Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ
Một Nha Đích Thỏ Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 174: Chương 174
"Chuyện nhỏ thôi mà. Họ là bố mẹ của em. Hai người đã nuôi dạy một cô gái tốt như vậy để gả cho anh, anh hiếu kính với họ cũng là lẽ đương nhiên."
Tần Chiêu Chiêu siết chặt bức thư trong tay, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp xen lẫn xúc động. Anh luôn âm thầm làm những điều tốt đẹp cho cô, vậy mà chẳng bao giờ nói ra.
"Anh xem đi, tiền anh gửi, họ không dùng, còn để dành lại cho chúng ta."
Hoàn thành mọi việc, cô mới bắt đầu vào bếp nấu cơm.
Ngô Bình hờ hững đáp:
Trong thư, họ còn nhắc đến chuyện con cái, mong cô sớm sinh một đứa bé để bù đắp những ấn tượng không tốt mà cô từng gây ra với gia đình chồng.
"Chỉ là muốn trò chuyện một chút."
Gấp tờ thư lại, cô cẩn thận bỏ vào phong bì, điền địa chỉ người nhận, người gửi, mã bưu chính, sau đó dán kín lại.
"Đi vệ sinh thì tất nhiên không phạm luật. Nhưng nếu anh làm chuyện khác, thì chưa chắc đã đơn giản như vậy đâu."
Bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến giờ nấu cơm, cô lấy giấy bút ra, cẩn thận viết từng dòng thư gửi mẹ chồng.
Suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định viết một bức thư cho mẹ chồng.
Đặt cả hai bức thư sang một bên, cô chờ ngày mai nhờ Lục Trầm mang đi gửi.
"Tôi không biết anh đang nói gì cả, cũng không quen ai tên Thiên Ca. Nếu anh nghi ngờ tôi có vấn đề thì cứ việc bắt tôi lại, không cần phải vòng vo thế này. Còn nếu không có chuyện gì nữa, mời anh xuống xe, tôi còn nhiều việc phải làm."
"Bố mẹ đúng là khách khí quá rồi. Ngày mai anh sẽ đến doanh trại gọi điện về nhà một chuyến."
Từng nét chữ mềm mại trải dài trên tờ giấy trắng, mang theo tất cả sự chân thành của cô.
Lục Trầm mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
Đây là một bức thư nhận lỗi. Cô chân thành xin lỗi về những việc mà nguyên chủ đã làm ở nhà chồng trước đây.
Ngô Bình ngồi ở ghế lái, còn Lục Trầm ngồi ở ghế phụ.
"Vậy được rồi, anh cứ nói đi."
Không cần đoán cũng biết, đó là việc của Lục Trầm.
"Tôi không có nhiều thời gian đâu."
"Doanh trưởng, mọi việc sao rồi?"
"Được rồi, tôi nói xong rồi, không làm phiền công việc của anh nữa. Nếu có gì cần, tôi sẽ lại tìm anh."
"Không sao, tôi cũng không làm mất nhiều thời gian của anh."
"Không có gì đặc biệt, lúc đó tôi mắc tiểu nên vào đó giải quyết một chút. Có vấn đề gì không?"
Bố mẹ cô viết rằng họ rất vui mừng khi biết cô và Lục Trầm sống hạnh phúc bên nhau. Họ còn nói cô đã trưởng thành, biết nghĩ đến cha mẹ, gửi về nhà hai trăm đồng.
Lục Trầm cười nhạt:
Lục Trầm khẽ mỉm cười, giọng điềm tĩnh: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Trầm nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu suy nghĩ bên trong. Anh biết rõ, phản ứng kia chính là biểu hiện của kẻ chột dạ. Nhưng anh không cần phải ép thêm. Mục đích của anh đã đạt được.
Ngô Bình chớp mắt, giọng điệu vẫn cứng rắn:
Xong xuôi, cô tiếp tục viết thư hồi âm cho bố mẹ ruột, dặn họ giữ gìn sức khỏe, nói rằng cô vẫn ổn, không cần lo lắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Xưởng gạch cách chỗ anh đỗ xe ít nhất cũng ba, bốn mươi mét. Nếu chỉ muốn đi vệ sinh, anh hoàn toàn có thể giải quyết ngay ở bụi cỏ bên đường. Vậy tại sao lại phải mất công vào tận bên trong xưởng gạch?"
