Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Một Nha Đích Thỏ Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 231: Chương 231
“Là dâu trưởng, con cần phải rộng lượng hơn. Con là chị cả, phải đối xử với em như bố mẹ đối với con cái.
Lý Lệ Hoa và Tần Chiêu Chiêu đều ghé sát vào chồng, đọc kỹ từng chữ.
“Các em đã mang bản thỏa thuận đến chưa? Đưa tôi xem.”
Tần Chiêu Chiêu đứng bên cạnh, không tiện nói gì thêm, chỉ có thể im lặng quan sát.
Lời của thím hai mang hàm ý rõ ràng, ai nghe cũng hiểu.
Nghe giọng điệu có phần mỉa mai của con dâu cả, ông Tần không vui, giọng ông trầm xuống:
Lời này vừa dứt, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy ấm ức thay cho mẹ. Cô giờ mới hiểu rõ tại sao mẹ vẫn luôn nói rằng ông bà thiên vị nhà chú hai. Hôm nay, rõ ràng mọi người đều đứng về phía chú thím, lý do họ đến đây cũng chỉ để giúp nhà chú hai giành lấy căn nhà.
Chương 231: Chương 231
Từ đầu, Tần Chiêu Chiêu đã đoán được rằng sự xuất hiện của thím hai hôm nay chắc chắn không đơn giản. Nhưng cô không quá bận tâm, bởi ít nhất ông bà nội vẫn rất vui vẻ khi thấy hai vợ chồng cô. Nụ cười rạng rỡ của họ khi chào hỏi cô khác hẳn thái độ lạnh nhạt đối với vợ chồng chú hai.
Ông Tần thấy con trai cả dứt khoát như vậy thì hài lòng, quay sang dặn dò:
“Bố mẹ yên tâm, sau này chúng con nhất định sẽ hòa thuận với anh chị.”
Ngày xưa bố mẹ không có điều kiện, mọi chuyện của em con đều do các con gánh vác. Giờ các con đã nói không cần căn nhà này, vậy ký thỏa thuận đi, để tránh rắc rối sau này. Bố thấy chuyện này không có gì đáng nói cả.”
Lý Lệ Hoa quay sang nhìn chồng, thấy ông khẽ lắc đầu, bà không nói gì nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cần Tần Trung ký tên, sau đó mang đi công chứng, thì từ đó về sau, căn nhà này sẽ không còn liên quan gì đến ông nữa.
Ngoài nội dung này ra, không có bất cứ điều khoản nào khác.
"Không phải không tin, mà ngược lại, chúng tôi rất tôn trọng anh chị. Chúng tôi chỉ muốn làm rõ ràng mọi thứ để giữ gìn hòa khí trong gia đình, tránh để bố mẹ phải khó xử vì chuyện này." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thím hai nở nụ cười mãn nguyện:
Thím hai mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng từng lời nói ra lại sắc bén:
Chú hai từ nãy đến giờ chỉ im lặng cúi đầu, rõ ràng vợ chồng họ đã bàn bạc kỹ lưỡng trước khi đến đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thấy chưa, bố đã nói là anh cả rất hiểu chuyện. Sau này các con phải sống hòa thuận với anh chị đấy.”
Bản thỏa thuận được soạn thảo rất bài bản, chữ viết gọn gàng, rõ ràng do người chuyên nghiệp chuẩn bị.
"Hôm nay chúng tôi đến đây cùng với bố mẹ là để bàn chuyện căn nhà cũ. Các con cũng lớn cả rồi, chuyện này kéo dài nhiều năm không có tiến triển cũng không phải cách hay. Tôi nghĩ nhân dịp này nên giải quyết dứt điểm luôn."
“Nếu bố mẹ đã quyết định cho họ ngôi nhà, vậy thì cần gì đến thỏa thuận này? Chẳng phải quá dư thừa sao?”
“Bố mẹ, những gì thím hai nói có phải là thật không? Bố mẹ đã đồng ý rồi sao?”
“Nếu bố mẹ đã quyết, chúng con sẽ ký thỏa thuận.”
Cô định lên tiếng thay mẹ, nhưng chưa kịp mở miệng thì bố cô đã nói trước:
Tần Trung mỉm cười, giọng ôn hòa: "Em dâu, trước giờ anh chị đã nói rồi, căn nhà của bố mẹ thì để các em ở. Anh chị cũng có nhà riêng, sẽ không tranh phần đó."
