn vài người lớn đi lại.
Khoang xe bỗng náo nhiệt hẳn. Ai cũng tò mò về loại thuốc mà Tần Chiêu Chiêu vừa lấy ra.
Mọi người trong xe không hẹn mà cùng bật cười. Thời đó con người chất phác, dù không quen biết cũng vui vẻ hòa vào câu chuyện. Một lát sau, chẳng ai giơ tay.
Bà vội vàng mở nắp hũ kem, hương thuốc thoang thoảng tỏa ra. Không chần chừ, bà dùng móng tay múc một ít, nhẹ nhàng xoa lên những vết nứt đỏ trên tay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.