Chương 174: Chương 174
Ngô Bình khẽ giật mình.
Bố mẹ còn dặn rằng họ không dùng đến số tiền ấy, chỉ giữ lại cho cô sau này. Cùng với thư, họ gửi thêm rất nhiều món đồ cô thích ăn khi còn ở nhà, cả quần áo mùa thu lẫn mùa đông.
Vừa trở lại chiếc xe Jeep của mình, Vương Đức Thuận đã quay sang hỏi ngay:
"Anh đến đó làm gì?"
"Đúng vậy, tôi có đi."
Bàn tay khẽ v**t v* những tấm vải mềm mại, lòng cô như được sưởi ấm.
Ngô Bình bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm khiến lòng hắn bất an, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
"Anh hiểu mà. Nếu tôi nói rõ ra, có lẽ chúng ta đã không ngồi đây nói chuyện thế này. Đúng rồi, anh có quen ai tên Thiên Ca không?"
Nghĩ đến những việc nguyên chủ đã làm trước đây, Tần Chiêu Chiêu bất giác thở dài. Khi Tết đến, cô sẽ phải về nhà cùng Lục Trầm. Chắc chắn sẽ có không ít khó xử. Bố mẹ chồng đều là những người có giáo dưỡng, cô nhất định phải nỗ lực thay đổi hình ảnh của mình trong mắt họ.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
Lục Trầm vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ánh mắt trở nên sắc bén hơn:
"Chuyện tiền, sao anh không nói với em? Nếu bố mẹ không viết thư nhắc đến, em còn chẳng biết."
"Doanh trưởng Lục, chẳng lẽ anh đến đây chỉ để hỏi tôi chuyện này?"
Nhưng rõ ràng, cô chưa từng gửi tiền.
"Doanh trưởng Lục, xin chào. Anh đến tìm tôi có chuyện gì?"
Ở một nơi khác, Tần Chiêu Chiêu nhận được thư từ nhà gửi đến.
Sau khi cửa xe đóng lại, bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc.
...
Lục Trầm nhận lấy bức thư, bật cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Doanh trưởng Lục, tôi không hiểu anh đang nói gì. Anh có thể nói rõ hơn không?"
Cô cũng kể đôi chút về cuộc sống của mình với Lục Trầm, không phải để khoe khoang, mà chỉ đơn giản muốn họ yên tâm.
Bố mẹ của nguyên chủ, cũng chính là bố mẹ của cô bây giờ, thực sự rất yêu thương cô. Từ nay về sau, cô nhất định sẽ coi họ như cha mẹ ruột, chăm sóc và phụng dưỡng đến cuối đời.
"Anh cũng nói rồi, xưởng gạch đó đã bỏ hoang, vào đó đi vệ sinh cũng chẳng phạm luật chứ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt hắn lóe lên tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Ngô Bình thoáng giật mình, ánh mắt trở nên hoảng loạn trong chốc lát, nhưng rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng lắc đầu:
Anh cười nhạt, chậm rãi nói:
Lục Trầm chăm chú quan sát nét mặt hắn, trong lòng càng thêm khẳng định người này có vấn đề.
Nói xong, Lục Trầm mở cửa xe, bước xuống. Cơn gió đêm phả vào mặt anh một chút se lạnh.
"Hôm nay, anh có đến lò gạch bỏ hoang không?"
Hai người lần lượt lên xe.
Lục Trầm không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
Lần trước khi viết thư, nhà không còn tem, Lục Trầm liền mua về rất nhiều tem, giấy viết thư, phong bì để cô có thể tiện dùng khi cần.
"Rất tốt." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi Lục Trầm về nhà, Tần Chiêu Chiêu đi đến trước mặt anh, ánh mắt có chút trách móc:
Tần Chiêu Chiêu đưa anh bức thư của bố mẹ:
Cô tin rằng khi mẹ chồng đọc được bức thư này, bà nhất định sẽ dần thay đổi cách nhìn về cô.
Ngô Bình chủ động lên tiếng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.