Ông Tần khẽ thở dài:
Những lời này khiến ngay cả Tần Trung cũng cảm thấy khó chịu. Rõ ràng hôm nay họ đến đây để ép ông ký giấy từ bỏ quyền thừa kế.
Anh chị chỉ có một đứa con gái, không có con trai nối dõi. Ông bà ta có câu: ‘Bất hiếu có ba điều, không con nối dõi là lớn nhất’. Nhà em thì khác, có hai con trai, sau này vẫn còn phải gánh vác gia tộc họ Tần, lo hương khói cho tổ tiên. Căn nhà cũ này, theo lý, nên thuộc về chúng em. Bố mẹ cũng nghĩ vậy và đã đồng ý rồi.
Từ trước đến nay, Lý Lệ Hoa chưa từng để tâm chuyện không có con trai. Nhưng khi chính bố mẹ chồng dùng lý do đó để buộc vợ chồng bà ký giấy từ bỏ quyền thừa kế, bà cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vợ chồng chú hai cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Sự hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt họ khi thấy Tần Trung lập tức đồng ý ký giấy.
Tần Trung không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ thản nhiên hỏi:
Ai cũng đã đoán trước được ý định của thím, nên khi bà ta nói ra, chẳng ai lấy làm bất ngờ.
Tần Trung cau mày, giọng trầm xuống:
Bố mẹ không muốn vì chuyện này mà anh em trong nhà xảy ra mâu thuẫn, nên hôm nay chúng em mới bàn bạc với anh chị. Trước mắt chưa cần chuyển quyền sở hữu, chỉ cần anh chị ký một thỏa thuận từ bỏ quyền thừa kế. Đợi đến khi bố mẹ trăm tuổi, ngôi nhà sẽ thuộc về chúng em mà không xảy ra tranh chấp gì.”
Ông quay sang nhìn hai ông bà cụ đang ngồi trên sofa, giọng chậm rãi nhưng đầy nghiêm túc:
Nội dung rất đơn giản, tóm lại chỉ có một ý: Ông tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế căn nhà, nhường lại toàn bộ cho chú hai.
Thím hai nghe vậy, liền cười cười nhưng vẫn cố chấp: "Anh nói vậy, nhưng ai biết sau này có thay đổi gì không? Anh hai, chị dâu, dù sao thì anh chị cũng đã đồng ý để lại căn nhà cũ cho chúng tôi. Hay là chúng ta làm một tờ thỏa thuận, xác nhận rằng anh chị tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế, xem như căn nhà này thuộc về gia đình tôi. Như vậy sau này sẽ không có gì tranh cãi nữa, anh chị thấy có đúng không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà nhìn thẳng vào ông bà cụ, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh:
Mọi người cùng ngồi xuống trong phòng khách. Không khí có chút căng thẳng, như thể ai cũng đang chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bố mẹ ông cũng đã ký sẵn trên đó.
Thím hai lập tức lấy từ túi ra một cuốn sổ nhật ký bìa đỏ, mở đến trang có đính kèm bản thỏa thuận.
“Lời nó nói cũng có lý. Nhà con chỉ có mỗi Chiêu Chiêu, bây giờ con bé cũng đã lấy chồng. Hai đứa đều có cuộc sống ổn định, không còn gì phải lo nghĩ.
Ông cầm lấy bản thỏa thuận, chậm rãi đọc từ đầu đến cuối.
“Đã nói đến mức này rồi thì em cũng không vòng vo nữa, mong anh chị đừng giận.
Hai ông bà cụ vui vẻ thấy rõ.
"Ngôi nhà vẫn luôn do em ở, chúng tôi cũng đã nói rõ là không tranh giành. Sao em cứ khăng khăng đòi làm thỏa thuận vậy? Em không tin tưởng vợ chồng tôi sao?"
Quả nhiên, vừa ngồi chưa được bao lâu, thím hai đã nhanh chóng lái câu chuyện sang việc phân chia ngôi nhà cũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Em con thì khác, nó có hai đứa con trai, sau này còn phải lo dựng vợ gả chồng, gánh nặng cuộc sống không hề nhỏ. Nếu các con đã không cần ngôi nhà này, vậy ký thỏa thuận đi. Bố mẹ không muốn vì chuyện này mà anh em bất hòa.”
“Em có ý gì vậy?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.